Truy Nã Vị Hôn Thê - Chương 1.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Truy Nã Vị Hôn Thê


Chương 1.2


“A Hoàng, con đang làm cái gì?” Hàn Viêm vốn định mở miệng mắng, vừa xoay lại thì thấy hai người đánh nhau, lập tức chuyển sang mắng Trần Hoàng, “Còn không mau buông nhị thiếu gia ra!” Hàn Viêm lập tức tiến lên tách hai thiếu niên ra, lúc ông ở giữa hai người còn ăn phải vài quyền. “Cha nuôi?” Trần hoàng bị bức lui về một bên, trợn mắt khó tin nhìn Hàn Viêm, không hiểu vì sao ông lại làm như vậy, trước kia cha nuôi không bao giờ quản việc cậu đánh ai, chỉ hỏi cậu có đánh thắng hay không. “Còn không mau xin lỗi nhị thiếu gia!” Hàn Viêm trực tiếp giáo huấn, thậm chí bắt ép cậu phải cúi đầu với Long Tĩnh, “Nhị thiếu gia, thực xin lỗi, là do ta không dạy dỗ con trai cẩn thận nên nó mới đi đánh cậu, cậu hãy rộng lượng bỏ qua cho nó.” “Không cần, cháu cũng có lỗi, cháu không nên nóng nảy như vậy.” Long Tĩnh chịu đựng vết thương đau đớn ở khóe miệng, cũng không có ép buộc người kia phải xin lỗi với vẻ mặt không cam lòng, “Nhưng mà, cậu ta không nên đẩy Xuân Nhi.” Làm cô ấy bị thương. “Xuân Nhi? Ai là Xuân Nhi?” Vẻ mặt của Hàn Viêm đầy nghi hoặc. “Là cô ấy.” Long Tĩnh đi đến bên cạnh ông nội, ngón tay chỉ về phía cô gái nhỏ bé đang quan sát. “Ông nội, đây là bạn mới của con, tên của cô ấy cũng giống như con, đều là tên trà đó nha!” Long lão gia nhìn thật sâu vào mắt Hàn Bích La, thấy cô cố nhịn đau đớn do miệng vết thương gây ra, vẫn giữ dáng vẻ như cũ trước mặt cha mình, cô bé này, rất quật cường. “Lại là mày gây phiền phức!” Vừa nghe thấy người khởi xướng mọi chuyện hóa ra là con gái của mình, Hàn Viêm khôn nói hai lời rống to với cô: “Mày ít gây phiền toái cho tao không được sao?” Hàn Bích La không lên tiếng trả lời, chỉ là cúi đầu xuống, tùy cha mình chữi mắng. Trước kia có lẽ cô còn muốn giải thích, nhưng chỉ đổi lại bị mắng càng hung ác hơn, thậm chí kết quả còn bị đánh, khiến cô hiểu ra rằng, lúc cha đang mắng cô, tốt nhất cô nên im lặng, ngoan ngoãn chịu đựng. Nhưng, lòng của cô không phục, cô không làm sai, người sai là Trần Hoàng. Long lão gia quan sát, nhìn thấy vẻ không cam cam lòng của cô thì trên khuôn mặt nghiêm nghị của ông lộ ra nụ cười hiếm thấy, ” Bang chủ Hàn.” “Vâng, lão Minh Chủ có gì phân phó?” Vừa nghe Long lão gia gọi to, Hàn Viêm lập tức ngừng mắng, vội lên tiếng trả lời. “Tôi có một thỉnh cầu, hi vọng bang chủ Hàn đồng ý.” “Lão Minh Chủ không nên khách sáo, có lời gì, ngài nói thẳng là được rồi, nếu năm đó không phải lão Minh Chủ cứu tôi, Hàn Viêm này đã không thể sống đến ngày hôm nay?” “Tôi hi vọng, con gái của bang chủ Hàn có thể đính hôn với cháu trai của tôi” Long lão gia thoải mái nói ra những lời khiến người khác kinh ngạc. “Đính, đính hôn?” Hàn Viêm rõ ràng bị dọa đến nơi, “Lão Minh Chủ, con gái của tôi không có ưu điểm gì, làm sao xứng với nhị thiếu gia?” Tuy nói như thế, nhưng trên mặt Hàn Viêm lại không dấu được vẻ mừng rỡ như điên. Có thể đính hôn với thiếu chủ Long Môn, đây là trời ban ơn lớn, đỉa vị của Hàn Viêm ngày sau cũng sẽ tăng lên, không nghĩ tới một món hàng lỗ vốn như cô, lại mang đến cho ông ta vận may lớn như vậy. “Bang chủ Hàn không đồng ý sao?” “Không…..không phải, có thể trở thành thông gia với lão Minh Chủ, đó là vinh hạnh lớn nhất, tôi làm sao laị không muốn được chứ?” Hàn Viêm chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống, cảm tạ liệt tổ liệt tông phù hộ. “Cháu gái.” Long lão gia đi tới trước mặt Hàn Bích La khẽ gọi, ” Cháu có đồng ý trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Long hay không?” Hàn Bích La khẽ cắn môi. “Lão Minh Chủ, con bé còn nhỏ làm sao biết cái gì tốt nhất cho nó? Tôi làm chủ là được rồi.” Hàn Viêm trừng mắt nhìn Hàn Bích La không biết điều, cố nói lấy lòng Long lão gia. “Ta muốn nghe ý kiến của con bé, cậu không nên ép buột nó.” Long lão gia cúi đầu, nhìn vào đôi mắt trưởng thành sớm quá mức, ông biết, cô bé này hiểu bọn họ đang nói những gì. Hàn Bích La chăm chú nhìn vẻ mặt tốt của cha, cô biết, nếu cô đồng ý rồi, cha cô nhất định rất cao hứng. Nhưng mà, cô vẫn do dự. “Cha nuôi, không phải cha nói, sau này muốn gả Bích La cho con sao?” Cô còn chưa trả lời, Trần Hoàng không cam lòng bỗng nhiên nói chen vào. “A Hoàng, câm miệng!” Hàn Viêm tức giận tát con nuôi một cái, sau đó nói với Long lão gia: “Chuyện này chỉ là từng nói qua thôi, tôi chưa bao giờ cho là thật” Đúng vậy, cô biết, cha muốn cô sau này lớn lên phải gả cho Trần Hoàng, nhưng cô lại không thích Trần Hoàng chút nào, thậm chí, cô còn cảm thấy sợ cậu ta, so với Trần Hoàng thì bạn nam tên Long Tĩnh kia tốt hơn, xuất sắc hơn rất nhiều. Cô nhìn về hướng Long Tĩnh, muốn xem trên mặt cậu ta có phải không đồng ý hay không. Suy nghĩ lần cuối, cô gật đầu nói ” Con bằng lòng.” Từ trong ánh mắt của cha, cô biết nếu cô chấp thuận, cha sẽ yêu thương cô nhiều hơn so với trước kia, sẽ không vờ như không nhìn thấy cô, sẽ không đánh hoặc mắng cô nữa, mà bản thân cô cũng không muốn sau này phải gả cho Trần Hoàng, như vậy, đáp ứng yêu này cũng có lợi cho cô. “Tốt lắm.” Nhìn vào mắt Hàn Bích La, đọc được suy nghĩ của cô, Long lão gia chậm rãi gật đầu, cô bé này, nếu được bồi dưỡng thêm chút nữa, nhất định sẽ còn xuất sắc hơn cả Hàn Viêm, chỉ là Hàn Viêm xem thường thân phận nữ nhi của cô bé, coi cô là một món hàng lỗ vốn. Cô thông minh, trưởng thành sớm, biết cân nhắc tình thế có lợi đối với mình, mới đưa ra quyết định. Muốn cô đính hôn với cháu trai, là để kiểm tra xem cô có ưu tú giống như ông nghĩ hay không, kết quả, phản ứng của cô làm cho ông rất vừa lòng. “A Tĩnh, mau lại đây.” Ông gọi cháu trai, sau đó cầm tay cậu đặt lên bàn tay nhỏ bé của Hàn Bích La, “Sau này Bích La sẽ là vợ chưa cưới của cháu, cháu phải bảo vệ và đối xử thật tốt với nó.” Long Tĩnh nắm chặt lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé, gật đầu. Cậu sẽ tốt với cô, bởi vì, cậu không muốn trong mắt cô lại xuất hiện sợ hãi hoặc là đau khổ, cậu sẽ làm cho nụ cười luôn hiện diện trên khuôn mặt của cô. Cậu nhất định sẽ làm được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN