Truy Nã Vị Hôn Thê
Chương 1.3
Trước lúc sinh nhật mười hai tuổi, anh đã có một người vợ chưa cưới, một cô gái không hiểu tại sao luôn cười thoải mái. Đó là lí do mà sau ngày hôm đó, anh không tiếc giả vờ ngây ngô, dốc hết toàn lực dùng mọi phương pháp có được để chọc cô cười, cho nên dần dần, nụ cười trên mặt anh càng ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng đáng yêu. Anh không biết phải cư xử với vợ chưa cưới như thế nào, nên quan tâm đến cái gì, thể hiện thái độ ra sao, nhưng đúng lúc này anh lại nghĩ đến cha mẹ, đó là loại ràng buộc lẫn nhau không thể nào cắt đứt, vì vậy, cậu thực hiện lời hứa của mình lúc trước, là bảo vệ cô, đối xử tốt với cô, làm cho cô luôn luôn vui vẻ. ” A Tĩnh” Tiếng cười khẽ kèm theo tiếng gọi nhẹ nhàng, đã xóa bỏ sự trầm tư của anh. Anh nâng mắt nhìn lên, lại thấy khuôn mặt dịu dàng tươi cười như nữ thần mùa xuân, trái tim bình ổn phút chốc chấn động, trống ngực đập dồn dập. “A Tĩnh, anh đang ngẩn người sao?” Hàn Bích La đưa tay vỗ vỗ mặt của anh, như đang trêu đùa trái tim không yên ổn của anh Cô ấy đã mười sáu tuổi, đang ở trong thời kì tuổi xuân dạt dào, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, thân hình thon thả, làm cho không ít bạn nam cùng tuổi si mê, tranh nhau theo đuổi, mỗi ngày đến trường, sẽ nhận được một đống hoa tươi và quà tặng. Cho dù cô từ chối không nhận, cự tuyệt ý tốt của những bạn nam đó, thậm chí nhiều lần nhấn mạnh, bản thân đã có chồng chưa cưới, nhưng vẫn không thể dứt khoát được khỏi đám người này. Mãi đến khi, có một người đã mạnh mẽ hăm dọa, vào học chung trường với cô, người đó đã giúp cô giải quyết tất cả rắc rối, nhưng đồng thời, cũng mang đến cho cô những phiền phức khác. Trần Hoàng rõ ràng đã qua tuổi học cấp ba, nhưng lại cố tình lựa chọn ở cùng trường với cô, lòng dạ Tư Mã Chiêu, hiển nhiên có thể thấy rõ (tức là có lòng dạ thế nào người ta nhìn là biết) “A Tĩnh, anh đang nghĩ gì vậy?” Duỗi tay vuốt lên lông mày đang nhíu lại của Long Tĩnh, Hàn Bích La dựa vào người anh, không thích nhìn bộ dáng cau mày của anh. Trở thành vợ chưa cưới của anh đã sáu năm, cô vẫn luôn có cảm giác thật may mắn. Từ ngày đó trở đi, cha xem cô như một hòn ngọc quý, đối xử với cô vô cùng tốt, cô sẽ không phủ nhận đây là nguyên nhân để nịnh bợ Long Môn, cô chỉ là muốn tận hưởng một chút tình thương lâu ngày của cha. Cũng từ ngày đó, Long Tĩnh đối với cô rất tốt. Thường ngày luôn hỏi han ân cần những chuyện nhỏ nhặt, anh càng cố hết sức cưng chiều cô, chọc cô cười, làm cho cô mỗi ngày đều thật sự hạnh phúc, cô thích anh, thích dáng vẻ khi anh đùa giỡn với cô, thích những lúc anh gọi cô thật ngọt ngào, càng yêu thích dáng vẻ lẳng lặng an ủi của anh khi cô buồn và thất vọng. Cô không thể xác định mình đã thích anh từ khi nào, chỉ có thể khẳng định mình thật sự rất thích anh. “Không có gì?” Không muốn cô phải nhớ tới người kia, Long Tĩnh nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô, “Hôm nay tan học sớm vậy? Không phải nói có hoạt động sao? ” “Hôm nay thầy giáo ngã bệnh, cho nên tất cả mọi người được phép tan học sớm hơn, thế nào, anh không muốn gặp em sao?” Cô cố tình nói như vậy, còn làm bộ đứng lên, muốn rời đi. Long Tĩnh duỗi ra bàn tay to, kéo cô vào lòng ngực của mình, ôm chặt lấy. “Thật ngốc” Anh khẽ mắng, đôi tay siết chặt lại, làm cho cô rúc vào trong ngực của anh. Cô nhăn mặt, cái mũi khéo léo cũng nhíu lại , nhưng không hề giãy dụa, ngoan ngoãn để mặc anh ôm lấy, “A Tĩnh, tuần sau là sinh nhật của anh, anh muốn quà sinh nhật gì?” Cô ghé vào trước ngực của hắn trước ngực của anh, ngẩng đầu lên hỏi. “Có ai lại hỏi trực tiếp như vậy?” Anh bật cười, ngón tay dài điểm lên chóp mũi của cô, “Nếu nói thẳng cho em biết, không phải anh sẽ mất đi ngạc nhiên vui mừng sao?” Quà cô có thể tặng cũng đã tặng hết, cô thật sự vò đầu cũng không nghĩ ra nên tặng cái gì cho anh, nên phải buộc lòng hỏi thẳng, “Nói đi, mau nói đi mà! Đừng nhỏ mọn như vậy.” Cô bắt đầu làm nũng, giống như mèo con đang cọ xát lồng ngực của anh. Nhìn cô ngây thơ đáng yêu như thế, Long Tĩnh không khỏi động lòng, cúi đầu xuống, khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng. Hai gò má của Hàn Bích La đỏ lên, vì đây là lần đầu tiên Long Tĩnh hôn lên môi của cô, trước kia, nụ hôn của anh chỉ dừng lại ở trên trán hoặc ở trên mặt của cô, chưa bao giờ anh hôn môi của cô, làm cho cô có cảm giác mình hoàn toàn không giống là vợ chưa cưới của anh, trái lại còn cảm thấy giống em gái của anh, nhưng hôm nay, không ngờ tới anh lại hôn lên môi của cô, vậy có phải thể hiện quan hệ của bọn họ đã tiến thêm một bước hay không? Mặc dù cô không có thân thiết với các bạn nữ trong lớp, nhưng nghe họ bàn tán nói không lựa lời, nên cô cũng biết được phần lớn chuyện giữa nam và nữ. Cô ngượng ngùng nhìn anh, nửa là chờ mong, nửa là thẹn thùng, chờ đợi chuyện kế tiếp sẽ xảy ra. Bất quá, ngoài dự đoán của cô, Long Tĩnh không có hôn xuống tiếp, cũng không có tiến thêm một bước làm ra chuyện gì với cô, đơn giản giống như trước đây, hôn lên trán của cô, dịu dáng mà ấm áp. “A Tĩnh, vì sao anh không hôn em?” Cảm xúc thất vọng bao vây lấy cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, có chút buồn bực hỏi “Em vẫn còn nhỏ.” Long Tĩnh thở dài một tiếng, cô gái nhỏ này thật là ngây thơ, hay là đang giả ngốc để chọc ghẹo anh? Chẳng lẽ cô không cảm nhận được, anh nhẫn nại có bao nhiêu khốn khổ sao? Người mình yêu luôn ở trước mặt, lại không hề phòng bị, anh đã cố kìm nén không được hôn cô, chạm vào cô, không được làm những chuyện muốn làm, đó chính là sự thống khổ nhất, vì sao cô vẫn không hiểu mà nói ra những lời như thế? “Người ta không còn nhỏ, người ta đã mười sáu tuổi rồi !” Cô nũng nịu phản bác, đối với lý do của anh là hoàn toàn không chấp nhận, “Trước kia, lúc ở mười sáu tuổi, không phải người khác đều đã sinh con rồi sao?” Nghe vậy, anh thật không biết là nên khóc hay nên cười? “Nói ra những lời như thế, em còn chối là mình không nhỏ? Còn nữa, em nghĩ muốn sinh con cho anh sao?” Lời nói nhẹ nhàng, anh không nhịn được lại trêu chọc cô. Hàn Bích La không chịu, đấm anh một cái, “Ai nói sẽ sinh con cho anh chứ? Anh chỉ tự mơ mộng hão huyền thôi !” “Phải không? Thật không muốn sao?” “Phải! Anh ôm gối nằm mơ đi” Cô nhăn chóp mũi lại. “Cũng có thể vậy, dù sao gia đình anh vẫn còn anh cả và hai đứa em trai, bắt họ sinh em bé thì được rồi, chúng ta không cần sinh, dù sao trải qua thế giới của hai người cũng rất tốt, không ngờ Xuân Nhi của anh thật biết hưởng thụ, còn hiểu rõ sinh con, dạy con là chuyện không dễ dàng .” “Người ta nói không sinh hồi nào? Em thích nhất là trẻ con, sau này em muốn sinh ít nhất ba cục cưng!” Ngây ngốc tự nhảy vào bẫy mà anh bố trí, vừa nói ra, cô liền hiểu, “Long Tĩnh, anh thật đáng ghét !” Lại dám dụ cô nói ra những chuyện mắc cỡ đến chết người. Anh lấy tay chống cằm, bật ra tiếng cười nhẹ, có cô ở bên cạnh, quả nhiên có được không ít hứng thú. “A Tĩnh đáng ghét, em không để ý tới anh nữa !” Thấy anh hoàn toàn không nể mặt cười lớn, cô buồn bực tựa vào người anh, nhưng không có quyết định bỏ đi nơi khác. Cô thích ỷ lại vào anh, ở bên cạnh anh, cô cảm thấy cái cảm giác an toàn không thể nói rõ, giống như, anh có thể vì cô mà chống đỡ một phần trời đất, bất luận chuyện gì đáng sợ, dường như cũng sẽ không tìm đến cô. “Xuân Nhi” Anh ngừng cười, hai cánh tay siết chặt, đem cô giam lại ở trước ngực. “A Tĩnh, hôm nay em ở lại đây có được không?” Cô đem mặt mình chôn ở trước ngực của anh, buồn rầu hỏi, trước kia cô cũng từng ngủ lại ở nhà họ Long, nhưng số lần không nhiều lắm, phần lớn là bởi vì cô ở chơi quá muộn, anh không muốn cô bị mệt, cho nên mới để cô ngủ lại trong nhà mình. Nhưng hôm nay, cô muốn ở lại. “Làm sao vậy?” Nghe giọng nói của cô thay đổi, anh nâng mặt cô lên, con ngươi màu đen nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô. Cô đối với anh, chưa bao giờ giữ bí mật, nhưng lúc này đây, cô không biết phải nói từ đâu. “Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?” “A Tĩnh…. …” Muốn nói nhưng lại thôi, khẽ cắn cánh môi đầy đặn, sau một lúc khá lâu, ánh mắt của anh vẫn nhìn xuống, cô mới chậm rãi nói ra: “Hôm nay Trần Hoàng sẽ trở về, em không muốn trở về nhà.” Từ sau khi cô tốt nghiệp cấp hai, Trần Hoàng liền rời khỏi nhà cô, khi đó cô nghĩ rằng, rốt cuộc cô cũng có thể thoát khỏi Trần Hoàng, nhưng không ngờ, nữa năm sau hắn lại trở về. Nhưng lần này trở về, ánh mắt của Trần Hoàng không khỏi làm cho cô run sợ, cô không ngốc, cô nhìn thấy được cảm xúc trong mắt Trần Hoàng nghĩa là gì, nhưng cô đã là vợ chưa cưới của Long Tĩnh, hơn nữa…….tính cách của Trần Hoàng rất thô bạo, vui buồn thất thường, như vậy càng khó để cô thích ứng. Cô rất muốn tách rời khỏi hắn ta. Ở trường học đã trốn không thoát, cô không muốn ngay cả ở nhà, cũng không có không gian để hít thở. May mà, Trần Hoàng không có chuyển vào nhà cô ở, mà là nghe cha cô phân phó, quay về một chuyến thôi, cô chỉ cần đợi ở chỗ này một đêm là được. “A Tĩnh, có thể không?” Cô ngẩng đầu, đáng thương hỏi. Cô sợ hãi, anh càng lo lắng. Nhưng cô vẫn còn quá nhỏ, anh không thể cưỡng ép cưới cô để cô trở thành con gái đã xuất giá. “Em thích thì cứ việc ở lại, chỗ này của anh, vĩnh viễn sẽ giữ lại một vị trí cho em.” Anh nói, khẽ hôn lên trán cô, dẹp yên nỗi sợ hãi trong mắt cô. Không muốn anh vì cô mà lo âu, cô bỏ qua cảm xúc xấu đang quanh quẩn trong lòng, nở một nụ cười ngọt ngào với anh, lại bắt đầu tiếp tục nói đến chuyện lúc nãy: “A Tĩnh, anh thật không chịu nói cho e biết, anh muốn quà sinh nhật gì sao?” “Đồ ngốc, tự mình suy nghĩ mới tốt.” Hiểu được ý nghĩ của cô, anh cũng nở nụ cười, nói đùa với cô. Nhưng anh biết rõ, anh phải có biện pháp giải quyết chuyện của Trần Hoàng thật tốt, nếu không, Xuân Nhi sẽ không có vui vẻ thật sự. Chỉ cần Trần Hoàng còn ở lại một ngày, cô cũng sẽ cảm thấy sợ hãi Trần Hoàng, là bóng ma của cô, cũng là một cái gai trong lòng anh
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!