Truy Nã Vị Hôn Thê - Chương 2.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Truy Nã Vị Hôn Thê


Chương 2.2


Lời nói, vẫn cứ luẩn quẩn bên tai, Long Tĩnh lại cùng cô giải trừ hôn ước. Cô bị hãm hại. Bởi vì quá mức chìm đắm vào việc gả cho Long Tĩnh, cứ mãi sống trong niềm vui sướng đó, cô quên mất việc quan sát nhất cử nhất động của Trần Hoàng Khi cô hôn mê, sáng ngày thứ hai tỉnh lại với thân thể trần truồng, không chỉ vậy bên cạnh cô còn có Trần Hoàng, anh ta cũng có bộ dạng trần truồng giống cô, cùng gương mặt lãnh khốc của Long Tĩnh, thì cô biết hạnh phúc đã cách cô rất xa, rất xa. “Là cô ấy chủ động nhảy lên giường của tôi, cậu cảm thấy thế nào?” Hoàn toàn không sợ Long Tĩnh sẽ nổi đóa, Trần Hoàng mặt cười lạnh, một phát ôm chầm lấy Hàn Bích La đang hoảng hốt đến cực độ. Cô thật nhanh đẩy anh ta ra, cầm lấy cái mền, bao bọc thân thể trần truồng của mình , đi về phía Long Tĩnh, “A Tỉnh. . . . . . anh hãy nghe em nói. . . . . .” cô đưa tay muốn đụng vào anh, nào có thể đoán được, lại bị anh nghiêng người tránh né. Cô không dám tin trợn to mắt, khẽ nhếch môi,nơi cổ họng khô hốc không cách nào lên tiếng. Long Tĩnh lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó xoay người, rời đi. “Long Tĩnh, anh đứng lại.” Cô lần nữa mở miệng, cưỡng ép cổ họng mình co rút thật nhanh để lên tiếng, gọi hắn dừng lại, “Anh tin tưởng lời nói anh ta sao? Anh tin em với Trần Hoàng sẽ làm chuyện hoang đường này sao?” Anh không tin cô? Anh tin chuyện hoang đường giữa cô và Trần Hoàng? Cô đang mong đợi, hi vọng anh sẽ tin tưởng cô. Anh biết cô rất thích, rất thích anh, không phải sao? Cho nên, anh sẽ tin tưởng cô, không phải sao? “Em hi vọng tôi trả lời em như thế nào?” Long Tĩnh chưa xoay người trở về, chỉ hơi lệch thân một chút, dùng khóe mắt nhìn cô, “Đúng là không biết thẹn, ai cũng có thể làm chồng cô?” Trong nháy mắt, cô cảm giác như rét lạnh thấu xương đang bao trùm lấy mình, máu trong người như trong phút chốc đông lại. Cô rũ cổ xuống, cố nhịn xuống dòng nước mắt đang trực chờ rơi nơi vành mắt, nhẹ giọng mở miệng: “Như vậy đi, không tiễn, nhị thiếu gia.” Cô không gọi anh là A Tỉnh, mà giống mọi người gọi anh nhị thiếu gia, rõ ràng cô đang muốn cùng anh vạch rõ giới tuyến. Long Tĩnh làm như cô mong muốn, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi căn phòng của cô. “Trở thành người đàn bà nằm dưới thân tôi, cô có cảm giác gì?” Gian kế được như ý, Trần Hoàng lộ ra một nụ cười giễu cợt, hướng về phía cô đang dần hóa đá mà nói. Mười sáu tuổi- Hàn Bích La, đã biết được cái gì gọi là”Hận” . Cô hận Trần Hoàng, là anh ta hãm hại cô, hại cô bị ném bỏ, hại cô mất đi Long Tĩnh. Cô hận anh, hận đến muốn giết chết anh. Thế nhưng, cứ như vậy mà giết chết anh thì quá hời cho anh, cô muốn anh nếm thử một chút cảm giác tuyệt vọng giống cô hiện giờ, để cho anh nếm thử cảm giác mất đi tất cả là như thế nào. Hàn Bích La quay mặt lại, tặng một nụ cười lạnh cho người đàn ông đang hả hê kia. “Cô cười cái gì?” Không ngờ cô lại có thể cười được, Trần Hoàng hoài nghi, trong lòng có chút phòng bị. “Cười sự khờ khạo của anh .” Lắc đầu một cái, đôi mắt của cô lúc này dường như chẳng phù hợp với tuổi mười sáu, vừa lạnh lẽo vừa mang ý giểu cợt, “Để cho tôi trở thành người đàn bà nằm dưới thân của anh, anh thật sự cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo anh sao?” “Cô đang có ý gì?” Cô khẽ cười một tiếng, tiếng cười lạnh khiến người khác phải rét run, rét từ trong lòng ra đến tận bên ngoài, ” Dù tôi có lên giường với đàn ông trên khắp thế giới này, cũng sẽ không lên giường với anh; hơn nữa, anh cho rằng, anh khiến Long Tĩnh từ bỏ tôi, thì anh có thể thuận lợi ngồi vào vị trí viêm bang chủ sao?” “Cô. . . . . .” Trần Hoàng cũng không ngu ngốc, nhất thời nhận ra tâm tư của cô qua lời nói. “Hiểu?” Mất đi Long Tĩnh, tương đương với mất đi tất cả; cô không còn gì cả, nên có thể bất chấp mọi thứ, dù sao cũng không còn người nào vì cô mà lo lắng nữa: “Cô tốt nhất nên đợi xem, nhìn kỹ một chút, nhìn cho rõ những việc mà một người thông minh như tôi sẽ làm.” Nhìn cặp mắt lạnh băng kia , trong lòng Trần Hoàng có chút kinh ngạc, ý định ban đầu của anh không phải là như thế, nhưng tất cả đã không còn cách cứu vãn được nữa rồi. Ngay đêm đó, anh tìm đến mấy vị trưởng lão quan trọng trong bang. “A Hoàng, cậu chậm một bước.” Một vị trưởng lão trong đó nhìn anh lắc đầu một cái. Anh chậm? “Tiểu thư đã đi tìm chúng tôi, và chúng tôi cũng cho rằng nên cho tiểu thư một cơ hội, xem thử năng lực của cô ấy, xem cô có khả năng trở thành Bang chủ kế nhiệm của Viêm Bang hay không.” Trưởng lão chậm rãi giải thích. “Cô ấy mới 16 tuổi, tại sao lại có thể làm bang chủ?” Anh hỏi ngược lại, phản đối đến cùng. “Dựa vào việc cô ấy là con gái ruột cuả Hàn Viêm, dựa vào, cô ấy có lá gan dùng đao tự đâm một nhát vào lòng bàn tay mình, mà mặt lại không đổi sắc tiếp tục cùng chúng ta nói điều kiện” Cô tự đâm mình một nhát sao? Trần Hoàng không thể tin được, thấy rõ lời nói của cô, cũng không phải nói giỡn. Cô là nghiêm túc, cô muốn trừ đi anh, thay thế anh, trở thành bang chủ nhiệm kỳ kế tiếp của Viêm bang. Thế nhưng, trở thành người đứng đầu một bang phái, cô sẽ gặp phải cái gì? Điều này làm cho trong lòng của anh đột nhiên nhói lên. “Các người tuyệt đối không thể làm như vậy, hơn nữa cha nuôi cũng sẽ không đồng ý.” Anh muốn nghĩ biện pháp, ngăn cản cô trở thành người thừa kế. “Đây là ý của mấy lão già chúng tôi, A Viêm cũng sẽ không có gì phản đối.” Đáng chết! Cô bé kia, không, cô căn bản không thể gọi là cô bé, vì cô bé thì không thể làm ra chuyện như vậy! Trần Hoàng tức giận đùng đùng rời khỏi chỗ các vị Trưởng Lão, muốn tìm cô gái kia ra ngoài nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng lại bị chặn ở cửa. Bởi vì, Hàn Bích La đã chuyển ra khỏi nhà Hàn gia. Ngày sau, anh cũng chỉ có thể thấy cô trong hội nghị ở viêm bang.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN