Truy Nã Vị Hôn Thê
Chương 2.3
Mấy vị trưởng lão Viêm bang đang bàn bạc cùng con gái ruột của Hàn Viêm trong phòng khách, chuyện này khiến không ít thành viên trong bang không khỏi kinh ngạc, đặc biệt là những người đang ra sức lấy lòng Trần Hoàng. Tất cả mọi người dường như không tôn trọng thành viên ít tuổi này, thậm chí còn có người trước mặt mọi người mà cười nhạo cô, nói Hàn Bích La cô mấy ngày sau sẽ khóc lóc rời khỏi. Nhưng ngày hôm sau, người rời khỏi lại là người đã cười nhạo cô. Bởi vì, Hàn Bích La đã nắm được chứng cứ anh ta buôn lậu ma túy, cho người vây bắt anh ta cùng toàn bộ đồng bọn, đưa tất cả vào phòng giam, nhưng không ai biết Hàn Bích La nhận được tin tức này từ nơi nào. Một số người phản đối cô, chống lại cô, đều bị cô lần lượt đuổi khỏi bang, về sau không còn người nào dám can đảm nói cô là cô gái nhỏ không có năng lực. Ánh mắt xem thường dần biến thành kinh sợ và kính nể. Hàn Bích La không chỉ một mình đơn độc dám tới chỗ bang phái đang đối địch với Viêm bang, mà còn bình an vô sự trở về, thậm chí cô còn thuyết phục được Bang Chủ bang đó cùng hợp tác với Viêm bang, đưa Viêm bang trở thành một trong hai bang phái có sức ảnh hưởng lớn ở phía Đông. Năm ấy, cô chừng mười tám tuổi. Bên cạnh thành công của cô là hàng loạt các lời đồn thổi vô cùng khó nghe, nhưng cô đều bỏ ngoài tai, chuyên tâm tiến hành kế hoạch của mình. Những ngày tiếp theo, trừ một số người ngoài bang không muốn nghe lệnh cô, thì số người nguyện ý theo cô càng ngày càng nhiều, cô và Trần Hoàng xem như ngang bằng về lực lượng. Trở thành một trong ba người đứng đầu Viêm bang, cái này còn là chưa đủ, cô còn muốn Trần Hoàng mất đi tất cả, để cho anh ta vĩnh viễn không có cơ hội vùng dậy. Từ ngày bị Long Tĩnh vứt bỏ, cô cũng đã vứt bỏ sự ngây thơ của mình, bắt đầu phong tỏa bản thân, khiến bất kỳ ai cũng không thể đến gần, cũng không cách nào bắt ép cô. Dựa vào thế lực ở Viêm bang, cô và Trần Hoàng bắt đầu tranh đấu, thế lực cô càng ngày càng lớn mạnh. Vốn Bang chủ bang phái đang cùng cô hợp tác, lại thấy mình không có khả năng tranh giành cùng, liền chủ động xác nhập với Viêm bang, khiến Viêm bang trở thành bang phái duy nhất ở phía Đông Thế là cô trở thành người thừa kế Viêm bang. Hàn Viêm cũng không muốn rút lui nhanh như vậy, nhưng phải đành chịu vì từ khi cô lên làm bang chủ lời nói của cô càng ngày càng có giá trị, Hàn Viêm dù không nguyện ý, cũng phải tạm thời nói lời đồng ý, rút ra khỏi bang phái, truyền chức bang chủ lại cho con con gái. Hàn Bích La cắn môi, thỏa mãn vì sắp đạt được mục đích; nhưng là cô tuyệt đối không ngờ rằng, Trần Hoàng lại có thể sai người đánh lén Long Tĩnh, xúi giục cha cô phản bội Long Môn, cái này không phải là tự mình tìm đường chết sao. Long Tuyền và Long Tĩnh có ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh thế nào thì không ai mà không biết, càng không cho phép bất cứ người nào làm chuyện phản bội, cho nên khi biết cha mình bắt cóc vợ Long Tuyền cô chỉ có thể nhắm mắt làm liều, bắt cô ấy tới chỗ Long Tuyền nói điều kiện. Chỉ có điều cô biết như vậy cũng không đủ, cho nên dụ Trần Hoàng đến phòng, rồi đánh xỉu anh ta; nhưng chính cô cũng không cẩn thận bị Trần Hoàng đâm bị thương. Cố nén đau đớn, mang theo Lôi Kỳ đến phòng khách, Hàn Bích La không cách nào phủ nhận, khi nhìn thấy người đàn ông đã làm tổn thương mình, trong lòng cô vẫn vì anh mà rung động, vì anh tự cổ động mình; anh vẫn đẹp trai như trước, nhưng khuôn mặt lãnh khốc kia lại nhắc nhỡ cô lần nữa, anh không còn là Long Tĩnh của trước kia, không còn là Long Tĩnh luôn thương cô, yêu cô. Hôm nay đứng trước mặt cô, chính xác là hai người đứng đầu của Long Môn, là người nắm giữ sự sống chết của cha cô cùng các anh em trong bang phái. Cô bắt mình xoay mặt lại, không nhìn tới khuôn mặt kia, người đã khiến cõi lòng cô tan nát, bắt buộc mình tỉnh táo cùng Long Tuyền nói điều kiện,miệng vết thương đau nhứt, khiến cô không cách nào mở miệng, nhưng cô vẫn khiên cường chống chịu, mở miệng hỏi Long Tuyền, đang cực kỳ lo lắng. Bắt vợ của anh, lại dùng vợ của anh tới nói điều kiện, anh nhất định là giận đến điên. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở trong lòng nói với anh tiếng xin lỗi. “Cô định làm cái gì?” Nhưng ngoài dự đoán của cô, Long Tĩnh nãy giờ vẫn không nói chuyện, đột nhiên mở miệng hỏi ngược lại cô. Anh đang quan tâm cô sao? Buồn bã nghĩ tới, cô không cho phép mình tiếp tục nhìn anh nữa, càng không trả lời vấn đề của anh, cô chỉ nhìn chằm chằm Long Tuyền, liều mình chống đỡ tiếp tục đi, chỉ là, nhưng máu chảy với tốc độ quá nhanh, cô cảm thấy tầm mắt mình bắt đầu mơ hồ, ý thức cũng bắt đầu tan rã. . . . . . Không thể, cô phải đến chỗ Long Tuyền bảo đảm, mới có thể ngã xuống! Cuối cùng, Long Tuyền đã cho cô một đáp án có thể sánh ngang Phạm Âm. Mà cô, lại trơ mắt nhìn cha mình bỏ lại cô và tất cả anh em trong bang rời khỏi nhà họ Hàn. Như vậy, như vậy đã đủ rồi. Xác định cha và các anh em sẽ không vì vậy mà sau này bị thương, cô mệt mỏi đến độ không còn cách nào chống đỡ để đi xuống . Hai chân mềm nhũn, Hàn Bích La từ từ ngã ra phía sau, một đôi tay quen thuộc nhưng lại xa lạ nhanh chóng đỡ lấy cô, cô biết đó là ai, nhưng cô không ngước mắt nhìn anh, chỉ dùng hơi sức cuối cùng nói cho Long Tuyền biết vị trí của Trần Hoàng. Càng buồn cười hơn chính là, trước khi lâm vào hôn mê, cô vẫn rất vui mừng mà nghĩ , có thể chết trong ngực anh đúng là điều an ủi lớn đối với cô. . . . . .
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!