Truy Nã Vị Hôn Thê - Chương 6.1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Truy Nã Vị Hôn Thê


Chương 6.1


Triền miên qua đi, cô ngủ say sưa. Long Tĩnh vô cùng chăm chú nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô, đã thật lâu không ngủ ngon như vậy, cho dù ôm cô, trìu mến với cô, thế nhưng cảm giác này thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến người ta không thể không hoài nghi, rốt cuộc chuyện này có phải là dư âm lại của giấc mộng đẹp? Chỉ mong không phải, bởi vì anh đã mong đợi quá lâu, quá lâu, lâu đến nỗi anh vẫn mơ hồ cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ có được giấc mộng quý giá như thế. Âm thanh thủy tinh bể tan thình lình truyền đến tai. Anh cúi đầu, nhìn về phía người trong ngực, kiểm tra xem cô có bị âm thanh đó đánh thức hay không, thật may là cô ngủ cực kỳ say, cuộc hoan ái vừa trải qua, đã cướp đi hoàn toàn tinh thần cùng thể lực của cô, nhìn bộ dạng lúc này, chắc sẽ không nhanh tỉnh lại. Cầm lấy quần áo từng cái từng cái mặc vào, cẩn thận thay cô đắp kín mền, xác định cô sẽ không vì thân thể trần truồng mà bị cảm lạng, anh mới yên tâm im lặng rời phòng. Khi anh vừa rời khỏi, cùng lúc đó là một bóng đen, im hơi lặng tiếng đi tới ngoài cửa trông chừng, đảm bảo không cho ai kinh động bất luận là kẻ nào. Đó là một người thuộc hạ mà Long Tĩnh vô cùng tín nhiệm, khi anh không có ở đây thì phụ trách ở bên cạnh bảo vệ cô. Long Tĩnh đi tới đại sảnh, bên trong phòng khách, chỉ có hai người đàn ông cao lớn mặc trang phục màu đen, cùng với một người đàn ông vừa bị giải quyết đang nằm trên mặt đất. Long Tĩnh chậm rãi đi đến người đàn ông nằm trên mặt đất, ý bảo thuộc hạ nhấc anh ta lên. Vừa nhấc mặt, thần kinh anh không khỏi kinh hãi, bởi vì người đàn ông này, là người thân tín bên cạnh Hàn Viêm. “Anh tới nơi này có mục đích gì?” Ngữ điệu lạnh băng không hề hiện ra một chút tình cảm nào, mà ngay cả bình thường anh còn khiến người khác hoảng loạn huống chi lúc này. Một giọt mồ hôi lạnh từ trán người đàn ông kia chảy xuống, cho dù ở trên thương trường đã lăn lộn lâu như vậy, nhưng gặp gỡ Long Tĩnh, vẫn không thể tự chủ được với khuôn mặt lãnh khốc của anh ta, hung hăng cắn răng một cái, từ từ khép đôi mắt, “Hỏi chuyện đó nhiều làm gì? Muốn chém giết muốn róc thịt, anh cứ tự nhiên! Dù sao tôi cũng chẳng còn gì.” “Không muốn gặp lại vợ cùng con anh sao?” Mấy cán bộ quan trọng của Viêm Bang, cùng với họ hàng thân tín của Hàn Viêm, anh đều rõ như lòng bàn tay, tại sao người đàn ông này biết rõ khi thất thủ sẽ có kết quả như thế nào, nhưng vẫn ngoan cố một thân một mình xông tới, lý do là gì lòng anh biết rất rõ. Nghe vậy, người đàn ông kia không dám tin trợn to mắt, một lát sau lại chuyển thành “Anh. . . . . . Quả nhiên là cậu hai của Long Môn, đến việc này cũng biết.” Anh đã sớm nghĩ đến việc rửa tay gác kiếm, không muốn bận tâm bất cứ chuyện gì mặc kệ nó ra sao, nhưng bởi vì vợ cùng con anh đang bị Hàn Viêm giam lỏng, cho nên anh không thể không đặt chân vào vũng lầy này lần nữa “Nếu như anh cái gì cũng biết, như vậy anh nhất định phải biết là ai muốn tôi đến đây?” Long Tĩnh không trả lời anh, chỉ dùng ánh mắt cho anh đáp án. “Ông ta không cam lòng nhìn giang sơn do một tay mình gầy dựng, vô duyên vô cớ đưa cho người khác, hơn nữa còn là một người ngoài, là một tên nhóc, cho nên phái tôi tới nơi đây đem cô chủ bắt trở về, dùng để cô ấy uy hiếp anh.” Đem Xuân Nhi bắt trở về? Đây chính là người phụ nữ của anh, lại bị dùng làm thứ uy hiếp anh? Một luồng khí lạnh nồng nặc bao phủ con người Long Tĩnh, người ở chỗ này nhịp tim không khỏi dừng lại, bị không gian này làm ngạt thở không dám làm bất cứ hành động nào. “Thả anh ta đi.” Sau một hồi khá lâu, Long Tĩnh ra lệnh. Người đàn ông ngẩn người, không ngờ tới cư nhiên mình lại may mắn như thế, có thể bình yên vô sự rời đi, nhưng mà nhiệm vụ của anh vẫn chưa hoàn thành, vợ của anh cùng đứa bé. . . . . . “Vợ và con của anh sẽ bình an trở lại bên cạnh anh, tôi bảo đảm.” Coi như đây là thù lao cho việc anh ta đã đem sự thật nói ra. Người đàn ông mừng rỡ như điên, vội vàng nói cảm ơn sau liền nhanh chóng rời đi. “Cậu hai.” “Lần này coi như là ngoài ý muốn, nhưng tôi không hy vọng chuyện giống vậy xảy ra lần nữa.” Ngữ điệu không hề thay đổi, vẫn là không có chút tình cảm nào, ngữ điệu không hề phập phồng, nhưng lại khiến hai người đàn ông này nhất thời kinh hoảng. “Xin lỗi, là chúng tôi khinh thường.” “Còn nữa, đem Hàn Viêm giam lỏng trong nhà họ Hàn, khống chế quyền lực mà ông ta đang giữ, tất cả mọi việc trong Viêm Bang dù lớn hay nhỏ đều đem cho người khác làm, nếu như có người nào ngăn trở đều đem quyền lực trong tay họ thu về, để cho bọn họ dù cái gì cũng không làm được.” Long Tĩnh không hề lưu tình hạ lệnh. Xuân Nhi dùng mạng mình để cứu giúp, ông ta chẳng những không cảm kích, ngược lại , còn nghĩ cách tổn thương cô lần nữa, anh tuyệt đối sẽ không lưu tình, anh sẽ giữ cho Hàn Viêm một cái mạng, nhưng Hàn Viêm đừng mong vọng tưởng ông ta sẽ có cơ hội trông coi Viêm Bang thêm lần nữa! Chậm rãi tỉnh lại, thân thể truyền từng cơn đau nhức, khiến Hàn Bích La hạ giọng hít đầy hơi lạnh. Một đôi bàn tay, đặt lên vị trí đau nhất, nhẹ nhàng thay cô xoa, chậm rãi thay cô giảm bớt đau đớn cùng khó chịu. Cô thoải mái thì thầm ra tiếng, mặc cho bàn tay trên người mình chạy loạn, cho đến khi sự tận tình đó vượt quá giới hạn, bàn tay tham lam xâm chiếm khiến cơ thể cô truyền đến kháng nghị mãnh liệt. Nghĩ đến hung thủ hại mình biến thành bộ dạng này, Hàn Bích La quay người nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi ở mép giường. Trong mắt anh, không có sự lạnh lẽo như thường ngày, chỉ có nụ cười thản nhiên, cùng rất nhiều thỏa mãn, nhìn thấy bộ dáng kia của anh, cô bi ai phát hiện, bản thân mình ngay cả cảm giác muốn truy cứu hung thủ hại mình ra thế này cũng không có, một chút cũng không. Thiệt là! Đối với anh, cô không có sức chống cự đến vậy sao? Là anh quá mức hấp dẫn, hay là cô đã trúng độc quá nặng? Nhưng mà vẫn là thôi, cho dù cô có nghĩ đến nát óc, cô cũng nghĩ không ra đáp án. Cho nên đối với anh tiết kiệm lời lẽ một chút thì vẫn hơn, chỉ cần trong lòng cảm thấy ấm áp là được rồi. Cô một câu cũng không nói, nằm buồn bực. Long Tĩnh cho rằng cô lại tiếp tục ngủ nên chậm rãi đến gần cô, cẩn thận hơn cẩn thận đem cô ôm vào trong ngực. Cô nằm trong ngực anh cảm giác này sao thật tốt, tốt đến nỗi anh nguyện đánh đổi mọi thứ chỉ để cả đời được ôm cô thế này mãi không buông tay, chỉ muốn mãi ôm cô. Anh không có động tác dịu dàng, nhưng vẫn khiến trái tim cô loạn nhịp, cô cũng biết, mình đã không còn khả năng chống cự với anh nữa rồi. Chỉ một cái ôm ấm áp, cũng đã làm cô vui mừng cảm giác lâng lâng như đang bay khỏi mặt đất, cô quả thật không còn thuốc chữa nữa sao? Thầm than một tiếng, thôi, thôi, cô thừa nhận chính mình có chút uất ức nhưng cảm thấy rất tốt. Bởi vì, chính cô cũng muốn cả đời được nằm trong ngực anh, cả đời cũng không muốn đi. Ngực của anh giống như bức tường thành kiên cố, có thể cho cô cảm giác an toàn nhất. Chỉ là, đây tất cả đều là thật sao? Có phải hay không chỉ sau nháy mắt, khi cô tỉnh lại phát hiện chính mình vẫn ở vị trí ban đầu, cứ ngỡ hai người thật đã phát sinh quan hệ, nhưng toàn bộ cũng chỉ do cô quá nhớ thương anh mà sinh ra ảo giác? Có không? Tròng mắt đang hạnh phúc, bỗng nổi lên một phần phiền muộn cùng với u buồn. Thuở nhỏ mất mẹ, lại không nhận được tình thương từ cha, trừ khoảng thời gian ngắn ngủi bên anh trước đây, giờ đây ở bên ngoài được anh yêu thương, tựa như lúc trước loại cảm giác này làm cô vô cùng hạnh phúc, hiện tại ông trời đang cảm thương cô mà cho cô có được phần hạnh phúc này cả đời sao? Có thể không? Chậm rãi tỉnh lại, thân thể truyền từng cơn đau nhức, khiến Hàn Bích La hạ giọng hít đầy hơi lạnh. Một đôi bàn tay, đặt lên vị trí đau nhất, nhẹ nhàng thay cô xoa, chậm rãi thay cô giảm bớt đau đớn cùng khó chịu. Cô thoải mái thì thầm ra tiếng, mặc cho bàn tay trên người mình chạy loạn, cho đến khi sự tận tình đó vượt quá giới hạn, bàn tay tham lam xâm chiếm khiến cơ thể cô truyền đến kháng nghị mãnh liệt. Nghĩ đến hung thủ hại mình biến thành bộ dạng này, Hàn Bích La quay người nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi ở mép giường. Trong mắt anh, không có sự lạnh lẽo như thường ngày, chỉ có nụ cười thản nhiên, cùng rất nhiều thỏa mãn, nhìn thấy bộ dáng kia của anh, cô bi ai phát hiện, bản thân mình ngay cả cảm giác muốn truy cứu hung thủ hại mình ra thế này cũng không có, một chút cũng không. Thiệt là! Đối với anh, cô không có sức chống cự đến vậy sao? Là anh quá mức hấp dẫn, hay là cô đã trúng độc quá nặng? Nhưng mà vẫn là thôi, cho dù cô có nghĩ đến nát óc, cô cũng nghĩ không ra đáp án. Cho nên đối với anh tiết kiệm lời lẽ một chút thì vẫn hơn, chỉ cần trong lòng cảm thấy ấm áp là được rồi. Cô một câu cũng không nói, nằm buồn bực. Long Tĩnh cho rằng cô lại tiếp tục ngủ nên chậm rãi đến gần cô, cẩn thận hơn cẩn thận đem cô ôm vào trong ngực. Cô nằm trong ngực anh cảm giác này sao thật tốt, tốt đến nỗi anh nguyện đánh đổi mọi thứ chỉ để cả đời được ôm cô thế này mãi không buông tay, chỉ muốn mãi ôm cô. Anh không có động tác dịu dàng, nhưng vẫn khiến trái tim cô loạn nhịp, cô cũng biết, mình đã không còn khả năng chống cự với anh nữa rồi. Chỉ một cái ôm ấm áp, cũng đã làm cô vui mừng cảm giác lâng lâng như đang bay khỏi mặt đất, cô quả thật không còn thuốc chữa nữa sao? Thầm than một tiếng, thôi, thôi, cô thừa nhận chính mình có chút uất ức nhưng cảm thấy rất tốt. Bởi vì, chính cô cũng muốn cả đời được nằm trong ngực anh, cả đời cũng không muốn đi. Ngực của anh giống như bức tường thành kiên cố, có thể cho cô cảm giác an toàn nhất. Chỉ là, đây tất cả đều là thật sao? Có phải hay không chỉ sau nháy mắt, khi cô tỉnh lại phát hiện chính mình vẫn ở vị trí ban đầu, cứ ngỡ hai người thật đã phát sinh quan hệ, nhưng toàn bộ cũng chỉ do cô quá nhớ thương anh mà sinh ra ảo giác? Có không? Tròng mắt đang hạnh phúc, bỗng nổi lên một phần phiền muộn cùng với u buồn. Thuở nhỏ mất mẹ, lại không nhận được tình thương từ cha, trừ khoảng thời gian ngắn ngủi bên anh trước đây, giờ đây ở bên ngoài được anh yêu thương, tựa như lúc trước loại cảm giác này làm cô vô cùng hạnh phúc, hiện tại ông trời đang cảm thương cô mà cho cô có được phần hạnh phúc này cả đời sao? Có thể không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN