Truy Nã Vị Hôn Thê - Chương 6.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Truy Nã Vị Hôn Thê


Chương 6.2


Cơn buồn ngủ nồng đậm Hàn Bích La khiên quyết nằm ỳ trên giường. Gần đây không biết vì sao rõ ràng đã ngủ đến mười mấy tiếng nhưng khi tỉnh dậy vẫn cảm thấy không sao ngủ đủ, mệt mỏi khiến cô càng buâng khuâng hơn. Ngược lại với Long Tĩnh, dù chỉ ngủ mấy giờ nhưng khi tỉnh dậy lại là một tinh thần vô cùng phấn chấn, không hề có dấu hiệu thiếu ngủ hay mệt mỏi nào thật làm cô phải hoài nghi, không biết anh có phải đã hút đi hết tinh thần cùng thể lực của cô cho nên mới có bộ dạng như vậy hay không? Vừa nghĩ đến anh dùng phương pháp gì hút đi tinh thần của cô, lập tức hai gò má liền truyền đến một nguồn nhiệt năng, kể từ sau khi hai người có tiếp xúc thân mật anh đã không còn nhẫn nại như trước, chỉ cần khi hứng thú đến anh liền ôm cô trở về phòng, hoặc ngay lập tức đè cô xuống thân, hoặc để cô cưỡi trên người anh, hay là ôm cô, để vật khổng lồ giương to phía trước, sảng khoái thưởng thức biểu cảm của cô, trêu chọc cô, sau đó là chiếm đoạt cô. *y anh ý đã lộ mặt biến thái -_-* Mà cô lại không có cách nào kháng cự lại anh, mặc cho anh một lần lại một lần, không biết bao nhiêu lần vùi vào tận chỗ sâu nhất của cô, lại còn bắt cô nằm những tư thế khiến cô mắc cỡ đến chết *_*, nghênh hợp triệt để nhiệt tình của anh, làm cô ở trong ngực anh mà run rẩy nhưng lại đạt đến cao triều hoàn mỹ nhất. Không chỉ thế anh còn đè cô trên tấm kính bên cạnh mà day dưa triền miên, khiến cô hoàn toàn nhìn rõ anh chôn sâu vào cô thế nào làm mặt cô không khỏi ửng đỏ, vẻ mặt mê người ra sao, cái miệng nhỏ nhắn ngâm nga ra những câu yêu kiều thế nào, eo của cô làm sao mà nghênh hợp với anh tất cả, tất cả đều nhìn rất rõ. Cũng là sau khi cùng thân thể anh triền miên cô mới phát hiện thì ra mình tuyệt đối không ghét cùng tứ chi anh quấn quít, không ghét cảm giác ướt đẫm mồ hôi, ách, được rồi, phải nói không chỉ không ghét thậm chí có thể nói là ưa thích. . . . . . *cô ấy cũng biến thái không kém* Trong đầu hiện ra cảnh tượng ướt át đó làm cô vừa thẹn thùng vừa lúng túng liền đem mặt vùi vào gối , dùng gối đầu ngăn chận tiếng thét chói tai sắp bật ra của mình. Thoáng dừng lại những hình ảnh đặc sắc đang chạy băng băng trong đầu, cô khịt khịt chóp mũi, đánh hơi được mùi hương đó không phải của mình, rồi lại nhớ lại hơi thở vô cùng quen thuộc đó, cô ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn lên mới phát hiện ra mình nằm, ôm, cư nhiên không phải là của gối đầu của cô, mà là của anh. A.a..a, mắc cỡ chết người! Liền thân thể cô cũng đã sớm hoàn toàn đón nhận anh, theo bản năng vùi vào anh dùng ngực anh làm gối nằm! Hai gò má đỏ ửng cô suy nghĩ nhưng lại hoàn toàn không có ý định buông ra mà vẫn tùy ý gối đầu, lần nữa úp sấp mặt trên gối mà liếm, tựa như một con mèo nhỏ. Cô đang suy nghĩ đến anh, mà thời gian hai người tách ra chẳng qua chỉ mới một buổi sáng mà thôi. Xem đi, cô quả thật đã trúng độc quá sâu rồi, trúng một loại độc mang tên là”Long Tĩnh”, nếu không cô làm sao lại giống như một người đang trong cơn nghiện, thấp thỏm khó nhịn? Thiệt là, cô thật không thể tiếp tục như vậy nữa rồi. Ít nhất, không nên nhớ anh trên chiếc giường lớn mà hàng đêm hai người đều triền miên, rất dễ suy nghĩ đến bộ dáng ban đêm khi anh quấn lấy cô, hoặc là tình cảnh cô quấn quít anh. Ép buộc mình rời giường bước vào phòng tắm tắm, rồi sau đó xuống lầu ăn chút gì đó sau liền bắt đầu làm việc nhà, sau đó nữa là sẽ vì Long Tĩnh chuẩn bị một ít thức ăn mà anh thích. Vừa đi tới cầu thang tầng dưới, vẫn chưa xuống thì một tiếng cãi vả kịch liệt bỗng dưng truyền đến, khiến cô ngẩn ngơ. Giọng nữ kia nghe quen thuộc có lẽ đã từng quen biết, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nhớ ra đã nghe nó ở đâu, hơn nữa có ai dám can đảm ở trước mặt Long Tĩnh mà la hét như thế chẳng nhẽ không sợ khuôn mặt lạnh băng của anh ấy sao? Lòng hiếu kỳ buộc cô bước xuống thêm vài bậc thang, cô rốt cuộc cũng nhìn thấy là ai đang cãi vả. Là Long Tĩnh cùng với người nào? Cô bé kia khá quen, Hàn Bích La cẩn thận hồi tưởng, đánh giá, cô gái xinh đẹp này chắc hẳn là em gái nhỏ của anh ấy rồi Theo trí nhớ tám năm trước đối với cô em gái này cô đã nhận ra cô quả thật là một mỹ nhân, Long Hồ khi cười lên là đáng yêu nhất, khi cười liền hiện lên hai lúm đồng tiền thật ngọt ngào ở trên má. Nhưng mà hiện giờ trên khuôn mặt xinh xắn ấy trừ tức giận căn bản không có bất cứ biểu cảm nào khác, hoàn toàn không có hai lúm đồng tiền. Bọn họ rốt cuộc vì cái gì mà căng thẳng đây? Cô đi xuống cầu thang, hai người bởi vì quá mức chuyên chú, cho nên không hề phát hiện ra cô. Cô đến gần mấy bước đang muốn há mồm muốn hòa hoãn không khí căng thẳng giữa hai người thì Long Hồ thình lình bật ra câu nói, đem tất cả lời nói mà cô định nói ra niêm phong nơi cổ họng. “Anh hai, nếu như bị chị Bích La biết anh không thực hiện lời hứa đem cha chị ấy giam lỏng ở nhà họ Hàn thì chị ấy nhất định sẽ rất khổ sở đấy!” Không phát hiện xuất thêm một người, Long Hồ không đồng ý nói . Cha của cô? Giam lỏng? Tại sao, Long Hồ nói mỗi một từ cô đều nghe hiểu nhưng tại sao khi sâu chuỗi lại thành một câu cô lại nghe không hiểu? Long Tĩnh làm sao lại đem cha cô giam lỏng? Anh rõ ràng đã đồng ý với cô sẽ bỏ qua cho cha cô mà không phải sao? Long Tĩnh đây? Anh là vì cái gì mà thất hứa? Trong đôi mắt chứa đầy nghi hoặc, cô mong đợi anh sẽ nói ra một câu nói phủ định. Nhưng mà anh lại không đáp lại! “Anh hai, có một số việc anh nên cho chị Bích La biết không thể mãi lừa gạt chị ấy. Không phải người phụ nữ nào cũng hiểu quyết định của anh đều vì chị ấy mà thực hiện, giống như năm đó anh biết rất rõ ràng chuyện của chị Bích La cùng Trần Hoàng ngay cả một chút cũng không xảy ra, anh chính là. . . . . .” “Cái gì?” Không dám tin, cô thốt ra lời chất vấn cắt dứt lời nói tiếp theo của Long Hồ, đồng thời cũng làm cho hai người nhận biết được sự tồn tại của mình. Nên nguy rồi! Long Hồ một dạng là không dám tin nhìn chằm chằm vào Hàn Bích La đột nhiên thình lình xuất hiện tại nơi này, trong lòng van xin những lời cô vừa nói đừng để Hàn Bích La nghe được. Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt, cùng với thân thể xiêu vẹo chỉ chực chờ ngã đổ thì đã đủ cho cô biết Hàn Bích La đã nghe không sót một chữ, toàn bộ nghe rõ ràng! Hơn nữa, lại nghe phần dễ gây hiểu lầm nhất! Cô mở miệng muốn thay anh hai mình giải thích nhưng bởi vì thái độ nóng nảy của Hàn Bích La mà không biết phải bắt đầu thế nào. “Cô ấy nói là thật sao?” Hàn Bích La từng bước từng bước đến gần anh, rõ ràng nhận thấy thân thể cô đang run rẩy, mềm ảo, tưởng như không chống đỡ được bao lâu nhưng giọng điệu cô lại cực bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh vượt qua mức bình thường. Long Tĩnh chỉ nhìn, không nói. Nếu như cô không bị lửa giận che mờ đôi mắt thì cô chắc chắn sẽ thấy trong đáy mắt anh là một nỗi khổ sở vô hạn nhưng giờ phút này trong trí óc của cô chỉ còn lại một sự thật. . . . . . Anh biết chân tướng của sự thật lại lựa chọn vứt bỏ cô! Rõ ràng là cô vô tội lại tự tay đẩy cô xuống Địa ngục! “Là thật, đúng không?” Không hề nghi vấn nữa mà là khẳng định, cô đột nhiên cười khẽ một tiếng, tiếng cười cũng đầy đau thương như vậy, trống rỗng như vậy “Anh biết tôi là bị Trần hoàng hãm hại nhưng anh chẳng những không cứu tôi, ngược lại còn lên án tôi nói tôi là loại đàn bà dâm loàn ai cũng có thể lấy làm chồng, kiên quyết muốn giải trừ hôn ước với tôi, mặc cho người ta cười nhạo tôi nói tôi bị anh chơi chán nên bỏ!” Long Tĩnh nắm chặt quyền, anh biết nhưng anh vẫn cho đó là phương pháp duy nhất để cô có thể bình an vô sự cho nên anh mới hạ quyết tâm làm vậy, hạ quyết tâm chẳng quan tâm đến cô. “Lúc ấy quyết định của anh hoàn toàn là muốn đùa bỡn tôi sau đó sẽ hất tôi ra, là thật sao?” Cô đau lòng đến nỗi không cách nào suy nghĩ nữa, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. “Tôi không có.” Anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ đùa giỡn với cô, chưa từng có. Nghe vậy, cô lại nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sức lực không dám quá lớn, cô sợ nếu như dùng quá sức tâm can cô theo đó chắc cũng nát bấy. Cô không còn tin tưởng anh nữa rồi, chuyện cha cô cũng thế, không hề nữa, không hề tin nữa. Cô từ từ xoay người hướng theo cửa chính đi tới, cô không cách nào lưu lại nữa cô muốn rời khỏi, ngay lúc này rời đi thôi. Bắt gặp ánh mắt kiên quyết của cô khiến anh giật mình, anh vươn tay cầm cánh tay cô không để cô rời đi. “Buông ra.” Cô không quay đầu lại cứ như thế mà nói, cô hiểu rất rõ nếu mình quay lại mới nói nhất định nước mắt sẽ không nhịn được mà tuôn ra. Cô thật không muốn khóc trước mặt anh, tuyệt đối không muốn. “Em không thể rời đi.” Chỉ có mình anh là không muốn cô ra ngoài, còn lại tất cả đều muốn cô ra vì họ còn muốn trừ khử cô, cho nên anh không thể để cô rời đi lúc này. “Tôi muốn rời đi thì sẽ rời đi, anh cho rằng nơi này sẽ giữ tôi được bao lâu?” Cô không muốn cùng anh đối đầu, bởi vì anh bản lĩnh nhiều hơn cô, cô đánh không lại anh. Long Tĩnh cắn chặt hàm răng không lên tiếng nhưng cũng không buông tay. Anh đương nhiên biết, lấy bản lĩnh của cô mà muốn rời khỏi nơi này là một việc dễ dàng thế nào. “Chị Bích La. . . . . .” Rốt cuộc cũng tìm lại được âm thanh của mình Long Hồ vội vàng đi tới trước mặt Hàn Bích La, muốn tốt đẹp mà thay anh hai mình giải thích. Hàn Bích La nhìn khuôn mặt ngọt ngào động lòng người đang đứng trước mặt mình liền vội vàng xoay mặt, không để cô ấy nhìn thấy vẻ mặt xấu xí muốn khóc của mình. “Tiểu Hồ, trở về.” Nhưng Long Hồ còn chưa kịp nói gì, Long Tĩnh liền cắt đứt lời nói không cho cô nói ra khỏi miệng. Tại sao không? Long Hồ không hiểu, nhìn vào anh hai mình, nhưng khi nhìn đến ánh mắt đó liền cái gì cũng không nói mà rời đi. “Buông tay.” Long Hồ sau khi đi, phòng khách to như vậy giờ chỉ còn lại anh và cô. Ngày xưa thật không cảm thấy nơi này yên tĩnh chút nào, hôm nay hai người ở đây lại không thể mở miệng, phòng khách cư nhiên trở nên yên tĩnh đến đáng sợ ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe được. “Tôi nói em không thể rời đi.” Trán hiện lên đầy gân xanh, anh trầm giọng nói. “Nếu như tôi kiên trì muốn rời đi thì sao? Tiếp đó anh có phải lại muốn dùng lại chiêu trước kia, đem cha tôi tới uy hiếp tôi?” Cô cười lạnh thành tiếng “Tùy anh thôi, anh nghĩ làm cái gì thì làm cái đó tôi không hề nữa quan tâm! Hiện tại, buông tay, để cho tôi đi.” Để cho cô đi? Trừ phi anh chết! Không nói hai lời liền bế ngang cô, trở lại gian phòng hàng đêm hai người cùng ngủ, vung tay ra thẳng tay ném cô lên giường, đem thân hình cao lớn đè lên cô. Bị quẳng khiến đầu óc cô choáng váng sau một lúc lâu mới bình thường trở lại, đem đôi tay chống đỡ trước ngực anh, ngăn cản hành động tiếp theo của anh, vẫn là một người, vẫn là địa điểm này sao người bây giờ và người đêm qua lại khác nhau đến vậy, cô giờ đây là dạng cự tuyệt anh. Long Tĩnh dùng ánh mắt phức tạp cúi nhìn cô, anh có thể mang toàn bộ mọi chuyện nói cho cô biết nhưng cô nhất định sẽ vì vậy mà tự trách, đau lòng, anh thật không muốn nhìn thấy bộ dáng kia của cô. Hôm nay cô có ý muốn rời khỏi nhưng anh lại không cách nào buông tay, chết cũng không muốn buông cô ra, anh biết rõ hai người không thể trở lại như quá khứ, không cách nào trở lại thời niên thiếu đơn thuần yêu nhau say đắm. Anh nên như thế nào? Anh nên làm như thế nào? *mí nàng giúp anh ý đi* Đề phòng những lúc anh không quan sát mà cô lẳng lặng bỏ đi, Long Tĩnh bất đắc dĩ dành đem cô giam lỏng trong phòng, anh không thể mạo hiểm, không thể để cô rời khỏi căn biệt thự này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN