Truyện cổ Tây Tạng - Hoàn Hảo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Truyện cổ Tây Tạng


Hoàn Hảo


Ngày xưa có một anh chàng cùng khổ, dầu làm lụng cực nhọc thế nào cũng không có một xu dính túi. Một mùa đông khi tuyết che phủ cả cánh đồng và gió lạnh buốt quét mặt đất bỏ hoang, anh chàng đốt lò lửa trong nhà cho thật ấm, mang đất vào nhà để trồng một dây dưa. Ít lâu sau, anh hái được một quả dưa thật lớn.

“Mình sẽ đem quả dưa cho hoàng đế – anh tự bảo. Chắc chắn hoàng đế sẽ trả giá cao”. Và anh mang quả dưa cho hoàng đế.

– Ngươi trồng dưa một mình đấy chớ? Hoàng đế tò mò hỏi.

– Thưa hoàng thượng, vâng – anh chàng nghèo kiết xác lí nhí.

– Hoàn hảo! Hoàng đế khen. Và trong một mùa đông khắc nghiệt như thế này à?

– Thưa hoàng thượng, vâng – anh chàng nghèo nàn lễ phép trả lời.

– Hoàn hảo! Hoàng đế tán thưởng. Và làm vậy chỉ để đem dâng cho ta?

– Thưa hoàng thượng, vâng – anh chàng nghèo nàn thấp giọng.

– Hoàn hảo ! Hoàng đế chuẩn y, tự tay nhận trái dưa của anh chàng nghèo nàn và rộng lượng ra hiệu là anh ta có thể rút lui.

Anh chàng nghèo nàn rời hoàng cung với cái bưng lép xẹp đến phát khóc lên được. Anh đi qua sát một quán trọ thì nghe chủ quán kêu:

– Bớ anh kia! Anh không muốn ăn bánh nướng nhân thịt sao?

Anh chàng nghèo nàn chấp nhận không làm bộ màu mè gì hết. Anh vào quán và ngồi vào bàn. Chủ quán đặt trước mặt anh một đĩa bánh nướng nhân thịt. Anh chàng đói quá nên ăn sạch.

– Một mình anh làm cái này đấy chớ ? Anh hỏi.

– Dĩ nhiên – chủ quán trả lời.

– Hoàn hảo! anh khen. Và thịt cũng vậy chớ ?                                               

– Dĩ nhiên – chủ quán nói.

– Hoàn hảo! anh chàng nghèo nàn vừa tán thưởng vừa đứng dậy và đi ra cửa.

– Ê, anh kia ! Anh có định trả tiền bữa ăn trước khi đi không? Chủ quán chận anh lại. Nhưng vì anh không thò ra được đồng xu nào, ông ta nổi giận, lôi anh tới trước hoàng đế và tố cáo anh ăn quịt. Hoàng đế nổi giận:

Ăn rồi không trả tiền, đó là kiểu cách gì vậy ? Ngươi nghĩ rằng cứ khen hoàn hảo là đủ sao? Với tiếng hoàn hảo, người ta không mua được gì đâu.

– Thưa hoàng thượng, chắc là tôi đã lầm lẫn. Tôi đã đem dâng hoàng thượng một trái dưa được gieo trồng khó nhọc giữa mùa đông, và hoàng thượng đã tống cổ tôi ra về bằng cách nói: hoàn hảo. Tôi đã nghĩ rằng bây giờ ở nước chúng ta tiếng hoàn hảo đủ để trả tiền, nên tôi trả tiền bánh bằng tiếng đó!

Hoàng đế xấu hổ, trả tiền bánh cho chủ quán và trọng thưởng anh chàng nghèo kiết xác.

Ngày xưa có một anh chàng cùng khổ, dầu làm lụng cực nhọc thế nào cũng không có một xu dính túi. Một mùa đông khi tuyết che phủ cả cánh đồng và gió lạnh buốt quét mặt đất bỏ hoang, anh chàng đốt lò lửa trong nhà cho thật ấm, mang đất vào nhà để trồng một dây dưa. Ít lâu sau, anh hái được một quả dưa thật lớn.

“Mình sẽ đem quả dưa cho hoàng đế – anh tự bảo. Chắc chắn hoàng đế sẽ trả giá cao”. Và anh mang quả dưa cho hoàng đế.

– Ngươi trồng dưa một mình đấy chớ? Hoàng đế tò mò hỏi.

– Thưa hoàng thượng, vâng – anh chàng nghèo kiết xác lí nhí.

– Hoàn hảo! Hoàng đế khen. Và trong một mùa đông khắc nghiệt như thế này à?

– Thưa hoàng thượng, vâng – anh chàng nghèo nàn lễ phép trả lời.

– Hoàn hảo! Hoàng đế tán thưởng. Và làm vậy chỉ để đem dâng cho ta?

– Thưa hoàng thượng, vâng – anh chàng nghèo nàn thấp giọng.

– Hoàn hảo ! Hoàng đế chuẩn y, tự tay nhận trái dưa của anh chàng nghèo nàn và rộng lượng ra hiệu là anh ta có thể rút lui.

Anh chàng nghèo nàn rời hoàng cung với cái bưng lép xẹp đến phát khóc lên được. Anh đi qua sát một quán trọ thì nghe chủ quán kêu:

– Bớ anh kia! Anh không muốn ăn bánh nướng nhân thịt sao?

Anh chàng nghèo nàn chấp nhận không làm bộ màu mè gì hết. Anh vào quán và ngồi vào bàn. Chủ quán đặt trước mặt anh một đĩa bánh nướng nhân thịt. Anh chàng đói quá nên ăn sạch.

– Một mình anh làm cái này đấy chớ ? Anh hỏi.

– Dĩ nhiên – chủ quán trả lời.

– Hoàn hảo! anh khen. Và thịt cũng vậy chớ ?                                               

– Dĩ nhiên – chủ quán nói.

– Hoàn hảo! anh chàng nghèo nàn vừa tán thưởng vừa đứng dậy và đi ra cửa.

– Ê, anh kia ! Anh có định trả tiền bữa ăn trước khi đi không? Chủ quán chận anh lại. Nhưng vì anh không thò ra được đồng xu nào, ông ta nổi giận, lôi anh tới trước hoàng đế và tố cáo anh ăn quịt. Hoàng đế nổi giận:

Ăn rồi không trả tiền, đó là kiểu cách gì vậy ? Ngươi nghĩ rằng cứ khen hoàn hảo là đủ sao? Với tiếng hoàn hảo, người ta không mua được gì đâu.

– Thưa hoàng thượng, chắc là tôi đã lầm lẫn. Tôi đã đem dâng hoàng thượng một trái dưa được gieo trồng khó nhọc giữa mùa đông, và hoàng thượng đã tống cổ tôi ra về bằng cách nói: hoàn hảo. Tôi đã nghĩ rằng bây giờ ở nước chúng ta tiếng hoàn hảo đủ để trả tiền, nên tôi trả tiền bánh bằng tiếng đó!

Hoàng đế xấu hổ, trả tiền bánh cho chủ quán và trọng thưởng anh chàng nghèo kiết xác.

Ngày xưa có một anh chàng cùng khổ, dầu làm lụng cực nhọc thế nào cũng không có một xu dính túi. Một mùa đông khi tuyết che phủ cả cánh đồng và gió lạnh buốt quét mặt đất bỏ hoang, anh chàng đốt lò lửa trong nhà cho thật ấm, mang đất vào nhà để trồng một dây dưa. Ít lâu sau, anh hái được một quả dưa thật lớn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN