Truyền Kì Đông Vân
Chương 17: Ra mắt chủ công, chủ mẫu
Tất nhiên, mấy lời kia của Nhạc Đông Vân đại mỹ nữ sẽ không coi là thật, chỉ là trong lòng nàng không khỏi nổi lên ý tưởng:
“Hắn sẽ để ý ta sao?”
Hạ Hà Vân âm thầm liếc qua một bên, chỉ bắt gặp gương mặt thanh tú với sống mũi cao dài. Mái tóc vấn kiểu nam tử cổ đại cùng đôi mắt thâm thúy. Nhạc Đông Vân chính là như vậy, trong lúc bất tri bất giác hấp dẫn lấy nữ nhân tâm.
-Có chuyện gì sao?
Hắn quay qua hỏi. Cô nàng này không việc gì bỗng nhiên thất thần nhìn hắn vậy?
-À, không…không
Hạ Hà Vân bất giác tim như nai con nhảy loạn, vội quay trở lại, lòng thầm trách bản thân kì quái. Kì thực, điều này cũng không có gì kì lạ. Hoa nào đến độ chẳng khai? Nữ nào đến độ chẳng sinh xuân tình? Huống chi loại tình huống anh hùng cứu mỹ nhân này, dù nhiều người hiện tại thường chê là không có sáng ý, bất quá thực hiện đến, hiệu quả vẫn phi thường rõ ràng. Kể cả kẻ làm anh hùng có là nam nhân bình thường đi chăng nữa, chứ đừng nói là Nhạc Đông Vân.
Gác lại chuyện đó một bên, Hạ Hà Vân sau khi bị bắt quả tang nhìn lén, từ đó ngồi lái xe rất thành thực, cho đến khi nàng đến trước cửa công ty
-Có ngon thì nhào vô…lão tử chấp hai đứa cắc ké các ngươi
m thanh từ hàng ghế sau vang lên, Hạ Hà Vân kinh ngạc quay lại. Biểu ca của nàng vậy mà thật đã tỉnh lại.
-Biểu muội, đừng lo…Ớ! Ta đang ở trong xe à
Tên biểu ca vừa mới trong mơ tỉnh lại, có chút kì quái:
-Mấy tên sửa xe kia đâu?
-Đầu trọc bị Nhạc mỗ cho ngất rồi. Hai tên tiểu đệ thì khá biết điều nên được tha.
Nhạc Đông Vân bĩu môi đáp lại, đối với tên gọi là biểu ca này có chút khinh bỉ. Bị đá nhẹ cũng ngất, này đúng là quá dọa người.
-Sao, vậy à?
Hạ Tuấn Hùng nghe vậy thì bất chợt nở nụ cười ngây ngô, hắn nhìn xung quanh sau đó đối với đại mỹ nữ nhanh chóng giục:
-Biểu muội, nhanh vào công ty, năm phút nữa tới giờ họp rồi.
-A, đúng vậy.
Hạ Hà Vân lúc này mới nhớ ra nàng quả thật đang gấp, có chút khó xử quay qua Nhạc Đông Vân, hắn cũng rất thức thời hiểu ý, phất tay:
-Các người mau đi đi, Nhạc mỗ cũng đi đây.
Nói rồi quả thật mở cửa xe quay lưng đi. Hạ Hà Vân nhìn theo bóng lưng hắn, ma xui quỷ khiến hỏi với theo một câu:
-Này, anh tên gì?
-Ta họ Nhạc, tự là Đông Vân.
…
Nhạc Đông Vân tiếp tục sự nghiệp lang thang trên đường, lúc này đã sắp trưa, nhiệt độ lên gần 40 độ, bất quá hắn chỉ cảm thấy càng nhàm chán. Đúng lúc đó, điện thoại di động trong l-ng ngực rung lên. Nhạc Đông Vân vội lấy ra, theo như Hàn Tuyết hướng dẫn trước đó, nhấn nút nghe.
-Phu quân, phu quân đã ăn chưa? Đi ăn cùng em nhé?
-Không phải nàng đang đi học sao?
Hắn kì quái.
-Với cả hình như nàng nói trừ giờ tan học, còn lại không được ra ngoài mà?
-Đi học thì cũng phải ăn chứ!
Từ trong điện thoại, tiếng Hàn Tuyết vọng ra:
-Với cả, trong trường có nhà ăn, đến ăn trưa bồi người ta nhé!
Nàng hờn dỗi.
-Được rồi!
Đối với tiểu thê tử, hắn vẫn rất để ý đấy, không hai lời đáp ứng đã bay đến.
Hàn Tuyết dường như cũng đoán được Nhạc Đông Vân xuất hiện không theo lẽ thường, bởi vậy mà khi hắn còn đang ngự kiếm sắp tới nơi, đã thấy nàng cầm hai túi nhỏ tại sân thượng vẫy tay.
-Đây, đây, chồng ơi, à…phu quân!
Hàn Tuyết reo rất nhiệt tình, như thế sợ hắn không thấy. Người ta nói tình lữ, một ngày không gặp tựa ba thu. Hàn Tuyết đối với Nhạc Đông Vân tình yêu vừa nở rộ, một buổi không gặp đã cảm thấy khó nhịn, bởi vậy đặc biệt dính người.
-Phu quân ăn xong chưa?
Nàng ân cần hỏi?
-Chẳng phải ta đang ăn sao?
Nhạc Đông Vân có chút im lặng.
-Cái này ngon không?
-Hương vị khá ổn.
-Còn cái này?
-Cũng không tệ
-Nước sốt gì sao?
-…
Nhạc Đông Vân không chịu nổi, một tay quàng lấy cổ nàng ta, hôn sâu…
-Ưm…
-Khi ăn thì phải tập trung, biết không?
Hắn nhìn Hàn Tuyết chăm chú.
-Dạ, biết!
Khác với vẻ ồn ào khi nãy, hiện tại Hàn Tuyết yếu ớt đáp lại, giọng nhỏ như muỗi kêu.
-Tốt!
Nhạc Đông Vân khá hài lòng với cách giáo dục thê tử của mình, sau đó hắn tiếp tục ăn tiếp.
Bởi Hàn Tuyết ban đầu nói nhiều hơn ăn, cho nên khi Nhạc Đông Vân xơi sạch bữa trưa của mình xong, nàng còn chưa được một nửa. Mà Hàn Tuyết thấy vậy, chìa suất cơm của mình ra ngập ngừng
-Phu quân…ăn tiếp nhé?
Nhạc Đông Vân nghe vậy, mất hứng ôm nàng vào lòng, vuốt ve tiểu phúc nho nhỏ kia, đạo:
-Nàng không ăn no sao ta ăn nàng được?
-Hả? A!
Hàn Tuyết ban đầu chưa kịp phản ứng, sau đó mặt hồng hồng:
-Không cần phải… cái kia…Thiếp không đói, phu quân ăn đi.
-Đét!
Nhạc Đông Vân tay hạ xuống, vỗ mông nhỏ nàng một cái. Hàn Tuyết ngượng chín mặt:
-Chồng, sao lại đánh mông em?
Nàng bởi vì xấu hổ, cách xưng hô vô tình thay đổi. Mà Nhạc Đông Vân lúc này cũng không thấy có gì to tát:
-Vì nàng không nghe lời, nên bị phạt.
-Sao lại thế, em nhường cơm cho chồng mà.
Hàn Tuyết ấm ức:
-Chồng không thương em.
-Ta rất thương nàng mà!
Nhạc Đông Vân khó hiểu:
-Bởi vậy mới để cho nàng không được bỏ bữa. Sao lại bảo ta không tốt?
-À được rồi.
Hàn Tuyết ngoan ngoãn không tranh cãi với hắn nữa, sau đó nhanh chóng dùng xong bữa trưa.
-Ấy, suýt chút nữa thì quên
Nhạc Đông Vân lúc này chợt nhớ ra một việc, hắn ngó nghiêng một hồi rồi quay qua Hàn Tuyết:
-Tên âm hồn kia đi đâu rồi?
-Hả, chồng nói sao cơ?
Hàn Tuyết hiển nhiên là không phản ứng kịp. Mà lúc này ánh mắt Nhạc Đông Vân bỗng tập trung vào một vị trí cách đấy không xa:
-Này, mau lại đây.
-Hả, cái gì…
Hàn Tuyết còn đang lẩm bẩm không hiểu Nhạc Đông Vân nói gì, bỗng cảm thấy không khí xung quanh chợt lạnh đi. Lạnh, khiến cho con người ta rùng mình, dù hiện tại đang là giữa trưa. Nàng hai tay run rẩy bấu lấy vai hắn, giọng như sắp khóc:
-Chồng, đừng đùa em, em sợ
-Sợ cái gì cơ?
Nhạc Đông Vân khó hiểu
-Sao lại sợ
– m hồn gì đó mà chồng nói, không phải có thật đấy chứ?
Nàng lúc này đã quấn sát vào người hắn như bạch tuộc, run run.
-Nàng không thấy à?
-Thấy gì?
Hàn Tuyết hỏi lại, sau đó nhìn quanh, xác thực không có gì.
-À ta quên. Nàng thiên môn chưa mở, dĩ nhiên không thấy.
Nhạc Đông Vân chợt vỗ trán. Nhắc đến âm hồn loại đồ vật này, mà thường nhân vẫn hay gọi là cô hồn dã quỷ, quả thực có tồn tại. Tất nhiên, tồn tại tức là sẽ có biện pháp chứng minh sự hiện diện của nó. Người bình thường khi mới sinh ra, xương sọ còn chưa phát triển hết. Sau ót sẽ có một rảnh lõm kéo dài đến đại não, đấy gọi là Thiên môn. Hiển nhiên đối với thường nhân lúc đó, là tiểu hài tử hai, ba tuổi, đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Thiên môn mở ra, tạng khí( khí bẩn) dễ xâm nhập vào đại não, dẫn đến bọn họ có thể nhìn thấy những vật mà người lớn không thấy. Nhiều người thấy con cái mình lúc nhỏ suốt ngày nói chuyện một mình, cho là bị tự kỷ. Thực ra họ không biết hài tử của họ quả thực đang nói chuyện với một ai đó, hoặc chính là một thứ gì đó. Tình trạng đó sẽ kéo dài và chấm dứt khi hài từ bắt đầu vào tuổi phát triển. Tầm năm, sáu tuổi, khi cấu trúc xương sọ phát triển hết, kéo dài ra che lại đại não, tức thiên môn đóng lại. Những đồ vật trước kia không còn xuất hiện, mà người ta bởi sự tình quỷ dị nhìn thấy được là khi nhỏ, nên lúc lớn không sai biệt lắm sẽ quên. Giả sử có nhớ chăng nữa, cũng cho là tưởng tượng sao?
Tất nhiên, nhìn thấy quỷ không chỉ có mỗi biện pháp mở ra Thiên môn. Quỷ, chỉ cần âm khí đủ cường đại, có thể trực tiếp xuyên qua Thiên môn, nhiễm âm khí vào đại não một người, khiến cho người đó nhìn thấy hắn. Mà bởi Thiên môn đóng lại, âm khí vẫn còn tồn tại trong đầu, cho nên người đó quanh năm suốt tháng đi đâu cũng nhìn thấy đồ vật không sạch sẽ, đấy gọi là quỷ ám. Đấy là bị động, còn chủ động như Nhạc Đông Vân, chính là thông qua tu luyện loại thần thông bất kỳ, khiến cho ánh mắt tỏa ra hào quang chấp nhiếp quỷ thần, bắt chúng hiện thân.
-Còn một cách nữa!
Nhạc Đông Vân lẩm bẩm, vừa tìm tòi trong Long Linh giới:
-Một số loài vật có thể nhìn thấy ma quỷ, đấy là trời sinh ban cho chúng nó khả năng đặc biệt. Ví dụ như thứ này chẳng hạn.
Nhạc Đông Vân đưa ra một lọ nhọ, ôm lấy Hàn Tuyết:
-Mở mắt ra, ta nhỏ thuốc cho nàng
-Đây là thứ gì?
Hàn Tuyết ngoan ngoãn để hắn nhỏ mắt, hỏi.
-Ngưu lệ( Nước mắt trâu). Trâu trời sinh có thể nhìn thấy quỷ, cũng do nước mắt của nó. Được rồi.
Hàn Tuyết chớp chớp mắt vài cái, sau đó mở ra
-Á!
Nàng không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền hét lên chói tai. Trước mặt bọn họ là một nam tử trung niên đang đứng. Không, hẳn là nói đang phiêu phù trên nền sân thượng.
-Phu…quân…ta sợ…hu hu, mau đuổi hắn đi…
Nàng sắp khóc đến nơi, mếu máo.
-Đừng khóc
Nhạc Đông Vân gấp gáp, cái này an ủi ra sao hắn là bó tay nha! Nghĩ nghĩ một chút liền quyết định khóa môi nàng ta lại.
-Hức…hức…ứ…
Mà Hàn Tuyết môi bị hắn chiếm lấy, vừa trúc trắc đáp lại, cổ họng thỉnh thoảng vẫn nấc nhẹ. Tuy nhiên không thể không nói biện pháp này của Nhạc Đông Vân khá tốt, chí ít thì lúc sau nàng ta đã không còn sợ hãi như lúc đầu.
-Ra mắt chủ công, chủ mẫu.
Âm hồn kia lúc này mới mở lời. Mà một tiếng “chủ mẫu” này nhất thời để Hàn Tuyết đối với hắn có cái nhìn thiện cảm hơn vài lần, dù rằng vẫn sợ đấy!
-Được…được rồi!
Nàng có chút rụt rè đáp lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!