Truyền Kì Đông Vân - Chương 18: Loại thực vật khó lường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Truyền Kì Đông Vân


Chương 18: Loại thực vật khó lường


Được rồi!

Nữ nhân trời sinh đối với ma quỷ luôn đặc biệt sợ hãi, Hàn Tuyết nàng ta cũng không ngoại lệ. Bởi vậy Nhạc Đông Vân sau khi hỏi tên âm hồn kia một số chuyện, lại giao cho hắn tiếp tục bảo vệ Hàn Tuyết, cuối cùng phất tay:

-Cho ngươi lui!

Tiên Vân đại lục, Nhạc gia

Nhạc Vân Lan đang thong thả ngồi uống trà, bỗng thấy một tên gia nhân hớt hải chạy vào, đối với hắn bẩm báo:

-Gia chủ, có người Lạc gia cầu kiến?

-Ừm

Nhạc Vân Lan nghe đến đây hai mắt bỗng lóe lên, đối với gia nhân phân phó:

-Cho bọn họ vào.

Tên gia nhân kia y lời, chẳng mấy chốc sau, đã đi đến một nhóm người, dẫn đầu là một nam một nữ. Nam tuổi trung niên, nhìn bộ dáng có chút thô lỗ. Mà nữ, so với Nhạc Đông Vân nhi tử hắn dường như lớn một ít, từ nàng ta toát lên một vẻ cơ trí hơn người.

-Nha, ngọn gió nào đưa Lạc huynh cùng chất nữ đến đây vậy?

Nhạc Vân Lan mỉm cười, đối với nam tử trung niên hỏi thăm. Nếu như Nhạc Đông Vân ở đây mà nói, hắn cũng sẽ biết hai người này. Dù sao một người là phụ thân tương lai của hắn, người kia chính là…hôn thê!

Không sai, nữ nhân kia chính là hôn thê của Nhạc Đông Vân.

-Hừ Nhạc Vân Lan, người ngay không nói tiếng lóng. Nguyên Dao nhà ta có hôn ước với nhi tử ngươi là không sai. Bất quá hắn hiện tại không rõ tin tức. Ta cũng không thể để con gái ta lãng phí thanh xuân được, hiện tại không đưa ra lời giải thích hợp lí, đừng trách Lạc gia vô tình.

Nam tử trung niên kia, cách ăn nói quả nhiên y hệt như dung mạo thể hiện ra. Có câu “không đánh kẻ đang cười”, bất quả hắn Lạc Sơn quả nhiên không nể mặt gia chủ Nhạc gia tí nào.

-Chà, Lạc huynh sao nóng vội? Lần này đến Nhạc gia ta hỏi thăm, là ý bậc sinh thành, hay vẫn là ý của chất nữ đây này?

Nhạc Vân Lan làm gia chủ Nhạc gia, trí tuệ hiển nhiên không tầm thường, đối câu hỏi của Lạc Sơn không trực tiếp trả lời, mà quay qua nữ nhi của hắn.

-Cái này…

Lạc Nguyên Dao bị Nhạc Vân Lan hỏi đến, nhất thời có chút quẫn bách. Mặc kệ bình thường nàng cơ trí cỡ nào, lúc này vẫn là rơi vào thế bị động:

-Nhạc thúc, Dao nhi từ nhỏ đã biết Đông Vân, lớn lên may mắn được cùng hắn có hôn ước, đó là chuyện hạnh phúc cỡ nào! Lần này đến đây cùng phụ thân, chẳng qua là muốn hỏi thăm tin tức hắn một chút, Dao nhi không muốn chờ thêm nữa, đúng không phụ thân?

Lạc Nguyên Dao nói xong giật giật gấu áo của Lạc Sơn. Hình ảnh đó bị Nhạc Vân Lan thu vào tầm mắt, thầm nghĩ mình quả nhiên sáng suốt.

Nhắc đến, Nhạc Đông Vân được định sẵn là gia chủ đời sau của Nhạc gia, thời khắc sẽ được chú ý tới. Mà Nhạc Vân Lan hắn là phụ thân, đối với nhi tử này thông tin từ bé đến lớn nắm không sót chút nào. Như vậy phải kể đến khi nhi tử hắn năm tuổi, tình cờ gặp Lạc Nguyên Dao con gái Lạc Sơn khi đó mới tám tuổi. Lạc Nguyên Dao bởi vì Nhạc Đông Vân lúc ấy bộ dạng khả ái, vô cùng yêu thích. Nàng ta tuy thuộc gia tộc khác, lại đối với Nhạc Đông vân chiếu cố y hệt thân tỷ tỷ. Phụ thân nàng Lạc Sơn còn không biết nàng ta khi bé thường xuyên trốn nhà ra ngoài bồi tiếp Nhạc Đông Vân con trai hắn. Nữ nhân, so với nam nhân tâm lí trưởng thành sớm rất nhiều. Năm Nhạc Đông Vân mười ba, Nhạc Vân Lan nhận thấy cô bé Lạc gia kia đối với nhi tử hắn ngày càng yêu thích, đã xác định chắc chắn sự việc. Lại nói, Lạc gia tuy không tính gia tộc hàng đầu, bất quá hôn sự với Nhạc Đông Vân con trai hắn cũng coi là môn đăng hộ đối. Bởi vậy, hắn nhanh chóng đến Lạc gia cầu thân. Cọc hôn ước này vô cùng vững chắc, cho đến mấy ngày gần đây khi nhi tử hắn mất tích.

Tuy nhiên thì, Nhạc Vân Lan nhìn lại. Cô bé Lạc gia kia đối với nhi tử hắn vẫn còn tưởng nhớ lắm đấy! Chuyện hôm nay chắc do tên đần Lạc Sơn rồi.

Mà Lạc Sơn tuy lỗ mãng một chút, có điều rất nghe lời nữ nhi, đành đối với Nhạc Vân Lan bất đắc dĩ:

-Tốt nhất tiểu tử kia nên sớm trở về cưới con gái ta, bằng không đừng trách Lạc mỗ!

Hắn nói rồi buồn bực đứng dậy. Nhạc Vân Lan ung dung mỉm cười:

-Gia nhân đâu, tiễn khách!


Nhạc Đông Vân hiển nhiên không biết vị tỷ tỷ lúc bé vẫn thường quản giáo hắn hiện tại đang ngày nhớ đêm mong. Lúc này hắn đang có chút khó chịu, đối với đám nam sinh kia trừng mắt. Thê tử xinh đẹp tất nhiên là để phu quân ngắm, bọn phàm nhân kia cũng dám chạy đến?

-Hàn Tuyết, tớ có bức thư này muốn đưa bạn…á!

Nhạc Đông Vân từ xa phất tay, tên nam sinh kia bất tỉnh.

-Hàn học tỷ, đệ có cái này muốn…á

Nhạc Đông Vân trực tiếp coi thường, lẩm bẩm:

-Nhóc con cũng dám tơ tưởng đến thê tử ta?

-Tuyết nhi, ta…

Tên nam sinh có chút dễ nhìn khác càng xui xẻo, chưa kịp nói xong câu đã trực tiếp lăn đùng ra. Tiếng Nhạc Đông Vân ở đâu đó:

-Tuyết nhi? Là ngươi có thể gọi sao?

Mọi người xung quanh sau khi nhận thấy tình trạng quỷ dị kia, đối với Hàn Tuyết có chút sợ hãi. Mà mấy tên nam sinh vốn còn có ý định mon men đến gần hiện tại cũng không dám tiến.

-Phu quân, đừng như vậy mà

Hàn Tuyết đáng thương nhìn Nhạc Đông Vân. Nàng biết hắn là nguyên nhân cho sự việc quỷ dị này đấy:

-Nếu ai cũng có chuyện khi đến gần em, chẳng phải em sẽ bị xa lánh sao?

-Nhưng bọn hắn có ý không tốt với nàng

Nhạc Đông Vân không cho là đúng:

-Có ý với thê tử ta, tội lớn tày trời. Bất tỉnh đã là nương tay lắm.

-Nghe em đi mà, lần sau trừ phi là bọn hắn làm gì đó quá phận, lúc đó hẵng trừng phạt được không?

Nhạc Đông Vân nghe vậy thật có xung động đánh Hàn Tuyết một trận:

-Bọn nó làm chuyện gì quá phận rồi thì trừng phạt có ý nghĩa gì nữa?

Hàn Tuyết hơi ngượng, sửa lại:

-Ý em là lúc nào nhận ra bọn hắn sẽ có hành vi quá phận, lúc ấy hãy trừng phạt được không?

-Tán tỉnh nàng thì đều có ý nghĩ quá phận trong đầu rồi, cần quái gì phải chờ thêm?

Nhạc Đông Vân bĩu môi, tuy vậy cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.

-Hì hì, phu quân là tuyệt vời nhất!

Hàn Tuyết cuối cùng cũng thuyết phục được Nhạc Đông Vân. Đối với nàng mà nói, đây là một thành quả lớn lao rồi, tuy nhiên không thể cho hắn biết được, vì vậy bắt đầu đuổi khách:

-Được rồi, phu quân không học vậy về đi

-Ơ…

Cuối cùng, Nhạc Đông Vân bức bối đi ra, lòng tự hỏi có nên hủy diệt cái trường này không? Tuy nhiên hắn không làm thế, phá cái này thì còn cái kia, cách này không ổn tí nào.

Bỏ qua chuyện đó, hiện tại hẳn nên tìm kiếm một chút manh mối đường về sao? Dù hắn mới đến Địa Cầu được vài ngày, nhưng đối với Bạch Đế thành, với Nhạc gia là phi thường tưởng nhớ. Không thể cứ ngồi chơi chờ đợi phép màu được, cần phải tự thân vận động. Nhạc Đông Vân cũng không tin bằng tu vi chân tiên của mình, Địa Cầu nơi nghèo nàn linh khí này lại có chỗ nào làm khó được bản thân.

-Phương Bắc dường như có chút linh khí, đến đó xem sao.

Hắn lẩm bẩm, sau đó ngự kiếm bay tới. Khoảng cách một trăm dặm tính theo đường bộ trong thời buổi hiện nay cũng chẳng phải xa xôi lắm, chứ đừng nói đường không. Khi Nhạc Đông Vân đến nơi, hắn khẽ “ồ” lên một tiếng:

-Quả nhiên không ngoài dự đoán. Nơi này cũng không có cái thứ đồ tụ linh trận kia, nhiều linh khí hơn một chút chẳng qua bởi chỗ này là một khu rừng mà thôi.

Nhạc Đông Vân nhàng đáp xuống một tảng đá lớn cạnh bờ suối. Hiện tại nếu đi xem xét xung quanh, hẳn là nên bắt đầu men theo nguồn nước đi?

Hắn nghĩ rồi chậm rãi di chuyển, hai mắt chăm chú không bỏ sót một chi tiết…

Gần đây Nhạc Băng cảm giác khá mệt mỏi. Bắt đầu là việc xui xẻo gặp gỡ một tên bệnh thần kinh có siêu năng lực, sau đó là bị Trịnh Tự Cường tên khốn kia ghi hận để rồi bị thuyên chuyển công tác. Hiện tại làm việc ở sở cảnh sát, nhiều cấp dưới đối với nàng chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng, hẳn cũng là có kẻ âm thầm gây khó dễ.

-Ài!

Nàng thở dài, hôm nay xin một ngày nghỉ phép, đi dã ngoại hảo hảo thư giãn một phen, tâm tình cũng đã thư thả đi phần nào. Chỉ là ngày nghỉ kết thúc quá nhanh, mới đó đã là xế chiều. Nàng sau khi thu dọn lều vải, khăn, xoong nồi, thầm nghĩ đi tắm mát một phen.

Liếc mắt nhìn sang dòng suối bên cạnh, thời buổi này có thể ngâm mình trong làn nước tự nhiên hẳn là không tệ đi?

Nhạc Băng nghĩ rồi nhanh chóng thoát y, sau đó làn nước mát lạnh đã bao phủ cơ thể nàng. Có thể, cô ta cũng không biết được, tại một lùm cây gần đó, một đôi mắt đen đầy thâm thúy đang nhìn chằm chằm vào bản thân.

Nhạc Đông Vân nuốt nước bọt, dù nhìn lén người khác không phải tốt đẹp gì, nhưng mà cái này…ực…hẳn miễn cưỡng chấp nhận đi? Hơn nữa hắn là không cố tình nha! Đây là tình cờ, tình cờ thì không thể gọi là có mục đích được! Hắn có chút cái này… cái kia suy nghĩ lấy.

-Tấm tắc, quả là rất đẹp

Hắn âm thầm cảm thán. Bàn về dung mạo, nếu như Hàn Tuyết thê tử hắn là thanh xuân thiếu nữ, như vậy cô nàng Nhạc Băng này lại tràn đầy hương vị ngự tỷ kích thích. Chỗ nên lồi thì càng lồi hơn một tý, mà chỗ nên lõm lại càng thêm thon gọn. Cái này cũng quá thu hút rồi!

Nhạc Đông Vân vừa xem, vừa tiện tay vơ một cọng thực vật bên đường cho vào miệng nhấm nháp. Có thể, hắn tuy là nhai lá cây, kì thực ý tưởng trong đầu lại nghĩ khác đi sao?

-À, lạ quá! Cô nàng này sao ta xem càng ngày càng thuận mắt.

Hắn lẩm bẩm, dường như bản thân có chút nóng lên? Nghĩ là nghĩ vậy, kì thực Nhạc Đông Vân cũng không để ý nhiều lắm, tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp.

-Không đúng! Bằng tâm cảnh của Nhạc mỗ, cho dù thưởng thức, cũng sẽ không xuất hiện loại tình trạng này mới đúng.

Nhạc Đông Vân biến sắc. Hắn ban đầu nhìn Nhạc Băng là thuần túy chiêm ngưỡng cái đẹp, nhưng sau đó càng nhìn càng thấy khác thường. Lý trí như cũ vẫn còn, nhưng trong cỡ thể dường như càng ngày càng muốn đến loại xung động kia.

-Rốt cuộc có chuyện gì?

Hắn thầm nội thị bản thân, bất chợt phát hiện trong cơ thể xuất hiện một ít đồ vật lạ màu xanh. Nhạc Đông Vân bỗng cười khổ nhìn vào mấy cọng thực vật trên tay. Này cũng quá dọa người đi? Ta tùy tiện nắm mấy cọng cỏ cũng là lấy nhầm xuân dược thiên nhiên?

Dân gian có câu “Sắc mê tâm khiếu” quả không sai. Nhạc Đông Vân bởi mải nhìn Nhạc Băng, bất tri bất giác đã ngậm bao nhiêu “cọng cỏ” vào miệng. Hiện tại phát hiện ra có chuyện, chuyện cũng đã rồi.

Hẳn là nhanh chóng tìm tiểu thê tử một phen sao?

Hắn thầm nghĩ. Nói đến loại thực vật này cũng đủ kì quái. Là xuân dược lại không phải xuân dược. Như bình thường xuân dược, trúng phải toàn thân khô nóng, lí trí dần đánh mất. Mà loại này, nhai vào cảm giác hoàn toàn bình thường, tinh thần vẫn như cũ minh mẫn, nhưng loại xung động kia thì vô cùng mãnh liệt, một loại ham muốn theo bản năng.

Nhạc Đông Vân bởi vì gấp gáp, quay người vô tình đã trúng mấy hòn đá nhỏ bên cạnh. Đá rơi xuống nước, trong buổi xế chiều có chút tĩnh lặng này, âm thanh đặc biệt thu hút.


Ta hiện tại có chút ý tưởng. Nhạc Băng nữ cảnh sát tỷ tỷ này, hẳn nên thuận tay ôm lấy chứ? Tình cảm sao? Từ từ bồi đắp vậy!

Nhân tiện nói đến tình cảm, Lạc Nguyên Dao cảm tình dành cho Nhạc Đông Vân cũng không ít đâu. Các ngươi hãy tưởng tượng vị tỷ tỷ thường hay chơi cùng ngày bé, đã bất tri bất giác thích bản thân mình từ lúc nào không hay. Mà nàng ta lớn lên xinh đẹp cơ trí, lại với mình vẫn một mực chờ đợi. Ngươi nói, ngươi nỡ bỏ sao?

Kế tiếp, ta tuy là tác giả, cũng vô cùng chờ mong đây

Like và thể hiện cảm xúc để làm động lực cho tác giả nào!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN