Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
212


Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng


Chương 13


TIẾP CHƯƠNG 3
…3 ngày trước khi Hùng chết…
Nắng đã trải xuống cái thị trấn nhỏ này, cái nắng mỗi lúc một gay gắt hơn. Luân đang trong tiệm nét, mấy hôm nay hắn hay ra mạng sớm để kiểm tra xem thử có kết quả thi Đại học chưa. Đang trong tiệm thì Hùng bước vào, mấy ngày hôm nay, hắn nhận thấy Hùng cứ sao sao ấy. Người như mất hồn. Vẻ mặt hiện lên nỗi u sầu khó hiểu. Hùng gặp hắn và trao đổi với nhau vài câu xã giao. Rồi kéo chiếc ghế ngay cạnh chỗ Luân ngồi. Hai đứa chăm chú xem trường dự thi nhưng chưa có kết quả. Sau đó. Hùng đề nghị đi uống café, vì hắn có chuyện muốn tâm sự. Nhận thấy sự khác thường của bạn mấy ngày hôm nay, và vẻ mặt có vẻ mệt mỏi của Hùng. Hắn nghĩ chắc bạn hắn có chuyện muốn nhờ hắn tư vấn chẳng hạn. Nghĩ vậy nên hắn đồng ý đi cùng với Hùng.
Hai đứa đèo nhau trên chiếc Honda tấp vào một quán café gần trung tâm thị trấn. Lúc nãy giờ Luân rất tò mò không biết hôm nay có chuyện gì mà bạn hắn lại có nhã hứng mời hắn đi café ? Cho nên , vừa ngồi vào bàn, gọi hai thức uống xong, hắn hỏi thẳng :
-Có chuyện gì à ?
-Thằng bạn tao dưới Phang rang mới chết cách đây vài bữa. – Hùng trả lời ngắn gọn.
-Tao đã nghe mày nói rồi. Bị trúng gió chết, đúng không ? – Luân nhớ vài bữa trước Hùng có nhắc đến cái chết của một thằng bạn dưới Phang Rang, nghe đâu đây là đứa bạn nó mới quen hôm bữa đi thi Đại học. Thì ra đây là nguyên nhân làm hắn từ hôm nhận được tin về cái chết của đứa bạn mà Hùng trở nên u sầu đến vậy.
-Mày tin có ma không ? – Câu hỏi của Hùng thật khó hiểu, nó cắt ngang dòng suy nghĩ của Luân, hắn nhận thấy trên khuôn mặt người bạn như hiện lên nỗi lo lắng, hắn chưa kịp biết trả lời như thế nào thì Hùng chậm rãi như vừa nói vừa hồi tưởng những gì đã trải qua :
-Mày nhớ cách đây khoảng hai tuần không ? Hôm đó tao rủ mày đi lên Song Pha chơi. Mày bận nên không đi được. Hôm đó, tao hẹn thằng bạn dưới Phang Rang cùng lên đó chơi, bọn tao đi lên nhà thằng Tân . Lúc đó, Tân dẫn hai tụi tao lên rẫy nhà nó , trên đường bọn tao có đi ngang qua căn hầm xe lửa của thời Pháp xây dựng . Cái đường hầm mà thời Pháp xây dựng đường xe lửa từ ga Tháp Chàm lên ga Đà lạt ấy, tuy giờ nó không hoạt động và bị vùi lấp nhiều nhưng dấu tích nó vẫn còn. Nhìn vào căn hầm chỉ thấy một màn đêm sâu thăm thẳm, theo như Tân cho biết thì lâu lắm rồi chẳng ai dám đi vào đường hầm này vì nghe đồn ở đây có ma. Nhìn căn hầm tăm tối và lạnh lẽo đến nổi da gà. Nhưng hôm đó, bọn tao đã bỏ qua lời cảnh báo của Tân, máu tò mò và thích phiêu liêu cứ nổi lên trong người. Tao ra sức lôi kéo Tân vào đường hầm. Lúc đó bọn tao chỉ có một chiếc đèn pin nhỏ và một chiếc quẹt ga. Cuối cùng, bọn tao quyết định khám phá bên trong đường hầm. Nhưng Tân ra điều kiện là chỉ vào trong khoảng mười phút thì phải đi ra. Nhưng…khi bọn tao mới vào trong chừng chục mét thì chiếc quẹt ga không thể bật lên được, có lẽ vì không khí ẩm ướt trong đường hầm và thiếu khí. Rốt cuộc chỉ còn lại ánh sáng của cây đèn pin nhỏ. Nhưng lúc này, tao có cảm giác như có một ma lực nào đó cứ giữ chân và lôi cuốn tâm trí tiếp tục đi vào…Thật sự cái ma lực đó là gì thì bọn tao không định hình nổi, nó như dẫn dụ người ta làm theo nó. Lúc đó lí trí cũng như tâm hồn không còn trở nên sáng suốt nữa. Không biết rằng ba đứa đã đi vào trong căn hầm được bao lâu, cái ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin ngày càng mờ nhạt đi, bên trong đường hầm tồn tại một cái gì đó như một màn sương mờ ảo, cái lạnh đến thấu xương. Thật sự bọn tao chẳng biết mình đã vào cách cổng đường hầm bao xa nữa? Có vẻ như đã rất xa rồi, chỉ nhìn thấy một điểm sáng nhỏ nơi cửa hầm chập chờn và hình như đường hầm không có điểm dừng. Bất chợt, xung quanh bọn tao có một không khí gì đó rất ảm đạm, rất ẩm ướt và hôi thối và như có một tiếng gọi gì đó từ nơi xa xăm vọng lại. Bọn tao bắt đầu sợ hãi.
-Nó là cái gì được chứ ? Sao bọn mày không quay ra ? – Luân tò mò hỏi người đối diện.
-Như tao đã nói, bọn tao như không kiểm soát được mình.
-Bị thôi miên.
-Chắc vậy. Nhưng lúc đó lý trí của tao không hẳn là bị tê liệt, nó chỉ mơ màng mà thôi. Tao đưa tay quờ quạng và nắm tay bọn thằng Tân, hình như bọn nó cũng hiểu ý và bọn tao nắm lấy tay nhau, Lúc này bọn tao không ai nói ai điều gì nhưng trong đầu tao nghĩ rằng bọn tao sẽ rời khỏi đường hầm. Nhưng…
Hùng bỗng ngắt lửng câu nói. Khuôn mặt như tái lại, hắn đưa tay cầm chiếc ly nước trên bàn, uống một ngụm, vẻ mặt đâm chiêu, hồi tưởng :
-Nhưng…Chẳng biết lối nào đi ra cả, bọn tao như mất phương hướng hoàn toàn. Giống như bị rơi vào một cái hố, không biết đường nào ra, không còn chút ánh sáng nào từ một điểm nào đó hắt lại. Hai bên là tường hầm, hai bên là lối đi cái nào cũng tối thăm thẳm, cũng như nhau không rõ đâu là hướng đi vô đâu là hướng đi ra nữa. Lúc này thằng Tân đưa chiếc đèn pin rọi xung quanh mong biết hướng nào đi ra. Bất chợt, ánh sáng mờ nhạt của đèn pin rọi ngang qua một vách của đường hầm, sát vách có một cục đá tảng to, phía trên nó có một cái gì đó… Bọn tao tiến lại gần, nhìn kĩ thì thấy trên đó có đặt một quyển dạng quyển sổ tay như quyển số thường viết lưu bút hoặc nhật kí. Quyển số nhìn rất cũ kĩ và trông bụi bặm với bìa cứng, màu giấy đã vàng ố, sắp ngả sang màu đen. Tân đưa tay lấy quyển sổ đó. ..Mày biết điều kì lạ gì không ?
-Quyển số biến mất à ? – Luân hỏi một câu ngây ngô .
-Không phải. Ngược lại , Nó vừa chạm vào quyển số thì lại thụt tay lại ngay.
-Sao cơ ? – Luân tò mò đột độ.
– Sau khi Tân thụt tay lại thì tao thấy mặt nó tái mét, giống như không còn giọt máu. Thấy vậy, tao không kịp nghĩ ngợi nhiều quơ tay lấy quyển số. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cái cảm giác khi đó rất mạnh, cái lạnh như thấu xương và tao giật mình đánh rơi quyển sổ xuống đất. Tao đứng đơ người một lúc như không biết gì nữa, người cứ mơ màng và bất định… Ngay lúc đó tao thấy có cái gì lay mạnh và kêu tên mình thì tao chợt tỉnh và dần dần thấy hai thằng bạn đang kêu tên mình ỏm tỏi. Lúc này, rất lạ bọn tao lại thấy ánh sáng le lói từ xa xa hắt vào. Biết đó là cửa ra nên bọn tao không ai nói ai cứ thế chạy nhanh ra ngoài như ma đuổi. – Nói tới đây Hùng lại chợt ngưng, mặt như vẫn hiện lên nỗi lo sợ. Luân ngồi đối diện, vẻ mặt đâm chiêu suy nghĩ một hồi rồi lại hỏi :
-Nhưng chuyện đó và cái chết của bạn mày có liên quan gì ? – Luân trở nên nóng lòng và tò mò bởi câu chuyện mà bạn hắn kể.
-Đừng nóng vội. Hãy nghe tao nói hết. Khi ra tới cổng đường hầm thì bọn tao vẫn chưa hoàn hồn được. Những cảm giác sợ hãi khi nãy vẫn đang rõ nét nhưng ra ngoài cửa hầm khi ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào người thì tao cảm giác có chút an toàn. Tao nghĩ vậy!… Bọn tao kịp lấy lại bình tĩnh. Trên tay Lãnh lúc này, quyển sổ khi nãy với chiếc bìa đỏ ấu, loang lỗ như vết máu chứ không phải màu đen như bọn tao thấy trong hầm khi nãy . Nó làm tao và Tân sợ điếng người. Không biết thằng bạn đã cầm theo cuốn sổ khi nào? Tao và Tân nhìn nó không chớp mắt. Nó chẳng hiểu bọn tao có ý gì, cứ đứng ngạc nhiên nhìn tao và Tân.Tân không nói lời nào lao lại giành lấy cuốn sổ định quăng vào lại trong hầm thì tao và đứa bạn cản lại . Tao không biết tại sao lúc đó mình lại hành động như vậy. Có lẽ chính sự tò mò đã thúc giục tụi tao. Bọn tao quyết định sẽ khám phá những bí mật trong quyển sổ này. Nhưng có lẽ …đó là một việc làm sai lầm.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN