TIẾP CHƯƠNG 3
Trên khuôn mặt của Hùng không giấu được nỗi sợ hãi. Khuôn mặt hắn như tái đi. Hắn như đau đớn thốt lên :
-Cái chết của bạn tao không phải là sự ngẫu nhiên. Nó đã ứng nghiệm…
-Ứng nghiệm gì ?
-Một lời nguyền.
-Lời nguyền gì ? Rốt cuộc quyển số đó chứa đựng điều gì ? – Thái độ sợ hãi và những hành động nghiêm túc của Hùng đã kích thích sự tò mò tột độ của Luân. Hắn biết đây không phải là những chuyện kinh dị mà bạn hắn đọc được trên mạng, rồi kể lại cho hắn nghe mà là một câu chuyện ngoài đời thực. Người bạn đối diện hắn như bất chợt tím tái và chậm rãi nói :
-Lúc đó, bọn tao lật trang đầu tiên thì nhận ra một nét chữ rất đẹp, một nét chữ của con gái, với những dòng chữ được viết bằng mực đỏ, đỏ tươi mày à ! Tao không biết tại sao nó đỏ đến thế . Đỏ như máu tươi ấy ! Dòng chữ ngay ngắn với nội dung như cảnh báo đại khái là : “ Hãy dừng lại khi chưa quá muộn ! Các người đang xâm phạm vào một điều riêng tư không được cho phép , những sự dại dột thì chỉ chuốc lấy sự nghiệt ngã mà thôi ! ”. Nhưng lúc đó, dòng chữ đó chẳng những không làm bọn tao sợ hay có lẽ có một ma lực nào đó càng kích thích sự tò mò của bọn tao lên tột độ . Bọn tao lật tiếp trang thứ hai thì những dòng chữ đỏ lại hiện lên : “ Đã quá muộn để dừng lại, các ngươi hãy nghe cho kĩ đây ,bất kì một khi dừng lại giữa chừng khi đọc cuốn sổ này thì các ngươi sẽ nhận lấy hậu quả khôn lường ! ” . ..Và bọn tao đã lật từng trang và đọc hết cuốn nhật kí quái quỷ đó. Không phải vì sợ mà có lẽ vì sự tò mò nhiều hơn mày à.
-Nội dung của cuốn nhật kí là gì ?
– Tao không hiểu hết. Nó rất mơ hồ. Nó là một cuốn nhật ký của một cô gái trẻ , khoảng 15 hay 16 tuổi gì đó , có nhiều đoạn bị nhầu nát và đọc không được nhưng đại khái trong đó ghi lại những dòng suy nghĩ và những biến cố của gia đình cô ta . Hình như là một gia đình rất không bình yên và nhiều tang thương… Thật sự tao không nhớ hết những gì ghi trong đó .Nói thật là những gì ghi trong cuốn sổ đó không có ngày tháng gì cả , nó viết như những dòng suy nghĩ của cô gái đó , mỗi trang chỉ có mấy dòng chữ và hình như cứ tùy hứng là viết vô thôi , chẳng theo một trật tự nào cả . Nó giống như một cuốn sổ ghi chép thôi .Nhưng đặt biệt phía cuối có một câu như lời nguyền rất kinh tởm rằng : “ Các ngươi đã biết quá nhiều. Tất cả đều sẽ chết ! Cái chết đau đớn nhất sẽ tìm đến các ngươi ! Trong vòng 3 ngày nếu….” . Không biết là tại sao nhưng câu nói cuối cùng của trang trong quyển sổ này bị rách đâu mất, nó chỉ còn nham nhở những dòng viết như vậy.
Luân nhìn người bạn đối diện, vẻ mặt nghĩ ngợi trầm ngâm một hồi lâu.
-Mày cho rằng bạn mày chết là do hồn ma trong quyển sách này đã sát hại ?
-Tao có linh cảm như vậy.
-Chứ còn mày với Tân ? Sao chỉ có mỗi bạn mày dưới Phang rang là chết . Với lại câu cuối trong quyển sổ là nhắc tới 3 ngày, trong khi đó cái chết của bạn mày cách cái hôm bọn mày nhặt quyển sổ trong đường hầm là hình như bảy ngày ?
-Tao không biết.
-Theo tao, mày hơi lo lắng rồi. Chắc bạn mày chỉ bị trúng gió mà chết thôi . Còn quyển sổ đó chắc có đứa nào thích đùa nên đặt vào đó để hù dọa người ta thôi . Chuyện ma cỏ chỉ là những câu chuyện người ta kể cho nhau nghe . Tao cũng muốn thấy ma lắm mà có thấy gì đâu ? – Luân nói xong và nhếch môi cười vẻ đùa cợt nhưng trong lòng hắn xốn xang những cảm giác khó tả .
-Mày tưởng tao nói đùa à . Cảm giác trong căn hầm đó, cái lạnh, cái mùi khó chịu đó…Tuy tao không tận mất chứng kiến, nhưng khi tao xuống dưới Phang rang để thắp nhang cho bạn tao thì nghe người nhà nó kể lại , cái chết của nó rất kì quái . Không đơn thuần là bị trúng gió mà chết.
-Nhưng công an đã vào cuộc. – Luân trấn áp.
-Có khối gì điều khoa học còn chưa giải thích được.
Với những hành động và thái độ của Hùng lúc này, Luân biết đây không phải là một chuyện đùa. Hắn im lặng và thả hồn theo những dòng suy nghĩ không tên. Đối diện hắn, người ngồi đó trên khuôn mặt hiện rõ nỗi khắc khoải và u ám với những suy nghĩ kì dị. Hai người cứ ngồi im lặng và chạy theo dòng cảm xúc của mỗi người…
Hùng chở Luân về tận nhà rồi quay xe đi. Nét mặt vẫn không có gì tươi tỉnh hơn . Hắn chưa bao giờ thấy bạn mình lại u sầu như vậy, khuôn mặt cứ nặng trịch như sẽ không bao giờ nở được nụ cười nữa . Vừa nghĩ ngợi hắn lửng thửng bước vô nhà , vào phòng và đánh phịch xuống giường . hắn nghĩ ngợi lại những điều mà Hùng đã kể , bất chợt hắn có cảm giác rùng mình , nếu mọi chuyện mà đúng như Hùng kể thì quả thật bạn nó đang gặp rắc rối to . Mà cũng có thể bạn nó chỉ vì cái chết của người bạn mà suy nghĩ vu vơ và ảnh hưởng về vấn đề tâm lí . Chuyện ma quỷ không phải hắn chưa nghe, nhiều chuyện cứ nhan nhản trên mạng, phim ảnh cũng có cả lời truyền tai nhau nhưng đa phần là lời đồn thổi để dọa nhau mà thôi . Hắn cũng muốn một lần gặp ma nhưng có bao giờ gặp đâu ? Nghĩ vậy hắn nhép miệng cười nhạt về sự yếu bong vía của bạn hắn . Nhưng dù sao có thể Hùng bị sốc và ám ảnh khi nghe tin bạn mình chết , chắc tâm lí không ổn định . Trong lúc bạn bè có chuyện thì hắn không thể bỏ mặc được . Ngày mai hắn sẽ lên nhà trấn an và động viên Hùng nên tĩnh tâm.
Nghĩ là vậy, nhưng hôm sau khi lên nét kiểm tra thì Luân có kết quả đậu đại học . Hắn vui mừng quá nên quên mất những dự định lên nhà Hùng chơi . Trong nỗi vui đậu dại học và hắn quyết định tổ chức một chầu karaoke khao bạn bè vào tối hôm sau .
Tối hôm đi karaoke , khi vừa thấy Luân ở quán karaoke, Hùng đã hớt hải kéo Luân ra nhà vệ sinh . Vẻ mặt không giấu nổi sợ hãi .
-Tao có linh cảm nó đang tìm tao.
-Ai tìm mày ?
-Con ma trong quyển sổ. ..Hồi chiều mày chỉ điện cho tao một lần thôi phải không ? – Hùng nhìn bạn vẻ mặt sợ hãi.
-Ừ , lúc đó mày đã bắt máy .
-Tao biết . Nhưng mày biết gì không ? trước khi mày điện rõ ràng tao có nghe hai lần điện thoại đổ chuông , nhưng kiểm tra không có cuộc gọi nhỡ nào ?
-Có thể mày cài báo thức chăng ?
-Không có, tao kiểm tra rồi . Mà nếu báo thức thì phải có người tắt nó mới hết đổ chuông, vậy mà chỉ có hai lần điện thoại đổ chuông ? trong khi đó có một lần rất ngắn ?
-Có thể do lỗi nhà mạng .
-Hồi nãy tao có cảm giác nó trong nhà bếp của tao , tao sợ quá nên tới đây liền ! – Hùng không biết nên diễn tả những cảm giác mình đã trải qua như thế nào cho rành mạch .
-Mày đừng suy nghĩ nhiều quá . Mắc công tự hù dọa mình thôi. Thần hồn nhát thần tín mà. Giờ mày cứ bình tĩnh, có gì tao với mày sẽ nói chuyện sau . Giờ mình vào phòng hát , chứ bạn bè đang đợi .
Sau đó , Luân nắm tay kéo Hùng vào trong quán.
***
-Có phải người bạn dưới Phang Rang của Hùng tên Lãnh không ? Nguyễn Đại Lãnh. – Dũng hỏi sau khi thấy Luân chợt ngưng hẳn. Mắt nghĩ ngợi , lơ đãng đi nơi khác, dòng suy nghĩ trong đầu đang rối bời, câu hỏi của Dũng như kéo hắn vể thực tại. Định thần trong giây lác , hắn trả lời :
-Dạ..đúng. Em có nghe Hùng nhắc tên này vài lần .
-Em tin câu chuyện Hùng kể chứ ?
-Em không biết . Cái hôm nó kể với em thì em không tin cho lắm . Nhưng cái hôm Hùng chết … Thật sự em hoang mang lắm anh à . Giờ em như bị ám ảnh bởi chuyện này . Hôm nghe Hùng gặp tử nạn , em có lên trên nhà , thật sự em …đã muốn xỉu vì …khuôn mặt của nó …Và…cái mùi khó chịu đó, có lẽ chính là cái mùi mà Hùng đã nhắc trong đường hầm. Thật sự hôm đó em đã ói rất nhiều . Một bầu không khí quá khác thường, thật quái dị – Mặt Luân như tái đi , không còn giọt máu . Nhìn chằm chằm lấy người đối diện .
Trong đầu Dũng lúc này cũng rất hoang mang . Hắn như không biết phương hướng nào mà đi đúng được . Hồi giờ hắn chỉ được học tất cả đều phải dựa vào những suy luận khoa học. Hay những bằng chứng xác đáng và được khoa học xác minh rõ ràng . Hôm nay không thể nào một tên sát nhân hắn tìm kiếm lại là một hồn ma lay lắt nơi nào đó . Chuyện này mà nói ra thì đồng nghiệp sẽ cười vào mặt hắn . Làm gì có một chuyện hoang đường như vậy . Đang trong dòng suy nghĩ thì hắn chợt nghe người đối diện nói :
-Hồi trưa cũng có người gặp em để hỏi về Hùng .
-Ai vậy em ?
-Anh ấy nói là nhà báo , muốn tìm hiểu chuyện của Hùng . anh ấy nói tên là Bình .
-Anh ta hỏi em những gì ? – Dũng hỏi.
-Giống như anh đã hỏi .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!