Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng


Chương 22


TIẾP CHƯƠNG 4
-Giờ chúng ta phải đi thôi.- Bình đứng dậy nhìn người đối diện và nói.
-Đi đâu ? – Dũng không biết sao mình lại hỏi câu hỏi ngu ngơ như vậy.
-Đi bắt con ma. – Bình cố hài hước và cười ngượng. Nhưng lúc này có lẽ điều này không ăn nhập cho lắm.
Bình thu xếp đồ đạc lại. Định dắt chiếc xe trong nhà ra thì Dũng đề nghị cứ đi chung xe. Sau đó, hai người rời khỏi căn nhà.
Dũng đèo Bình hướng về Song Pha. Trên đường đi, họ không nói với nhau nhiều, mỗi người đang lý giải các tình tiết theo suy nghĩ của mình. Những gì mà họ đang có trong tay về vụ án thật sự rất ít. Nhưng với bức ảnh ma mà Bình đã chụp được thì đủ làm cho họ chắc chắn về phương hướng của vụ án cũng như tạm thời thấy được dung nhan của kẻ sát nhân. Dù gì khi biết về nhau thì cuộc chiến cũng sẽ công bằng hơn chút.
Bắt đầu từ hôm Tân chết. Bầu trời vùng này có vẻ u ám hẳn ra. Sáng sớm mới nắng chút xíu thì lại âm u. Có lẽ cơn hạn hán sắp dứt nhường chỗ cho những cơn mưa đầu mùa ào ạt. Hay bầu khí này như muốn ám hiệu về những ngày tiếp theo sẽ nhiều sóng gió? Gần tới con đường rẽ vào nhà Tân. Bình đề nghị Dũng cứ chạy thẳng lên trên gần đèo. Dũng không hiểu bạn đang có kế hoạch gì nhưng cũng cho xe chạy thẳng theo quốc lộ và không rẽ vào nhà Tân. Nhưng không khỏi thắc mắc:
-Chúng ta đi đâu?
– Đường hầm xe lửa cũ. – Câu trả lời gắn gọn vọng lại từ sau lưng Dũng.
Lúc này, Dũng bắt đầu lờ mờ nhận ra được những suy nghĩ và kế hoạch của Bình. Hướng tới đèo là hướng đến căn hầm xe lửa cũ. Hắn cũng đã từng có suy nghĩ là sẽ tìm hiểu căn hầm xe lửa cũ trong câu chuyện của em trai Hắn. Với lại, hắn biết Bình cũng linh cảm căn hầm này là căn nguyên của mọi việc. Tất nhiên là trong đó tồn tại nhiều bí ẩn. Và bọn hắn cũng đã lục lọi khắp nhà Tân rồi nhưng có thấy cuốn nhật kí nào đâu, nếu quay lại đó chắc cũng chẳng có gì. Chi bằng sao không đánh thẳng vào gốc rễ của sự việc; muốn bắt cọp thì phải vào hang cọp; và hang cọp đó là căn hầm ma ám đó.
Tới chân đèo. Hai bên mặt đường, có nhiều quán cơm, quán phở để phục vụ những xe tới đây nghỉ để lấy sức trước khi vượt đèo. Dũng xi nhan tấp xe vào lề đường, và cho xe vào hẳn một quán nước giải khát bên đường. Họ kéo chiếc ghế nhựa ngồi. Chiếc quán cốc nhỏ chỉ có ba chiếc bàn nhựa, lúc này vắng khách. Thấy khách vào, nữ chủ quán mới trạc hơn ba mươi niềm nở :
-Hai anh uống gì?
-Cho hai ly café đen.
Người đàn bà cười và nhanh chóng tới chiếc quầy tạm bợ nhỏ, cạnh đó có đặt một chiếc máy xay nước mía và vài buồng dừa xanh. Quán nằm dưới một bóng cây bàng lớn. Nhìn đi nhìn lại, Bình và Dũng hiện thời là khách hàng duy nhất trong quán. Họ nhìn nhau không nói gì. Dũng lấy một điếu thuốc trong túi và đưa mời Bình. Hắn cũng châm một điếu. Lúc này hắn mới để ý cái túi mà Bình mang theo. Cái túi với quai đeo và có vẻ gồ gề. Biết bạn là một nhà báo thường thì đi đâu cũng lỉnh kỉnh máy móc này nọ, nhưng hắn vẫn không khỏi thắc mắc:
-Đi đâu anh cũng đem theo nó à?
Bình nhìn theo ánh mắt của người đối diện thì hiểu ý nên vui vẻ trả lời:
-Ừ. Nghề nghiệp mà. Chỉ có máy ảnh và lặt vặt vài thứ thôi. Tôi cũng đã tính trước nên có đem theo hai cây đèn pin lớn.
Người đàn bà bưng đồ ra. Nhìn hai người khách vẻ tò mò rồi bắt chuyện:
-Hai anh đi Đà Lạt à?
-Không. Chúng tôi tới đây có chút chuyện. ..À. Không biết căn hầm xe lửa cũ nằm đâu vậy chị ? – Dũng trả lời và hỏi ngược lại. Sau câu hỏi, họ chăm chú đợi câu trả lời từ người đàn bà. Lúc này, người chủ quán trẻ không vội trả lời mà kéo ghế và ngồi xuống bàn. Vẻ mặt thoáng chút lo lắng:
-Các anh không phải dân vùng này phải không ? Đừng nói là hai anh định lên đó hả ?
-Không được hả chị? – Bình thắc mắc.
-Được thì được. Nhưng…trên đó có… ma. – Người đàn bà thì thầm với vẻ mặt chút sợ hãi.
-Chị đã thấy à? – Bình hỏi ngược lại.
-Không. Nhiều người nói thế. – Người đàn bà đính chính.
-Ôi dào. Chắc họ chỉ hù dọa nhau thôi, chứ chắc gì ma với cỏ. – Bình cố tỏ vẻ không tin vào chuyện ma.
-Không anh à. Dạo mươi năm trở lại đây, nhiều người hay lên đó chơi, nghe nói họ đều gặp ma. Sau mấy năm trở lại đây rất ít người đến đó. Người ta còn không dám đi ngang qua nó nữa kia. Nghe nói lâu lâu nhiều người đi làm rẫy, khi ngang qua đó thì nghe từ trong hầm phát ra những tiếng hét, tiếng khóc rất kinh hãi và não nề. – Người đàn bà nói với sắt mặt biến đổi.
-Nhưng chúng tôi chỉ muốn lên đó để chụp vài bức ảnh thôi. – Dũng chợt nói.
-Tùy các anh thôi. Có chuyện gì thì đừng trách tôi. – Người đàn bà nói và đưa cánh tay ra hiệu chỉ dẫn : – Các anh cứ đi theo con đường cái thêm khoảng một cây số, ngay lưng chừng chân đèo. Sau đó rẽ vào một đường mòn bên tay trái. Chạy chừng năm trăm thước nữa thì phải đi bộ, chứ xe không thể đi được nữa. Rồi các anh cứ thế đi theo con đường mòn nhỏ chắc sẽ tới.
-Chắc là tới, nghĩa là sao chị ? – Dũng lại thắc mắc bởi câu nói khó hiểu của người chủ quán.
-Thì lâu quá chẳng ai dám lên đó, sợ không còn con đường mòn nào. Với lại biết đâu mấy con ma đó, nó không cho mấy anh lên đó thì sao. – Người đàn bà nói một câu nghe như đùa, nhưng tuyệt nhiên khuôn mặt không có chút gì là đùa giỡn cả.
Ngồi một lúc, hai người đứng dậy tính tiền và cám ơn người chủ quán rồi lên xe rời khỏi đó. Họ cứ theo chỉ dẫn của bà chủ quán mà chạy. Chạy được khoảng một cây số, đúng là bên trái có một con đường nhỏ. Dũng xi nhan và cho xe tấp qua bên con đường đó. Ngay đầu con đường, có một căn nhà. Bình đề nghị nên gửi xe lại ngôi nhà này để tránh bị trộm viếng xe cũng như chắc căn hầm cũng không còn xa.
Họ cứ đi theo con đường mòn, ban đầu thì con đường còn rộng chút đỉnh nhưng càng đi thì con đường càng thu hẹp. Cỏ mọc hai bên đường cứ mỗi lúc lại rậm và cao hơn. Cỏ lút đầu người, họ không thấy con đường nào nữa. hai người cố dò dẫm và nối gót tiến lên phía lưng chừng dốc. Họ cố gắng trèo lên một mỏm đá cao để xác định. Từ xa xa, cách khoảng năm trăm thước hướng lên trên dãy núi, chệch về bên trái có một vùng đá và có dấu hiệu giống như hang động. Họ xác định đó là căn hầm cần tìm và cứ thế lội đám cỏ, rồi cứ băng băng tiến tới.
Trước mặt căn hằm bị che lấp nhiều, nhưng vẫn rộ ra cửa hầm đủ lớn cho người đi vào. Bình liền lấy trong chiếc túi xách ra hai chiếc đèn pin và đưa một chiếc cho Dũng cầm. Đồng thời hắn cũng lôi chiếc máy ảnh ra đeo vào cổ. Sau đó họ ra hiệu tiến vào bên trong căn hầm tâm tối và lạnh lẽo.
Căn hầm quả là tối. Tuy với hai chiếc đèn pin nhưng có vẻ như trong căn hầm vẫn khó nhìn rõ mọi vật được. Cái không khí lạnh lẽo và ẩm ướt cứ làm nổi da gà. Trong hầm có những làn khói mờ mờ như cố tình che mắt người đi. Không khí cứ như đi vào một khu nghĩa địa vào giữa đêm khuya. Họ cứ nhìn nhau và tiếp bước vào bên trong. Tiếng giày của họ đạp lên những lớp đất đá rồi vang thành tiếng lộp cộp rồi vọng ngược trở lại từ các bức tường hầm, tạo nên cái âm thanh khó chịu. Lúc này Dũng chợt hỏi Bình :
-Chúng ta tìm gì trong này?
-Cuốn nhật kí. – Bình đáp.
-Chẳng phải bọn nhỏ đã lấy nó ra từ đây rồi sao? – Dũng thắc mắc.
-Tôi có linh cảm…Nó đã được…đặt lại đây. – Bình lấp lửng đáp khẽ.
-Cái gì? Ai làm điều đó chứ? – Dũng không giấu được sự khó hiểu.
-Theo cậu nghĩ ai có thể làm điều đó? – Bình nói vẻ hàm ý.
Dũng đã lờ mờ hiểu được ý của Bình. Hắn biết bạn hắn là một tay nhà báo giỏi suy luận và rất nhạy bén. Ý của Bình có thể là hắn đang nghĩ chính con ma kia đã lấy cuốn nhật kí từ nhà Tân và trở lại đây. Hắn cứ xâu chuỗi lại các dữ liệu trong đầu thì hắn nhận thấy bất chợt không khí trong căn hầm có vẻ lạnh lẽo hơn. Có cái không khí gì có vẻ như đậm đặc và khó chịu lắm. Bỗng hắn nghe Bình thốt lên : “ Đây rồi ”.
Hắn theo quán tính nhìn vào ánh sáng nơi đèn pin cùa Bình rọi vào, hai chiếc đèn pin tập trung vào một chỗ. Hắn bất chợt rùng mình và lạnh toát. Phía đầu ánh sáng nơi hai chiếc đèn pin, một tảng đá lớn và…Trên đó có một vật…Là một cuốn sổ.
Ánh đèn flash lóe lên rồi tắt ngắm. Bình đã bấm máy chụp. Nhưng sau một lần lóe đèn đó, chiếc máy ảnh tự nhiên dở chứng…không hoạt động nữa. Rõ ràng là pin của nó đầy mà. Sao có chuyện hư giữa chừng như vậy. Bình lấy tay đập đập vài cái vào chiếc máy ảnh vì cho rằng chắc nó bị chạm thứ gì. Nhưng vô ích, chiếc máy ảnh vẫn không hoạt động.
Dũng tiến tới bên tảng đá định giơ tay lấy cuốn sổ trên tảng đá thì bất chợt có một bàn tay đặt mạnh lên vai hắn. Hắn khựng lại và quay ra sau…Là Bình.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN