Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng
Chương 23
TIẾP CHƯƠNG 4
Bình ra hiệu cho Dũng dừng lại. Sau đó hắn lôi trong chiếc túi mang theo ra một cái khăn và tiến lại gần tảng đá, tủ lên quyển sổ rùi lấy quyển số bỏ vào trong chiếc túi rồi ra hiệu cho Dũng rời khỏi căn hầm âm u này.
Hai người chạy như ma đuổi từ trong căn hầm âm u và nặng nề âm khí. Họ nhanh chóng di chuyển xuống chỗ gửi xe và lấy xe rời khỏi đó. Suốt chặng đường họ không nói với nhau nhiều. Mỗi người chạy theo mỗi suy nghĩ và sự hồi hộp cũng như lo lắng tăng cao.
Họ cho xe chạy về nhà Bình. Trong nhà hình như có người. Lúc này, cổng nhà không khóa. Bên trong nhà thấp thoáng bóng người. Dũng cho xe vào bên trong sân, rồi cùng Bình vào trong nhà.
Hôm nay, đang làm ở cơ quan thì Đặng Lê thấy mệt mỏi trong người nên đã xin nghỉ. Và trở vể nhà, Cũng vừa về thì cô đã thấy tiếng xe máy ngoài sân vọng vào. Bình và Dũng vẻ mặt hớt hải chạy vào, nhìn thấy cô thì Bình đã vội hỏi:
-Hôm nay em không đi làm à ?
-Có. Nhưng em thấy trong người mệt nên xin nghỉ ngày hôm nay. – Đặng Lê đáp.
-Vậy à. Vậy em cứ nghĩ ngơi đi.
Đặng Lê, thấy trong lòng hơi hụt hẫng. Bình hôm nay có vẻ như không quan tâm nhiều đến cô, dù biết là cô đang bệnh. Cô có ý hờn dỗi chồng mình vì đã thờ ơ với sức khỏe của mình. Thường ngày, Bình có bao giờ như vậy đâu. Bình là một người chồng biết lo lắng cho vợ con. Cô yêu anh bởi vì chồng cô là một người biết quan tâm người khác và rất tinh tế. Hôm nay, Bình đã thay đổi. Chỉ hỏi cô vài câu rồi lại lao vào nói chuyện gì đó với Dũng, có vẻ gì đó mờ ám khó hiểu lắm… Nghĩ vậy, cô nhìn chồng rồi lẳng lặng đi vào phòng ngủ và nằm xuống giường.
Bên ngoài phòng khách, Dũng và Bình cùng chăm chú vào cuốn sách. Đúng là bìa quyển sách loang lổ những vết đỏ như máu người. Quái lạ là nó nhìn rất tươi và còn…thoang thoảng cái mùi khó chịu, vừa tanh vừa thối, nhưng không nồng. hai người nhìn quyển sách sổ đặt trên bàn rồi lại nhìn nhau.
-Giờ chúng ta phải làm sao. – Dũng cất tiếng.
-Làm gì nữa. Phải nghiên cứu cái này. Nó là mấu chốt của vụ việc – Bình đáp vội.
Nói vậy rồi hai người cúi đầu chăm chú mở từng trang trong cuốn sổ và đọc nhẩm. Cảm giác trong hai người có chút lo lắng và sợ sệt. Nhưng sự việc đã tới nước này thì sự tò mò lại kích thích họ tột cùng.
“ Hãy dừng lại khi chưa quá muộn ! Các người đang xâm phạm vào một điều riêng tư không được cho phép , những sự dại dột thì chỉ chuốc lấy sự nghiệt ngã mà thôi ! ”
Trang đầu tiên chỉ có vài dòng như vậy.Một nét chữ rất đẹp, đúng như nhận định của bọn nhóc, chắc nó là một nét chữ con gái. Nó như một lời hăm dọa được ghi bằng thứ mực đỏ, loại mực gì mà đến giờ vẫn không phai mà còn đỏ tươi đến phát rùng mình. Một lời hăm dọa gây kích thích nhiều hơn nỗi sợ hãi.
“ Đã quá muộn để dừng lại, các ngươi hãy nghe cho kĩ đây ,bất kì một khi dừng lại giữa chừng khi đọc cuốn sổ này thì các ngươi sẽ nhận lấy hậu quả khôn lường ! ”
Trang thứ hai cũng chỉ vài dòng ngắn gọn. Hai người có chút rùng mình lo sợ vì đã chứng kiến những vụ việc xảy ra với các nạn nhân. Nhưng có lẽ đã quá trễ rồi, họ bắt đầu đọc ngấu ngiến những trang tiếp theo trong cuốn nhật kí quái dị này.
“Từ khi bắt đầu biết suy nghĩ đến giờ, tôi mới nhận ra thực sự sao tôi không được gặp ba ở nhà thường xuyên, lâu lâu mới thấy ba tới, nhưng không ở nhà được lâu. Mẹ chỉ cười bảo ba phải đi công tác. Nhà thì to lắm, rông lắm nhưng sao cô đơn và trống trãi quá”
“Mẹ lại khóc nữa. Tôi thường bắt gặp bà khóc một mình, từ lúc còn nhỏ. Hỏi thì bà không chịu nói gì cả. Nhưng tôi biết chắc là mẹ đang rất nhớ ba. Vì chính tôi cũng rất muốn được gặp ba nhiều hơn. Tôi biết mẹ đang rất cô đơn, và tôi cũng vậy.”
“ Hôm nay, tôi hỏi mẹ về chuyện tình yêu giữa ba và mẹ. Mẹ có vẻ không vui, bà né tránh và đánh lãng sang chuyện khác. Không biết tại sao vậy ? mẹ lại kễ những chuyện lúc tôi còn nhỏ cho tôi nghe. Chán chết. Mà ngại nhất là mẹ nói đến sự dậy thì của con gái và những thứ tình cảm với các bạn nam… Tôi năm nay đã học lớp 9 rồi mà.”
“ Ba về. Tôi vui lắm và mẹ cũng vui nữa. Mẹ đã di chợ và tự nấu nhiều món ăn ngon. Ba hỏi han tôi nhiều chuyện và khen tôi càng lớn càng đẹp giống mẹ…Tôi đã có một giấc ngủ ngon với những giấc mơ nhẹ nhàng. Sáng dậy, đã không thấy ba nữa. Ba lại đi công tác, lúc nào cũng vậy. Tôi muốn khóc quá.”
“Tôi hận họ. Vì sao tất cả lại đối xử với tôi như vậy.”
“ Họ chửi rủa mẹ con tôi và lao vào đánh đập mẹ và cả tôi nữa. Những người đàn bà rất hung tợn. Nếu không có công an tới thì có lẽ chúng tôi sẽ chết. Mẹ phải nhập viện, tôi phải đi khâu vết thương. Sao bọn họ lại ác độc với mẹ con tôi như vậy?”
“Rất nhiều người cứ chụp ảnh mẹ con tôi. Ánh đèn flash cứ sáng liên hồi. Mẹ vẫn im lặng không nói gì. Tôi biết mẹ đang chịu đựng gì đó. Tôi hỏi thì mẹ cứ khóc rồi tôi cứ thế khóc theo.”
“Họ cứ chỉ chỏ bàn tán về chúng tôi. Lúc nào, ánh đèn flash cũng chực sẵn xung quanh chúng tôi. Chúng tôi được lên các mặt báo. Toàn những lời lẽ không tốt đẹp về mẹ tôi. Tôi như phát điên xé tan nát tờ báo và ôm mẹ khóc.”
“Mẹ bán nhà. Chúng tôi sẽ chuyển đi. Không rõ đi đâu nhưng mẹ nói rời khỏi vùng đất này. Tôi muốn gặp ba. Mẹ nói rằng ba sẽ không tới đâu. Ba đã bỏ rơi mẹ con chúng tôi sao? ”
“ Chúng tôi đi trong đêm. Như chạy trốn khỏi nơi thị phi này. Xe khách chạy trong đêm, tôi thiếp đi trong mệt mỏi. Sáng sớm mở mắt ra đã thấy xe tới một miền đất lạ. Ở đây nhìn thanh bình và yên tĩnh. ”
“Căn nhà mẹ tôi mua lại, sau trong làng. Có một khu vườn trái cây rộng . Ở đây rất xanh mát lại gần núi. Mẹ tôi trồng rau sau vườn và bỏ mối ngoài chợ nhỏ. Tôi bắt đầu đi học lại. Nhưng chúng tôi có một cuộc sống khép kín và ít ra ngoài nếu không có chuyện gì cần thiết.”
“Có nhiều người đàn ông hay lân la tới nhà tôi. Mẹ tôi cố gắng tránh mặt họ. Những người đàn ông này có lẽ vì si mê sắc đẹp của mẹ tôi. Mẹ tôi thật sự rất đẹp cho dù bà đã 35 tuổi. Tôi không thích những người đàn ông này.”
“ Cũng đã một thời gian, chúng tôi sống tại nơi ở mới. Mẹ con tôi vẫn không muốn hòa nhập với bên ngoài nhiều. Tôi đến lớp nhưng chẳng có một người bạn thân nào cả. Tôi không thích. Còn mẹ tôi, có vẻ bà đã bớt đau buồn. Nụ cười của mẹ đã trở lại trên môi. Lúc này, tôi thấy mẹ đẹp hơn bao giờ hết.”.
“ Vùng đất yên bình này, có thể là nơi trú ẩn tốt nhất cho mẹ con tôi không?”.
“ Tôi đau khổ quá ! Tại sao mẹ lại rời xa tôi chứ. Bọn người man rợ và ác độc. Tôi thề sẽ không tha cho chúng…Tôi sẽ tận tay giết chết hết lũ người này…Mẹ ơi! Sao con gái mẹ lại tủi nhục và khốn khổ thế này…Người đàn ông đó…Sao mẹ lại bỏ con lúc này…”.
Trang cuối cùng, tờ giấy bị rách ngang. Không biết là rách hay ai đã xé đi? Nửa trang giấy chỉ còn nham nhở với những từ đỏ rói:
“ Các ngươi đã biết quá nhiều. Tất cả đều sẽ chết ! Cái chết đau đớn nhất sẽ tìm đến các ngươi ! Trong vòng 3 ngày nếu…” .
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!