Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng


Chương 31


TIẾP CHƯƠNG 5
Trong đầu Dũng giờ đây có những suy nghĩ ngổn ngang. Những chuyện xảy ra mới đây nhất, sau cái chết của Tân hai ngày thì Luân cũng chết, chuyện cầu cơ gặp hồn quỷ ở nhà thầy pháp hồi sáng. Tất cả cứ như xảy ra liên tiếp và gần nhau. Điều đó thật kinh hãi. Theo những gì tiến triển, hắn cảm thấy rõ ràng mình và Bình đang gặp nguy hiểm, và cũng có thể là Đặng Lê nữa. Còn chuyện Lâm, em họ của Đặng Lê, chuyện này Lâm không nên tham gia, nó không tốt chút nào. Tự dưng hắn nghĩ như thế. Mà thật ra càng ít người biết chuyện này càng tốt , vậy mà bên phía công an huyện đã bắt đầu vào cuộc. Dũng chợt hiểu giờ đây họ bắt đầu cũng giống như từ cái chết của Lãnh, hắn cũng bắt đầu với một tâm thế như họ bây giờ.
Riêng Bình cũng không yên được. Suốt bữa cơm trưa, hắn phải gữ cho mình thật tỉnh táo để né những câu chất vấn được cô em tìm cách gài nhằm khai thác thông tin. Không điều tra được gì, cô ta quay qua xin số điện thoại của Dũng. Lúc này, Bình đành phải đưa và thầm mong Dũng cũng sẽ tỉnh táo nếu được nữ công an thông minh này chất vấn. Vì bản thân hắn, chuyện Đặng Lê đọc cuốn nhật kí là ngoài ý muốn, hắn không muốn thêm ai biết chuyện này. Dẫu vậy, hắn cũng biết chắc một khi bên phía công an đã điều tra thì sớm hay muộn cũng không giấu giếm được họ.
Đã 1h30 chiều.
Đặng lê và Lâm đã rời khỏi nhà tới cơ quan. Bình cũng lục đục thu xếp đồ đạc và dắt chiếc xe máy rời khỏi nhà. Hắn tấp vào tiệm ảnh để lấy ảnh rửa hồi trưa. Cầm bức ảnh của người đàn bà trên tay, hắn không khỏi trăn trở vì thật sự người đàn bà rất đẹp, một đôi mắt long lanh với hàng long mi đen và dài, sống mũi cao, làn da trắng, một vẻ đẹp thanh nhã khó tả hết. Có lẽ đây là người phụ nữ đẹp nhất mà hắn từng thấy. Hắn thấy lạnh sống lưng khi nghĩ đến những khuôn mặt quỷ gớm ghiếc thay cho khuôn mặt đẹp đẽ này.
Lúc này, Dũng cũng vừa tới. Họ hẹn gặp nhau tại đây rồi cùng đi.
Bầu trời Song pha vẫn cái không khí nặng nề, những đám mây nặng, có vẻ trời sắp mưa. Cơn nắng hạn kéo dài sắp hết dành chỗ cho những cơn mưa đầu mùa.
Hai người cho xe tấp vào trụ sở xã. Tại đây, họ đã tìm hiểu được, trong sổ tạm trú tạm vắng cách đây mười năm đúng là có người đàn bà tên Tư Ngọc Lan đến đăng kí hộ khẩu tại một thôn của xã. Nhìn những bức hình thẻ trong đống giấy tờ thì đúng là người họ cần tìm.
Bình và Dũng phải nhờ một cán bộ ở xã chỉ đường về thôn mà người đàn bà đăng kí hộ khẩu thường trú. Khi về thôn thì cán bộ nhân viên ở thôn hình như không còn thông tin gì nhiều. Người trưởng thôn mười năm trước đã nghỉ hưu. Họ được chỉ dẫn đến để gặp ông ta.
Sau một hồi dạo quanh vào những con đường đất nhỏ thì người dẫn đường cũng dùng lại trước một căn nhà khá khang trang với khu vườn rộng và xanh mát.
Phía sau vườn người đàn ông đang lúi húi với cây cuốc trong vườn trái cây. Thấy có tiếng xe vào sân nhà liền dừng cuốc, tới lu nước nhà sau rửa tay, chân và đi lên nhà. Ông niềm nở mời khách vào trong nhà, pha trà và rót nước mời.
-Thưa ông, hai anh đây có chuyện muốn gặp ông. Cháu xin phép trở lại trụ sở. – Nói rồi anh thanh niên dẫn đường cuối chào ông cụ, quay qua cuối chào hai vị khách và dắt xe rời khỏi căn nhà.
-Không biết hai anh đây là…? – Ông lão bắt chuyện.
-Dạ. Cháu tên Bình ! – Bình trả lời người đàn ông với mái tóc bạc phất phơ. Đồng thời móc trong túi ra tấm cardvisit trong túi ra và hai tay đưa về phía ông lão. Ông ta nhận lấy chiếc card nhiu mắt nhìn một lúc rồi hỏi lại:
-Không biết nhà báo gặp tôi có chuyện gì không?
-Dạ, chúng cháu muốn hỏi về người đàn bà tên Tư Ngọc lan? – Bình không ngại ngùng vô thẳng vấn đề.
-Lan nào? – Ông lão hỏi lại.
-Dạ, cách đây 10 năm, bà ấy đã đăng kí thường trú ở thôn ta. – Bình vừa nói, vừa đưa tấm ảnh ra trước mặt ông cụ.
Người đàn ông đưa tay nhận lấy tấm ảnh, nhìn chằm chằm một lúc rồi lại đặt xuống, đưa tay lấy ly nước uống một ngụm rồi thở hắt ra. Ông không giấu được xúc động. Rõ ràng là người đàn bà đó. Đã mười năm trôi qua nhưng ông không thể nào quên được hình ảnh này. Người đàn bà với khuôn mặt đẹp đẽ đã đến nhờ ông đăng kí thường trú về mười năm trước. Ông cụ nhìn hai vị khách và dò hỏi:
-Cô ta chết rồi. Hai anh tìm hiểu cô ấy làm gì?
-Dạ, chúng cháu muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. – Dũng chợt lên tiếng.
Người đàn ông tay run run với lấy ly nước định uống rồi lại đặt xuống, thở dài ra một tiếng, ánh mắt ngân ngấn nhìn về một nơi xa xăm, rồi chậm rãi với những hồi ức lâu ngày dội về:
-Đó là một buổi sáng sớm trung tuần vào độ cuối hè ,như thời gian này. Người phụ nữ tên Lan dẫn theo một người con gái 15 tuổi đến thôn này. Họ mua nhà và muốn làm hộ khẩu, khi đó tôi là trưởng thôn . Cô ấy đã gặp tôi. Tôi vẫn nhớ như in người phụ nữ ấy, vì sắc đẹp và cả vì hoàn cảnh gia đình. Trong khai báo đăng kí tạm trú, tôi mới biết cô ta mồ côi cha mẹ, không một người thân thiết, không chồng. Đúng nghĩa là một cuộc sống cô độc nếu không có đứa con. Có lẽ người con gái chính là niềm an ủi của cô ta ở cõi đời này. Thật là một cuộc đời bất hạnh.
Người đàn ông, trầm ngâm khi kể đến đó. Có gì đó như ứ nghẹn nơi cổ họng, một niềm xúc động mạnh mẽ trong lồng ngực. Bình và Dũng chăm chú nhìn người đàn ông như kéo theo trong niềm xúc động ấy. Người đàn ông, hít sâu một hơi rồi tiếp tục:
-Cô ấy sống rất khép kín ở đây. Không dao du bạn bè nhiều, suốt ngày nếu không có chuyện thì cứ lầm lũi trong khu vườn trồng rau. Nhưng ngược lại, từ khi cô ấy đến sống ở đây thì dân tình ở đây như có xáo động. Đàn ông, thanh niên thì si mê sắc đẹp của mẹ con cô ấy. Đàn bà, con gái thì ganh gét với sắc đẹp đó. Đúng thật là họa đơn vô chí….Rồi một buổi sáng nọ, có người phát hiện ra một xác người phụ nữ lõa thể trên đầu con suối…đó là Lan. – Người đàn ông nói một cách khó khăn. Sau một khoảng đứt quãng và im lặng, ông bắt đầu lấy lại sự bình tĩnh và chậm rãi nói tiếp : – Công an vào điều tra thì bắt được lũ khốn nạn đó. Chúng nhậu nhẹt say sỉn và đã bắt cô ấy và cưỡng bức cô ấy, sau đó giết cô ấy. Đúng là lũ sát nhân. Một lũ khốn nạn!
-Như vậy là công an đã bắt được bọn người hãm hại người đàn bà hả ông? – Bình hỏi.
-Bọn thú tính đó thật đáng đời. – Người đàn ông chợt nhép miệng cười : – các anh biết gì không, sau khi xét nghiệm xong, người ta cho biết cô ấy đã bị HIV. Thật là…Bọn khốn nạn đó sau khi biết chuyện đó có đứa đã tự tử, đứa thì bị điên.
-Vậy xác cô ấy thì như thế nào? – Dũng chợt hỏi.
Người đàn ông không nói gì, ngồi nhìn hai người khách rồi đứng dậy và nói:
-Các anh đi theo tôi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN