Truyện Siêu Thực Lãng Mạn
Điểm Tập Kết
Tôi nghe chị Đức tâm sự. Ánh mắt chị vẫn chăm chú nhìn tôi khi chị nói chuyện. Chị nói: “Chị mệt mỏi lắm rồi. Sếp lại chửi chị. Nói chị không có ‘tinh thần đấu tranh’ cho tổ chức.” Tôi cũng thắc mắc: “Không biết cái ‘tinh thần đấu tranh’ đó gọi thô thiển là gì?” Khi ông sếp nói chị: là một người ăn chay trường, bán hết cả gia sản để đi làm từ thiện, là người không bao giờ nhận ‘đồng tiền bất chính’ (chị Đức hiện là phó chi cục thuế của tỉnh) Ông sếp nói chị: “Tu ở trong tâm chứ không phải ăn chay mới gọi là tu.” Như vậy cho nên mới có chuyện. Mỗi lần bực tức là ông cứ xả stress bằng cách nạt nộ và chửi thề như gỏi. Cũng theo quan điểm của ông: “Tu ở trong tâm chứ không phải nói năng lịch sự mới gọi là tu.” Đến đây thì tôi “BÓTAY.COM”
Câu chuyện mới chính thức mở ra. Chị Đức kể về một vị hòa thượng (cũng là thầy của chị, một người theo chị là có trí tuệ rất vĩ đại) Vị hòa thượng này cũng có quan hệ không nhỏ với những lãnh đạo cao cấp ngoài trung ương. Đã có một vụ việc khá lình xình liên quan đến vấn đề tôn giáo được giải quyết rốp rẻng sau một chuyến bay ra Hà Nội.
Ngôi chùa nằm ở huyện (tôi xin giấu tên vì lý do tế nhị); ngôi chùa biệt lập với khu dân cư. Chùa không có tên, và quanh năm “kín cổng cao tường”, ở trong chùa có nuôi một con chó becgie; giống chó Đức, hung dữ, ớn lạnh với những tiếng sủa ồm ồm và những chiếc răng nanh gầm ghè.
Mảnh đất để xây dựng chùa trước đây là của một Phật tử. Người chủ cũ này cũng quen biết với chị Đức. Có lần chị Đức đã hỏi ông ta: “Lâu nay, anh có ghé thăm chùa không?” Ông ta lắc đầu: “Thôi. Thôi. Tôi còn không dám nghĩ tới chứ đừng nói là đến.” Chị Đức ngạc nhiên. “Sao vậy?” Bấy giờ, ông ta mới kể đầu đuôi sự việc.
Chẳng là, hôm đó, ông có hẹn với vị hòa thượng đến chùa uống trà, ngắm cảnh sương mù.
Trời vừa hửng sáng ông đến. Ẩn hiện trong làn sương giá. Ông thấy một chiếc mercedes màu trắng đỗ trước sân chùa. Có rất nhiều Phật tử mặc đồ đen, trắng đang xếp hàng. Một người đàn ông đội mũ phớt đứng cách ông bảy mét đang ngắm cây kiểng.
Biết thầy có “khách VIP”, sợ làm phiền thầy, nên ông bỏ về trước.
Buổi trưa.
Ông đến gặp vị hòa thượng. Có nhắc lại chuyện khi sáng.
“Con có tới, nhưng thấy thầy có khách nên con về luôn.”
Vị Hòa Thượng ngạc nhiên nói:
“Sáng nay, thầy làm gì có khách. Thầy đợi con mà không thấy con đến, nghĩ con chắc bận việc gì gấp.”
Ông chủ đất bấy giờ mới kinh hãi, nói:
“Rõ ràng là con thấy có một chiếc mercedes màu trắng đỗ ở đây, có rất nhiều Phật tử đứng xếp hàng, còn có một người đội mũ phớt đứng ngắm cây kiểng nữa mà.”
“Con hãy đến kiểm tra xem!”
Ông ta đến chỗ chiếc mercedes lúc sáng đỗ nhưng không thấy dấu vết gì. Sân chùa đất mềm, nếu có xe và có người ở đó chắc chắn để lại dấu bánh xe và dấu dày. Nhưng tìm khắp mà không thấy được một vết tích dù là nhỏ nhất.
Theo như lời chị Đức kể.
Ba tháng sau, ông chủ đất đi coi bói. Được cô bói cho biết:
“Mảnh đất của ông cúng cho chùa. Ngày xưa (trong thời chiến), là “nơi tập kết” những xác chết. Những xác chết này được xếp lên những chiếc xe cam nhông rồi đem chở đi nơi khác.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!