Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 187: Dũng mãnh
Hoắc Miên lườm Cao Nhiên, hỏi: “Anh làm cảnh sát mà đen tối thế à?”
Tần Sở nói một câu ẩn ý: “Quả nhiên, cần phải nâng cao phẩm chất của cảnh sát Trung Quốc.”
Hai vợ chồng kẻ tung người hứng chê bai Cao Nhiên.
Cao Nhiên không tức giận, cười nói: “Hai người đừng nói nhảm nữa, trả lời tôi đi.”
“Trả lời cái đầu anh đấy! Hai chúng tôi rất trong sáng, không phải như anh nghĩ đâu.”
“Không phải như tôi nghĩ? Vậy là sao? Tư thế truyền thống à?” Lòng tò mò của Cao Nhiên bùng lên, trước mặt mọi người tọc mạch chuyện vợ chồng nhà người ta.
“Linh Linh, cậu xem anh ta kìa, vẫn nói năng thiếu đạo đức như trước. Anh ta làm cảnh sát thì tiếc lắm, đáng nhẽ nên làm paparazzi mới phải, phỏng vấn cũng cố thể khiến người ta tức phát khóc được.” Hoắc Miên cảm khái.
Hoắc Miên tưởng rằng Chu Linh Linh sẽ bênh vực mình, chặn họng Cao Nhiên.
Ai ngờ Chu Linh Linh lại nói: “Cao Nhiên nói đúng mà.”
“…” Hoắc Miên hoàn toàn nghẹn lời.
“Hai người đã ăn ý với nhau như thế không bằng lấy nhau luôn đi.” Tần Sở lườm Chu Linh Linh, chợt nhớ tới mấy ngày trước cũng bởi vì một cuộc gọi của Chu Linh Linh mà phá hỏng “chuyện tốt” của anh, anh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu tha cho tôi đi. Ai dám lấy cô nàng đanh đá này?” Cao Nhiên lập tức phản bác.
“Anh yên tâm. Kể cả anh có quỳ xuống cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ không lấy anh đâu. Dù đàn ông trên toàn thế giới đều chết sạch, chỉ còn lại có một mình anh và một con heo, thì tôi cũng sẽ không lựa chọn anh.” Chu Linh Linh nghiến răng nói.
Cao Nhiên bật cười vui vẻ.
“Gu của cô mặn thật đấy.”
“Anh…” Chu Linh Linh đang định bật lại, thì bị Hoắc Miên giơ tay ngăn lại.
Nếu mà không can hai người này lại thì chắc không ăn nổi mất. Tất cả đều do cái ý kiến cùi bắp của Tần Sở, sao cứ phải để bốn người cùng ăn chung?
Không dễ gì mới xong được bữa cơm, Hoắc Miên vốn định đi chơi riêng với Chu Linh Linh.
Nhưng Tần Sở lại không muốn tách ra.
“Chúng ta tách ra ở đây nhé?” Hoắc Miên đề nghị.
“Em muốn đi đâu?”
Không đợi Hoắc Miên nói, Chu Linh Linh đã cướp lời: “Hai chúng tôi muốn đi Anh Hùng Cốc, nhất định rất kích thích, he he.”
“Anh Hùng Cốc?” Hình như Tần Sở chưa từng nghe nói đến nơi này.
Cao Nhiên lập tức giải thích: “Nơi đó được gọi là công viên lớn thứ hai châu Á, do một tập đoàn khổng lồ đầu tư hơn năm tỷ xây dựng. Ở đó có đường tàu lượn siêu tốc dài nhất châu Á, rất nhiều trẻ em đều thích chơi trò này.”
“Lên xe đi.” Tần Sở nói với Hoắc Miên.
“Sao vậy?” Hoắc Miên trợn tròn mắt, ý của Tần Sở là anh cũng đi?
Cuối cùng, bốn người bọn họ lái ba xe đi Anh Hùng Cốc. Bởi vì là cuối tuần, cho nên rất đông.
Để tiết kiệm thời gian, không cần phải xếp hàng, Hoắc Miên quyết định chọn chơi tháp rơi tự do và tàu lượn siêu tốc.
Sau khi bốn người bước xuống trò chơi tàu lượn siêu tốc, cả người Cao Nhiên mềm nhũn, mặt mũi tái nhợt, muốn nôn mà nôn không được.
“Sao vậy? Mới thế đã sợ rồi sao? Còn trò kích thích hơn nữa kìa.” Chu Linh Linh cười ha ha.
“Anh không sao chứ?” Hoắc Miên nhìn Tần Sở đứng cạnh mình, lo lắng hỏi.
Tần Sở trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng đang sụp đổ, dù thế anh cũng không thể hiện ra ngoài đâu.
Nhất là trước mặt vợ và bạn thân vợ.
“Đi thôi, chúng ta đi chơi tháp rơi tự do, nghe nói trò này cao tám mươi tám mét, chỉ nghĩ thôi là thấy kích thích rồi.” Chu Linh Linh nói.
“Các cô dũng mãnh, các cô chơi đi, tôi không chơi, tôi chụp ảnh cho các cô.” Cao Nhiên cầu xin.
Tần Sở không nói lời nào, yên lặng đi theo sau Hoắc Miên.
Lúc xuống tháp rơi tự do, Chu Linh Linh và Hoắc Miên đều sợ đến mức mặt mũi tái mét. Cô dám bảo đảm ai có bệnh tim mà chơi trò này là sẽ về chầu ông bà luôn. Thật kinh khủng. Cái cảm giác lúc cao lúc thấp đầy đột ngột, sau đó mất đi trọng tâm thật sự quá kích thích.
Cũng may Tần Sở vẫn kiên trì tới cuối cùng, chỉ cần Hoắc Miên muốn chơi thì anh sẽ không có ý kiến.
Sau đó, bốn người đến nhà hàng Thái Lan ăn cơm. Trong bữa ăn, Cao Nhiên đột nhiên hỏi: “Nghe nói cậu bảo công ty bảo hiểm rút đơn kiện, tha cho tên rác rưởi kia, phải không?”
“Ừ.” Tần Sở gật đầu.
“Công ty bảo hiểm?” Nghe đến mấy chữ này, Hoắc Miên ngẩng đầu lên hỏi.
“Cô không biết hả?”
“Biết cái gì?” Hoắc Miên hỏi.
Cao Nhiên liếc nhìn Tần Sở, rồi nhìn lại Hoắc Miên, nói: “Chồng cô đóng hơn mười triệu mua bảo hiểm thân thể cho cô. Cô đừng nói với tôi là cô không biết chuyện này nhé? “
“Cạch”, cái nĩa trong tay Hoắc Miên rơi xuống bàn, những gì Cao Nhiên nói làm cho cô bất ngờ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!