Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 188: Trình diện
“Bảo hiểm hàng chục triệu? Nghe ngầu thật!” Chu Linh Linh tràn đầy hứng thú xen mồm.
Hoắc Miên nhìn Tần Sở: “Anh nói đi.”
“Không có gì, chỉ là mua bảo hiểm thân thể cho em mà thôi.”
“Anh đóng bao nhiêu tiền?” Hoắc Miên hỏi tới.
“Có mấy chục triệu thôi mà.”
“Mấy chục triệu… thôi mà? Quả nhiên, có tiền thì muốn làm gì cũng được.” Chu Linh Linh trợn mắt.
“Tại sao phải mua bảo hiểm chứ? Anh có nhiều tiền như thế, cần gì phải để ý đến tiền bồi thường của công ty bảo hiểm?” Hoắc Miên nhíu mày, không hiểu suy nghĩ của Tần Sở.
Cao Nhiên giành trả lời: “Cô không hiểu rồi. A Sở mua bảo hiểm cho cô, không phải vì tiền bồi thường của công ty bảo hiểm, mà là vì lúc cô bị thương ngoài ý muốn, đối phương không trả được số tiền bồi thường kếch xù đó, thì công ty bảo hiểm sẽ kiện ra tòa, tòa án sẽ phán tội cố ý đánh người, nhẹ thì ngồi tù mấy năm, nặng thì ngồi tù mấy chục năm.”
Nghe Cao Nhiên nói thế, Hoắc Miên và Chu Linh Linh đều sững sờ.
Lúc này, Hoắc Miên mới hoàn toàn hiểu ra vì sao chồng của sản phụ kia bị tạm giam, thì ra là vì chính sách bảo hiểm.
“Thế nên mới nói chồng cô đã mua bảo hiểm cho đầu của cô, lần này cô lại bị thương ở đầu, nếu đối phương không trả được năm mươi triệu thì phải ngồi tù từ năm năm đến mười năm và công ty bảo hiểm phải bồi thường số tiền này. Cho nên, sau này cô phải đi đứng cẩn thận, chẳng may cô va chạm gì đó thì công ty bảo hiểm sẽ khóc đấy.” Cao Nhiên cười nói.
Hoắc Miên im lặng nhìn Tần Sở. Anh đang cầm điện thoại xem email của công ty, giống như chuyện này không hề liên quan gì đến anh vậy.
Chu Linh Linh giơ ngón tay cái lên khen: “Ông chồng quốc dân!”
“Anh không nói chuyện này với em.” Hoắc Miên bĩu môi trông vô cùng tủi thân.
“Em không cần biết chuyện này. Em chỉ cần biết là bất cứ ai làm tổn thương em, đều sẽ không có kết cục tốt, như vậy là đủ rồi.” Tần Sở ngẩng đầu, nói rõ ràng từng chữ.
“Cậu chiều chuộng cô ấy như thế, nhỡ đâu cô ấy đâm hư cắm sừng cậu thì sao?” Cao Nhiên nói đùa.
Sau đó, Hoắc Miên và Tần Sở cùng quăng cho Cao Nhiên ánh mắt như muốn giết người.
Kết thúc bữa cơm, ai về nhà nấy. Hoắc Miên dọn chăn nệm, lên giường nằm, vẫn chưa bình tĩnh được.
Tần Sở mua bảo hiểm đắt như thế cho cô. Thật không thể tin nổi!
Vì sao anh lại làm việc không theo lẽ thường như thế chứ?
Lúc Hoắc Miên còn đang nghĩ ngợi, Tần Sở mở cửa đi vào, đưa cho cô một chùm chìa khóa.
“Cầm đi, ngày mai lái xe đi làm.”
“Tần Sở, anh đừng đối xử tốt với em như vậy.”
“Em là vợ anh, anh không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai?” Tần Sở hùng hồn hỏi.
“Nhưng anh làm vậy sẽ làm em sẽ kiêu ngạo.”
“Vậy em cứ tiếp tục kiêu ngạo là được rồi. Chỉ cần em vui vẻ, em muốn như thế nào cũng được.”
“Tần Sở…” Thật ra, Hoắc Miên rất muốn nói: anh đối xử tốt với em như vậy, đến lúc ly hôn, làm sao em nỡ rời khỏi anh?
Nhưng câu nói đến bên miệng rồi cuối cùng lại không thốt ra được. Nói chuyện ly hôn trong giờ phút này, chắc chắn sẽ khiến Tần Sở mất hứng.
Sáng sớm hôm sau.
Hai vợ chồng cùng ăn sáng, cùng ra ngoài. Hoắc Miên lái chiếc Volkswagen CC màu trắng. Tuy nó không phải là xe sang trọng, nhưng kiểu dáng của nó lại rất phong cách.
Lúc đến ngã rẽ, Tần Sở vốn phải rẽ nhưng anh lại không rẽ, mà tiếp tục đi theo sau Hoắc Miên.
Hoắc Miên đeo tai nghe, gọi điện thoại cho Tần Sở.
“Anh đi nhầm đường rồi. Bên này là đường cao tốc trên cao, không phải đường đến công ty. Anh đi tới phía trước có chỗ quẹo, quay xe lại đường chính, sau đó đi lên đường Tân Nguyệt là được.”
“Anh biết mà.”
“Anh biết mà còn cố ý đi nhầm đường. Đầu óc anh chập mạch sao, Tần đại nhân?” Đối với câu trả lời ngông nghênh của Tần Sở, Hoắc Miên thật sự không biết nói sao cho phải.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!