Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh - Chương 225: Tiêu vặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh


Chương 225: Tiêu vặt


Editor: Nguyetmai

“Em có thể đến GK làm việc, anh cho em lên chức Phó Tổng giám đốc lúc đó em nằm trong ban giám đốc, còn có cổ phần của GK nữa, đến lúc đó thì tất cả các cổ đông khác đều chỉ là muỗi.”

“Vậy cũng được, 1% cổ phần của GK còn có giá trị hơn gấp “n” lần 10% cổ phần của Hoắc Thị, anh nói vậy thì em tin.”

“Thế nên em có đến hay không? Anh chân thành mời em về, lương một năm năm mươi triệu, được không?”

“Nếu như người khác biết anh cho vợ mình đi cửa sau thì có ổn lắm không?” Hoắc Miên cười.

“Đã là vợ anh rồi còn cần phải đi cửa sau nữa à?”

“Đúng vậy, thế thì cần gì phải làm Phó Tổng giám đốc làm gì nữa, chẳng thà cứ yên ổn ở nhà làm mợ chủ của GK còn hơn, vị trí này vừa nhàn hạ lại vừa có tiền.” Hoắc Miên nói đùa.

Tần Sở không nói gì, anh biết là Hoắc Miên sẽ không đến GK làm việc, mấy lời lúc nãy anh nói cũng chỉ cố tình trêu cô thôi.

Sau khi ăn xong, Hoắc Miên lên lầu tắm rửa, lúc đi ra, xem điện thoại thì phát hiện ra có một tin nhắn mới.

Cô mở ra xem thì trợn tròn mắt…

Thẻ ngân hàng công thương có số tài khoản 1040 đã gửi năm mươi triệu, số dư còn lại tổng cộng là năm mươi ba triệu lẻ sáu tệ.

Năm mươi ba triệu?

Ba triệu kia cô biết, đó là tiền lương hàng tháng Tần Sở bảo phòng tài chính gửi mỗi tháng một triệu cho cô.

Nhưng mà còn năm mươi triệu kia là sao…

Cô lập tức đứng dậy đi ra cửa, nhìn Tần Sở đang xem bản tin tài chính kinh tế ở dưới lầu.

“Anh vừa gửi tiền vào thẻ của em à?”

“Không phải anh.”

“Không thể nào.” Hoắc Miên lập tức phản bác.

Khoản tiền lớn như vậy không phải anh thì còn có ai vào đây chứ?

“Em muốn đối đầu với Hoắc Thị còn gì? Anh chuyển cho em ít tiền vốn để an ủi.”

“Anh đùa gì vậy, quá nhiều rồi, em không cần số tiền này.”

“Cầm đi, nhỡ đâu sau này chồng em phá sản rồi thì số tiền đó sẽ giúp chúng ta “đông sơn tái khởi”.” Tần Sở vừa uống trà vừa nói, giống như năm mươi triệu chỉ nhỏ như năm trăm tệ vậy.

Hóa ra trên đời này thật sự có người đàn ông cho vợ tiền tiêu vặt không nghĩ thế này, một khi đưa tiền là đưa hẳn tiền triệu.

Hoắc Miên bối rối, bây giờ cô thành phú bà rồi à?

Đột nhiên Tần Sở cho cô nhiều tiền như vậy, lý do còn chính đáng đến thế, khiến cô muốn từ chối cũng khó.

Đột nhiên cô nhớ đến một câu, cảm thấy cực kì xúc động, lập tức đăng lên trang cá nhân…

Cô viết: Nếu như có một người phụ nữ theo đuổi anh, cô ta cần tiền, cứ cho cô ấy đủ tiền, thì cô ấy sẽ không tức giận tranh cãi vì chuyện anh tìm đến những người phụ nữ khác nữa. Nếu như cô gái đó theo đuổi tình cảm, cứ cho cô ấy đủ tình yêu thương thì cô ấy sẽ không coi thường anh vì anh nghèo nữa. Nếu anh không thể cho cô ấy cả tình lẫn tiền mà vẫn muốn cô ấy bao dung sự trăng hoa và lười biếng của mình, vậy thì xin lỗi, anh không cần một cô bạn gái đâu, mà là cần 2B (một con robot).

Cô vừa đăng xong, Chu Linh Linh lập tức bấm thích…

Sau đó có một cuộc gọi đến: “Cô nhóc, không tệ đấy, tớ có cảm giác câu này của cậu đang nói cho tớ nghe, có vẻ cũng khá bổ ích.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ đọc được trên Weibo, cảm thấy thú vị nên đăng lại thôi.” Hoắc Miên giải thích.

“Tớ biết rồi, ha ha, trêu cậu thôi, gần đây cậu bận lắm à, không thấy lên Wechat.”

“Ừ, sau khi được điều đến khu điều dưỡng phía Nam có nhiều chuyện linh tinh quá.”

“Hôm nào uống một chén.”

“Không thành vấn đề, nhưng mà đừng để Tần Sở biết, anh ấy mà biết kiểu gì cũng sẽ bóp chết tớ.”

“Anh không bóp chết em đâu, nhưng em yên tâm, anh có một cách rất hiệu quả để đối phó với em.” Không biết Tần Sở đã đi vào phòng ngủ từ bao giờ.

Hoắc Miên sợ đến mức lập tức tắt điện thoại…

“Anh Tần, nghe lén điện thoại của người khác không phải là thói quen tốt đâu.”

“Thế em lén hẹn người khác đi uống rượu sau lưng anh thì là thói quen tốt hả?” Tần Sở khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào cửa, nhìn Hoắc Miên.

Hoắc Miên lập tức cảm thấy chột dạ…

“Em chỉ đang… lấy lệ với Linh Linh thôi.”

“À, lấy lệ với bạn bè là một thói quen tốt thật đấy.” Tần Sở cố ý nói như vậy.

Hoắc Miên lập tức câm nín…

Cô suy nghĩ một lúc liền đi đến, vòng tay lên ôm cổ Tần Sở, làm nũng nói: “Anh Tần thân yêu, nếu như em hôn anh một cái thì liệu anh có đồng ý cho em ra ngoài uống rượu với Linh Linh một lần không?”

Không đợi Tần Sở trả lời, Hoắc Miên đã chủ động ngẩng đầu lên hôn anh, thậm chí lần này còn hôn lên môi boss Tần.

Phản ứng đầu tiên trong đầu Tần Sở lúc đó là, Hoắc Miên, em có biết là mình đang nghịch lửa không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN