Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 226: Cười nhạo
Tần Sở chưa từng nghĩ rằng Hoắc Miên sẽ chủ động hôn mình, cho nên đầu óc anh phản ứng không kịp.
Đợi lúc anh hoàn hồn, muốn hôn trả lại cô thì nụ hôn đã kết thúc.
Hoắc Miên buông anh ra, liếm khóe môi mình, quyến rũ đến tột cùng.
“Boss Tần, bây giờ em có thể cùng Linh Linh đi ra ngoài uống rượu chưa?” Hoắc Miên nhìn Tần Sở bằng ánh mắt mong chờ.
“Mỹ nhân kế của em… khá độc!” Tần Sở nhìn Hoắc Miên, gằn từng chữ.
Hoắc Miên cười run rẩy hết cả người.
“Chu Linh Linh dạy em làm vậy à?” Tần Sở nghi ngờ hỏi.
“Anh cảm thấy chỉ số IQ của cậu ấy cao hơn em?” Hoắc Miên hỏi ngược lại.
Tần Sở im lặng.
“Tần Sở…”
“Hả?”
“Anh cho em đi uống rượu một lần thôi, em sẽ không uống nhiều đâu, chỉ vài ly thôi mà…” Lần đầu tiên Hoắc Miên làm nũng.
Giọng điệu mềm mại, Tần Sở nghe mà tim anh như tan ra.
Sau lần thấy Hoắc Miên say rượu, Tần Sở đã kiên quyết không cho phép cô uống say.
Nhưng bây giờ cô nàng đang làm nũng, còn là lần đầu tiên làm nũng, hết hôn rồi lại ôm, làm anh không nhẫn tâm được.
Cuối cùng, đối mặt với sự mè nheo của Hoắc Miên, Tần Sở chịu thua.
“Được rồi, nhưng mà em không được để say giống lần trước.” Tần Sở không quên cảnh cáo.
“Vâng vâng.” Hoắc Miên ngoan ngoãn gật đầu.
Được Tần Sở đồng ý, trong lòng Hoắc Miên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Em đi bây giờ sao?” Tần Sở nhìn đồng hồ đeo tay, đã muộn rồi.
“Không phải, Linh Linh nói hôm nào rảnh mới đi.”
“Ừ, em cố gắng đi vào ban ngày, đừng đi buổi tối, anh sẽ lo lắng.”
Hai người bàn xong điều kiện thì lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Hoắc Miên lái xe đến bệnh viện, vừa quẹt thẻ chuẩn bị vào làm, thì chợt nghe đồng nghiệp nói: “Hoắc Miên, có người tìm cô.”
Hoắc Miên hơi buồn bực, ai lại không biết điều tới tìm cô trong giờ làm việc thế này?
Một cô gái mặc váy màu đỏ nóng bỏng, mang giày cao gót cũng màu đỏ cao bảy tấc, quyến rũ mà huênh hoang.
“Hoắc Nghiên Nghiên?” Hoắc Miên khẽ nhíu mày.
Quả nhiên, cô gái quay đầu lại, mái tóc dài xõa trên vai, trang điểm sắc sảo.
Hoắc Nghiên Nghiên xuất thân từ nhà họ Hoắc, mặc dù cách ăn mặc của cô ta rất nổi bật, nhưng không thể không nói cô ta rất có khí thế.
“Hoắc Miên, chúng ta nói chuyện đi.”
“Tôi đang làm việc.” Hoắc Miên lạnh lùng đáp lại.
Cô cực kì ghét người nhà họ Hoắc.
“Công việc của cô không kiếm được bao nhiêu tiền, cô có thể xin nghỉ một tiếng, tôi sẽ bù cho cô gấp ba tiền lương.” Hoắc Nghiên Nghiên nói một cách vênh váo.
Cô ta cầm túi xách LV, lấy ra mười mấy tờ tiền, phách lối hỏi: “Bây nhiêu đủ không?”
Lúc này, Hoắc Miên thật sự muốn vứt tiền vô mặt cô ta, sau đó nói cho cô ta biết bây giờ trong thẻ của bà đây có hơn năm chục triệu, lại còn khoe khang với bà đây?
Thế nhưng Hoắc Miên sẽ không làm như vậy, bởi vì cô không phải loại người không có văn hóa.
“Tôi không cần tiền, cô có chuyện gì thì nói đi, nói ngắn gọn thôi, tất cả mọi người đều rất bận rộn.” Hoắc Miên nói rõ từng chữ với Hoắc Nghiên Nghiên.
“Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.” Thấy có nhiều người qua lại, Hoắc Nghiên Nghiên đề nghị.
Vì vậy, Hoắc Miên dẫn cô ta đến vườn hoa bệnh viện.
“Nói đi.” Hoắc Miên chẳng chút khách sáo.
“Cô biết cha tôi bị bệnh không?” Hoắc Nghiên Nghiên nhấn mạnh hai chữ “cha tôi”, giống như sợ Hoắc Miên không biết thân phận của cô ta vậy.
“Vào thẳng vấn đề đi.” Hoắc Miên không kiên nhẫn.
“Trọng điểm là sức khỏe của cha tôi không tốt. Cha tôi nhớ đến tình cảm cha và con gái với cô, muốn cô trở về nhà chúng tôi. Cô có thể không cần ở nhà chúng tôi, nhưng cô có quyền kế thừa một phần ba cổ phần. Cô biết đấy, mấy thứ này rất đáng tiền. Tôi có nói với cô, thì cô cũng không hiểu. Cô chỉ cần biết rằng hiện giờ cha tôi có lòng tốt muốn cho cô một cơ hội phát tài. Để đền đáp ân tình của cha tôi đối với cô, cô cần phải đứng về phía tôi, đối phó với Hoắc Tư Khiêm. Cô hiểu chưa?”
“Dựa vào cái gì?” Hoắc Miên nhìn Hoắc Nghiên Nghiên bằng ánh mắt khiêu khích.
“Dựa vào chuyện cô lấy cổ phần, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí.”
“Tôi không cần cổ phần, tôi cũng sẽ không giúp cô.”
“Cái gì? Cô đừng nói đùa! Cô không cần cổ phần? Đồ ngốc, cô biết hiện nay cổ phần có giá bao nhiêu không?” Hoắc Nghiên Nghiên hét chói tai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!