Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch) - Mười Triệu Tiền Điện Thoại, Hỏi Ngươi Có Sợ Hay Không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)


Mười Triệu Tiền Điện Thoại, Hỏi Ngươi Có Sợ Hay Không?



– Mấy người đừng có nói như vậy, nói không chừng sau khi Bạch Chân Quân bế quan nhiều năm, đột nhiên trở thành khéo tay, sau đó cái tính tò mò cực mạnh kia cũng giảm bớt thì sao? Hơn nữa, máy bay cũng không dễ hỏng thế đâu!

Hoàng Sơn Chân Quân nói lời ngay lẽ phải.

Lúc này, Cổ Hồ Quan Chân Quân mới thản nhiên nói vào: – Ha ha, Hoàng Sơn tiền bối tự hỏi lại lương tâm của mình xem, mấy lời ngươi vừa nói ra ấy… tự ngươi có tin không?

Hoàng Sơn Chân Quân lập tức nghẹn họng không trả lời được – Xin lỗi, vừa rồi ta chỉ nói bừa mà thôi!

– Hơn nữa máy bay yếu ớt hơn máy móc pháp khí nhiều, ta cá mười tờ bảo phù định chế, Bạch Chân Quân mà muốn lên máy bay thì bảo đảm rớt luôn!

Phủ Chủ Thất Sinh Phù nói với vẻ kiên định. Bảo phù định chế mà hắn nói chính là loại bảo phù nào cũng được, chỉ cần hắn làm được thì nhất định có thể đáp ứng nhu cầu!

– Bốn cơ hội luyện đan miễn phí!

Dược Sư phụ họa, hôm nay hắn có thể gõ chữ nhanh thế nhỉ, hay là lại nhờ cô nàng Giang Tử Yên gửi tin hộ đấy?

– Mười cơ hội xem bói miễn phí!

Lúc này, một người tên Thiết Quái Toán Tiên đắc ý lên tiếng.

Đợi đã, Thiết Quái Toán Tiên là ai đấy?

Ôi mẹ nó, hóa ra đây là nick của Đồng Quái Tiên Sư. Cái nick này trà trộn trong nhóm bấy nhiêu lâu rồi mà không ai phát hiện ra.

Bây giờ nick chính của Đồng Quái Tiên Sư đã bị cấm nói, cho nên mới dùng nick phụ lên nói chuyện.

Bắc Hà Tán Nhân:…

Cuồng Đao Tam Lãng:…

– Ta cảm giác mình không cần ngươi xem giúp đâu, phá hỏng tâm tình của ta! – Bắc Hà Tán Nhân nói.

– Ta cũng thế – Cuồng Đao Tam Lãng giữ nguyên đội hình.

– Như trên.- Dược Sư.

Đồng Quái Tiên Sư tức giận: – Các người vừa vừa phải phải thôi!

[Thông báo hệ thống: Thiết Quái Toán Tiên đã bị chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân cấm nói 30 ngày]

Rốt cuộc ai mới là người nên một vừa hai phải hả? Ngươi thật sự cho rằng cái chức chủ nhóm này của lão phu là để trưng cho đẹp à! Hoàng Sơn Chân Quân hừ lạnh nói.

Nhưng Hoàng Sơn Chân Quân cũng không đá nick này ra khỏi nhóm, bởi vì đây cũng không phải nick nhỏ của Đồng Quái Tiên Sư, đây là nick của đệ tử hắn, chỉ là vị đệ tử kia mãi không ngoi lên nói chuyện bao giờ, nên bây giờ mới bị Đồng Quái Tiên Sư mượn lên nói chuyện.

– Bất quá các ngươi thật sự đừng có bôi nhọ Bạch Chân Quân tiền bối nữa. Nếu mà còn nói nữa thì sẽ dọa Thư Hàng tiểu hữu đấy. Đến lúc đó, lỡ như Thư Hàng tiểu hữu không chịu đi tiếp đón Bạch Chân Quân thì mấy người các ngươi cứ rút thăm cho ta, ai rút trúng thì đi đón Bạch Chân Quân! – Hoàng Sơn Chân Quân đe dọa.

Tất cả mọi người trong nhóm lập tức im thin thít, không dám nói thêm gì nữa.

Một lát sau, Bắc Hà Tán Nhân thấy cả buổi trời mà Tống Thư Hàng không trả lời bèn hỏi: – Sao Thư Hàng tiểu hữu không nói gì thế? Hắn không online à? Mới nãy còn thấy hắn gửi ảnh chụp lên không gian trong nhóm mà, không phải là giả vờ không thấy đấy chứ?

– Mới lúc nãy còn nói chuyện điện thoại với ta, ta còn bảo hắn lát nữa gọi cho ta, để xem xem hắn có huyết thần toản hay không mà? Để đấy, ta gọi lại cho hắn xem sao.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù gửi kèm một cái icon cười.

Rất nhanh, hắn lại ngoi lên nói: – Ha ha, điện thoại của Thư Hàng tiểu hữu bị thiếu tiền rồi… Chắc là lúc nãy nói chuyện với ta nên bị trừ hết tiền. Chịu thôi, ta không ở Hoa Hạ, nên cước phí hơi cao. Ừm, sau này phải bảo hắn nạp tiền nhiều một chút, đỡ mắc công đến lúc cần tìm lại không tìm được hắn. Đúng rồi, ai rảnh thì nạp thêm chút tiền điện thoại cho Tống Thư Hàng được không? Để tiện liên lạc với hắn.

– Nạp tiền online mỗi lần tối đa chỉ nạp được có một ngàn thôi, phiền lắm. Cũng không biết Thư Hàng tiểu hữu nợ bao nhiêu nữa? – Bắc Hà Tán Nhân nói.

Lúc này, Túy Nguyệt Cư Sĩ có càm giác tồn tại cực kỳ mờ nhạt mới ngoi lên nói: – Đúng lúc ta đang nghỉ ngơi ở khu du lịch, kế bên có tiệm bán di động đây. Tranh thủ lúc nó chưa đóng cửa, các ngươi đưa số điện thoại của Tống Thư Hàng tiểu hữu cho ta đi, ta đi nạp tiền cho hắn, để sau này hắn không phải lăn tăn về vấn đề tiền điện thoại nữa.

Lúc hắn nói chuyện, như thể có hào khí vạn trượng đập thẳng vào mặt!

– Ta đưa số của hắn cho ngươi.- Bắc Hà Tán Nhân nhanh chóng gửi số điện thoại của Tống Thư Hàng cho Túy Nguyệt Cư Sĩ.

– Vậy các ngươi chờ một chút, ta đi nạp tiền cho hắn.

Túy Nguyệt Cư Sĩ nói xong thì lặn xuống.

Lúc này Bắc Hà Tán Nhân lại nói tiếp: – Nhân lúc này, chúng ta mau spam cho đoạn thảo luận về Bạch Chân Quân trôi đi đi, miễn cho lát nữa Thư Hàng tiểu hữu mở ra thấy được mấy lời chúng ta nói về Bạch Chân Quân tiền bối, lỡ như hắn thật sự ngoảnh mông bỏ đi không thèm nhận việc này nữa thì phiền lắm.

– Bắc Hà đạo hữu nói có lý, mau spam lên đi. Giờ phải nói cái gì đây nhỉ?

– Hay nói chuyện Tam Lãng có phát hiện gì ở hòn đảo thần bí kia không nhé?

Các tiền bối trong nhóm bắt đầu spam không tiết tháo, nháy mắt đã spam được tận mấy ngàn page, không biết đã đá cái đoạn nói về Bạch Chân Quân đến góc xó nào rồi…

Một bên khác.

Tô Thị A Thất mang theo Tống Thư Hàng, A Thập Lục và Chính Đức bay đến trên không Tiên Nông Tông.

Nhìn từ trên cao xuống, hắn thấy cảnh tượng đám đệ tử của Tiên Nông Tông đang gào khóc thảm thiết.

Sau khi Tiên Nông Tông quay về tông môn đã xảy ra chuyện gì thế này? A Thất xem xét thật kỹ, liền nhìn thấy thi thể của tông chủ Tiên Nông Tông đã bị người ta chém bay đầu!

Quả thật là đã xảy ra chuyện.

Tô Thị A Thất túm lấy Chính Đức vỗ nhẹ một cái, để hắn tỉnh lại.

Chính Đức mở to hai mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn về phía Tiên Nông Tông đang bị mây mù che phủ ở bên dưới. Hắn cũng nhanh chóng nhìn thấy thi thể của tông chủ Tiên Nông Tông, sau đó lập tức ngây ra.

Bên dưới, đệ tử Tiên Nông Tông không ngừng la khóc, có người vừa khóc lóc vừa nói chuyện với nhau.

Các đệ tử đã hoàn toàn mất đi chỗ dựa tinh thần, thật ra bình thường dù tông chủ có qua đời thì bọn họ còn có thể đi theo đại sư huynh Chính Năng. Nhưng bây giờ lại là đại sư huynh Chính Năng giết chết tông chủ, rời khỏi Tiên Nông Tông. Tiếp theo bọn họ phải làm gì bây giờ.

Chính Đức đứng trên độn quang của Tô Thị A Thất, mặt mày ngơ ngác nghe những lời kể của các đệ tử bên dưới. Sau đó lập tức hiểu rõ những chuyện đã xảy ra sau trận chiến Nguyệt Đao Tông kia.

Đại sư huynh giết sư phụ, sau đó phản bội sư môn, đi cùng với Công Tử Hải?

Tại sao, tại sao lại như thế?

Một lúc lâu sau…

Chính Đức cắn răng, trên mặt hiện lên vẻ kiên định: – A Thất tiền bối, kính xin ngươi cho ta xuống dưới.

A Thất kinh ngạc nhìn hắn một cái: – Đã quyết định được phải làm sao rồi à?

– Ta không biết, nhưng dù sao bây giờ ta cũng phải trở lại Tiên Nông Tông, bây giờ Tiên Nông Tông cần phải có người đứng ra dẫn dắt, bằng không Tiên Nông Tông sẽ thật sự sụp đổ.

Chính Đức cười khổ nói.

A Thất ngẫm nghĩ một lát, ném một lệnh bài cho Chính Đức: – Cầm theo nó đi, đặt ở bên trong Tiên Nông Tông. Có nó thì đại biểu cho Tô Thị A Thất ta bảo kê Tiên Nông Tông. Như vậy thì ít nhất có thể giúp Tiên Nông Tông ngăn cản một số kẻ muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Đợi đến một ngày nào đó, ngươi cảm giác Tiên Nông Tông đã vượt qua được kiếp nạn này thì lại đưa lệnh bài về bản tộc Tô Thị.

– Cảm ơn.- Chính Đức nhận lấy lệnh bài kia, lúc này hắn thậm chí không thể nào lên tiếng từ chối được. Hắn cần lệnh bài này, Tiên Nông Tông cần lệnh bài này. Nên hắn không thể từ chối!

Tô Thị A Thất nhẹ nhàng khoát tay một cái, nâng hắn bay lơ lửng, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Đám đệ tử Tiên Nông Tông vừa nhìn thấy Chính Đức đáp xuống từ trên trời thì lập tức mừng rỡ. Tuy rằng thực lực của Chính Đức không cao, nhưng ở trong Tiên Nông Tông này hắn vẫn có uy tín cực cao.

Nhìn thấy các sư huynh đệ lao đến, Tiên Nông Tông nắm chặt lệnh bài, thở dài, vội bước lên nghênh đón các đệ tử của Tiên Nông Tông!

Tô Thị A Thất chắp tay sau lưng, đứng trên không nhìn một lúc, cuối cùng mới thấp giọng nói: – Đi thôi.

A Thất cảm giác hắn cũng có phần trách nhiệm với kiếp nạn mà Tiên Nông Tông gặp phải, cho nên hắn mới đưa lệnh bài kia ra, giúp cho Tiên Nông Tông có thể vượt qua được kiếp nạn này, thế nhưng, trong sự kiện của Tiên Nông Tông lần này, tên Chính Đức kia từng muốn hạ độc thủ với A Thập Lục, cho nên ngoại trừ một cái lệnh bài ra thì A Thất không giúp thêm gì nữa.

Độn quang bay lên, hắn mang theo Tống Thư Hàng và A Thập Lục bay về phía đại học Giang Nam.

Tống Thư Hàng quay lại nhìn vị trí của Tiên Nông Tông một cái, trong lòng có phần cảm khái, nhưng lại không biết diễn tả cảm giác này thế nào, chỉ đành nghẹn lại trong lòng.

Sau này, sự kiện Tiên Nông Tông lần này sẽ trở thành kinh nghiệm nhân sinh của hắn, làm đạo tâm của hắn phong phú hơn.

Trên đường quay về, Tô Thị A Thất im lặng thật lâu mới đột nhiên cất lời: – Thập Lục, hôm nay theo ta quay về bản tộc Tô thị đi. Không phải thật sự không có cách chữa khỏi thương thế của con.

– Ừ.- A Thập lục hờ hững đáp lời.

– Con chớ có nghĩ lung tung, mọi chuyện cứ giao cho ta, tin tưởng ta, Thập Lục, con nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.- Tô Thị A Thất nói.

– Ừm… con vẫn luôn tin tưởng người. Chỉ là con… ra ngoài thư giãn mà thôi.

A Thập Lục nhoẻn miệng cười, dung mạo của cô vốn đã xinh xắn, kèm theo nụ cười này đúng là vô cùng ngọt ngào, tựa như trăm hoa đua nở.

Tô Thị A Thất nhanh chóng khống chế độn quang bay về tới đại học Giang Nam.

– Thư Hàng tiểu hữu, lần này thật sự rất cảm ơn ngươi.

A Thất dùng sức vỗ vai Tống Thư Hàng.

Nếu như không có Tống Thư Hàng thì rất có thể Tô Thị A Thập Lục đã bị lũ khốn kiếp của Nguyệt Đao Tông giết chết rồi. Tô Thị A Thất chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hoảng sợ. Bởi vì tâm tình kích động quá nên lúc vỗ có hơi mạnh tay một chút, thiếu chút nữa đánh cho Tống Thư Hàng phun cả phổi ra.

Tống Thư Hàng bị vỗ tới mức phải ho khan liên tục, chỉ đành cười khổ.

A Thập Lục thở dài, giơ tay vuốt lưng giúp Tống Thư Hàng, khiến cho hắn đỡ hơn một chút.

– Khụ, vốn ta có chuẩn bị chút quà gặp mặt cho ngươi. Bất quá lúc này ta không thể đưa phần quà đó ra được.- Tô Thị A Thất cười nói.

Lần này hắn đang có sẵn một cổ quyền pháp cấp bậc nhất phẩm, muốn tiện tay cho vị đạo hữu mới như Tống Thư Hàng làm quà gặp mặt. Nhưng bây giờ con nhà người ta đã cứu A Thập Lục tới mấy lần, nếu hắn mà lấy bộ quyền pháp nhất phẩm kia ra tặng thì không phải sẽ bị mấy đạo hữu trong nhóm cười thối đầu à?

– Cho nên, quà gặp mặt lần này ta sẽ bù cho ngươi sau. Đợi qua một khoảng thời gian nữa, Biệt Tuyết Tiên Cơ mở ‘thực tiên yến’ thì ta sẽ mang ngươi đi theo, cho ngươi nếm thử ‘tiên trân’ và ‘mỹ vị’ thật sự trên đời này. Phần quà gặp mặt này đã đủ để bày tỏ thành ý của ta chưa? – Tô Thị A Thất cười nói.

– Biệt Tuyết Tiên Cơ?

Tống Thư Hàng nghe mà không hiểu gì hết, là đi ăn một bữa ngon à?

Lúc này A Thập Lục mới khẽ chọt Tống Thư Hàng một cái, nháy mắt ra hiệu với hắn.

– Đựoc! Vậy thì ta xin cảm ơn A Thất tiền bối! – Tống Thư Hàng lập tức cảm ơn, thực tiên yến này có điểm gì tốt ghê thế cơ à?

– Vậy thì chúng ta tạm biệt ở đây vậy.- A Thất thỏa mãn gật đầu, tay phải nhấc lên, đỡ Tống Thư Hàng lơ lửng, sau đó hạ hắn xuống một khu rừng nhỏ vắng người.

– Hôm nay mình lại sống sót an toàn rồi.- Tống Thư Hàng cảm thán một tiếng, sau đó hắn lấy điện thoại ra xem thử.

Lại nói, vì thiếu tiền điện thoại nên lát nữa mình còn phải đi nạp tiền mới được, không biết khi nãy mình bị âm bao nhiêu nữa?

Đúng lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Là do tổng đài gửi tới: Kính chào quý khách, quý khách đã nạp 10.000.000 đồng vào ngày 10 tháng 6, hiện tại tài khoản của quý khách còn 9999784 đồng. Trả lời tin nhắn để xem số dư…… [Hệ thống chăm sóc khách hàng di động Hoa Hạ]

Tống Thư Hàng dụi dụi mắt, một, hai, ba… Bảy, bảy con số không?

Mười triệu! Tiền điện thoại??

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN