Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)
Bạch Chân Quân
Chính Đức khóc ngất lên ngất xuống, Tô thị A Thất hít một hơi thật sâu rồi, dùng cán dao đạp vào gáy Chính Đức, đánh ngất hắn.
– Chúng ta tới Tiên Nông Tông trước đi.- Tô thị A Thất nói.
Mọi chuyện đều bắt đầu từ khi hắn bị công tử Hải dẫn tới Tiên Nông Tông. Tiên Nông Tông giờ thiệt hại nghiêm trọng, việc này hắn cũng có một phần trách nhiệm. Giờ, giúp được chừng nào thì cứ giúp, không thể khiến đạo thống của Tiên Nông Tông bị đứt đoạn được.
Tiếp, A Thập Lục và Tống Thư Hàng lại bò lên độn quang của Tô thị A Thất lần nữa, phía sau kéo theo Chính Đức, nhóm người bay về phía Tiên Nông Tông.
Trong lúc phi hành, Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho phủ chủ Thất Sinh Phù, báo cho hắn biết mình nhận được thứ gì.
Huyết thần toản, hình như là nguyên liệu luyện khí gì quý giá lắm, ngay cả các tiền bối trong nhóm đều cho rằng nó là món lời to, không biết nó có thể luyện thành loại pháp bảo gì đây?
Tống Thư Hàng lặng lẽ ngắm nghĩa huyết thần toản trong tay mình. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến việc huyết thần toản là thứ được hình thành sau khi tế sống rất nhiều người liền thấy có chút nghèn nghẹn.
Việc này âu cũng là thói thường của con người, nếu bạn biết có một viên ngọc rất quý giá, nhưng viên ngọc ấy được ngưng tụ từ nước rữa của ngàn vạn thi thể con người, bạn biết nó là vật báu vô giá, nhưng trong lòng vẫn thấy nghẹn nghẹn.
Nếu có thể, Tống Thư Hàng chỉ muốn đổi nó thành thứ bảo vật có cùng giá trị, nhưng hợp với mình hơn.
Nhưng, khi Tống Thư Hàng gọi điện cho phủ chủ Thất Sinh Phù thì.
– Xin lỗi, tài khoản điện thoại của quý khách đã hết, mong quý khách nạp thêm phí điện thoại, cám ơn! Sorry, your telephone CHARGE is overdue, please renewit, thank you!
– Đùa nhau à, mình nhớ mình còn nhiều tiền điện thoại lắm là, sao lại hết tiền rồi? – Tống Thư Hàng lộ vẻ nghi hoặc.
Đột nhiên hắn nhớ tới một việc.
Hình như phủ chủ Thất Sinh Phù đang dạy chữ Hán cho đám người hoang dã trên cái đảo nhỏ khỉ ho thần bí nào ngoài biển thì phải? Chỗ hắn nối thông được điện thoại đã là tốt lắm rồi, tiền điện thoại gì đó chỉ là mây bay thôi.
Hơn nữa Tống Thư Hàng không mở gói gọi quốc tế, đương nhiên là chi phí càng đội lên rồi.
Trong Tiên Nông Tông.
Trên mặt những đệ tử còn sống sót phủ đầy sầu khổ, lần này các tinh anh rời khỏi tông môn cơ hồ tử thương gần hết!
Ngay cả tông chủ cũng phải nhờ Chính Năng sư huynh và mười mấy đệ tử liều mạng mới đưa được về.
Tiên Nông Tông hiện tại yếu ớt cực điểm, nếu có thế lực đối địch nào gần đó muốn hôi của lúc cháy nhà thì hậu quả thật không lường được.
Vết thương của tông chủ rất nặng, hắn đã bắt đầu dặn dò hậu sự..
– Chính Năng, bản Tiên Nông Kinh này ghi lại hết thảy bí mật của Tiên Nông Tông chúng ta, giờ ta giao nó cho ngươi.- Tông chủ run rẩy lấy ra một quyển kinh văn, dốc hết sức tàn nói với Chính Năng: – Mặt khác, ngươi nghĩ cách đưa Chính Đức về để hắn kế thừa ngôi vị tông chủ đi. Tiên Nông Tông quá nhỏ, ta bắt ngươi ở lại Tiên Nông Tông nhiều năm như vậy, đã nợ ngươi quá nhiều rồi. Tư chất của ngươi đủ để tiến vào danh môn đại phái tốt hơn Tiên Nông Tông gấp trăm lần, theo đuổi cảnh giới cao hơn đi, đừng để Tiên Nông Tông trói buộc nữa…
Tông chủ cảm khái ngàn vạn.
Đôi mắt của Chính Năng đỏ hoe, hắn đón lấy Tiên Nông Kinh, lật xem với thái độ vô cùng cẩn thận. Bằng trí nhớ của tu sĩ tứ phẩm như hắn, chỉ cần đảo mắt qua nhìn là có thể nhớ kỹ bản Tiên Nông Kinh này.
Trong cuốn sách này, có ghi chép về cách chế thuốc từ Thất hoàng diệu quả. Tác dụng thật sự của thất hoàng diệu quả là chữa trị vết thương từ thiên kiếp!
Công dụng ấy, đến cả các đệ tử của Tiên Nông Tông cũng không biết.
Lời đồn vô căn cứ đúng là đây. Ngoài kia người ta đồn ầm lên đủ thứ công dụng thần kỳ của thất hoàng diệu quả. Các đệ tử của Tiên Nông Tông lại cười nhạo người đời ngu xuẩn.
Chính Ngôn, người luôn xử sự ôn hòa, lúc kể về “ân oán của Tô thị A Thất và Tiên Nông Tông” với Tống Thư Hàng cũng từng cười nhạo lời đồn của người ngoài.
Nhưng thực ra, công dụng thật sự của thất hoàng diệu quả chính là điều trị vết thương của thiên kiếp!
Chỉ có một vài cao tầng của Tiên Nông Tông biết điều ấy.
Chính Năng nhẹ nhàng kép lại Tiên Nông Kinh rồi nhìn về phía tông chủ:
– Yên tâm, tông chủ, Chính Đức nhất định sẽ không sao.
Tông chủ mỉm cười gật đầy, hé hé miệng định nói thêm vài câu.
Nhưng đúng lúc này, mộc kiếm bên người Chính Năng bỗng chém ra, kiếm quang lóe lên, chặt đứt đầu của tông chủ.
Máu của tông chủ vẩy tung tóe, trước khi chết, ánh mắt hắn còn trừng lên đầy ngạc nhiên nhìn đại đệ tử đắc ý của mình.
– Không ngờ, cuối cùng thì ngươi vẫn cứ nhớ đến Chính Đức! – Chính Năng hất vệt máu trên thân kiếm, nói với giọng thản nhiên, – Ngay lúc nãy thôi, ta từng tự nói với mình rằng nếu đến nước này, sư phụ nói rằng muốn ta kế thừa Tiên Nông Tông, thì mọi chuyện trước đây sẽ lùi vào dĩ vãng. Ta thậm chí còn có thể bồi dưỡng sư đệ Chính Đức, đợi đến khi hắn có thể tự mình lèo lái thì sẽ cho hắn kế thừa ngôi vị tông chủ của Tiên Nông Tông. Sau đó, ta có thể an tâm theo đuổi những cảnh giới cao hơn.
– Ta không thèm cái ngôi vị tông chủ của Tiên Nông Tông, nhưng bao năm nay, ngươi nói ngươi nợ ta, vậy mà khi lựa chọn người thừa kế, ngươi lại chưa từng nghĩ đến ta sao?
Chính Năng châm chọc, hắn là thiên tài mạnh nhất ở Tiên Nông Tông, trong mắt đa số các sư đệ, hắn là người có chiến lực đứng đầu Tiên Nông Tông, là đại sư huynh dịu dàng. Các đệ tử đều cho rằng, người được kế thừa ngôi vị tông chủ chỉ có thể là hắn!
Nhưng điều nực cười là, khi suy tính xem ai sẽ là người kế thừa ngôi vị ấy, tông chủ không hề nghĩ tới hắn. Lý do là vì hắn thấy Tiên Nông Tông bạc đãi Chính Năng, cảm thấy Chính Năng không đáng bị kìm kẹp trong Tiên Nông Tông, nên cái ngôi vị tông chủ không có phần của hắn.
Cái lý do quỷ gì chứ?
Mộc kiếm chui lại vào bao, tông chủ đã hoàn toàn tan biến.
Những đệ tử còn sót lại của Tiên Nông Tông há hốc mồm nhìn cái tình cảnh bất ngờ này, họ cơ hồ không thể tin nổi vào hai mắt mình, cứ ngỡ như đang mơ.
Sao lại thế, vị sư huynh mạnh nhất của Tiên Nông Tông, Chính Năng sư huynh, sao lại giết tông chủ! Rõ ràng là Chính Năng sư huynh vất vả lắm mới cứu được tông chủ từ tay của Nguyệt Đao Tông, vì cớ gì mà lại làm chuyện tày đình này?
– Vì sao! ! ! – Chính Ngôn, người trước giờ vẫn xử sự vô cùng ôn hòa, gào lên, hắn điên cuồng đánh Chính Năng, vung quyền lộn xộn.
– Vì sao à? Nếu ngươi nhất quyết phải đòi một lý do thì đơn giản lắm, ta chỉ nghe theo nguyện vọng cuối cùng của sư phụ, rời khỏi sự trói buộc của Tiên Nông Tông, theo đuổi những cảnh giới cao hơn mà thôi.- Chính Năng sư huynh dễ dàng né được những đòn tấn công của Chính Ngôn, cuối cùng, hắn rút kiếm ra.
Mũi kiếm nhẹ nhàng đặt lên trán của Chính Ngôn, kiếm quang ẩn hiện.
Trán của Chính Ngôn bị chém một vết máu, nhưng Chính Năng lại không lấy đi mạng sống của hắn, một luồng sức mạnh trào ra từ thân kiếm, đánh bật Chính Ngôn.
– Vậy nên, ta chỉ là đang hoàn thành di nguyện của sư phụ mà thôi.- Chính Năng thản nhiên đáp.
Bấy giờ… từ trên trời có ba bóng người đáp xuống.
Cuồng Bá Ma Quân mặt dày dữ tợn điều khiển một pháp khí phi hành hình thoi, bên người hắn là công tử Hải, dù y phục rách nát nhưng vẫn vô cùng phong độ, và An Tri Ma Quân, người có gương mặt luôn phủ trong màn sương đen.
– Xem chừng bên ngươi cũng kết thúc rất thuận lợi.- Công tử Hải cười khẽ, rồi vươn tay về phía Chính Năng, – Thời gian đến rồi, chúng ta phải đi thôi, Chính Năng huynh.
– Ừm.- Chính Năng gật đầu, cầm lấy tay của công tử Hải rồi đặt chân lên pháp khí phi hành hình thoi kia.
– Chính Năng! – Chính Ngôn đứng sau rống lên đầu giận dữ, – Ngươi sẽ không được chết yên đâu!
– Không được chết yên sao? Đúng là một lời đe dọa thú vị. Tuy nhiên, từ khi trở thành tu sĩ, ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình được chết yên.- Chính Năng quay đầu lại, vẫn là cái dáng điệu thư sinh như trước, nhưng khí chất lại sắc bén hơn nhiều, – Cả cuộc đời này của ta, hoặc là có thể chứng đại đạo, trở nên bất diệt! Hoặc là chết oanh oanh liệt liệt! Nếu chuyện ấy mà cũng không hiểu, thì không thể trở thành tu sĩ.
Công tử Hải lộ ra ánh nhìn đầy khen ngợi.
– Đón lấy.- Chính Năng đột nhiên ném cái bản Tiên Nông Kinh kia qua Chính Ngôn, ánh mắt lộ vẻ châm chọc, – Trên đây khi lại truyền thừa và bí truyền của Tiên Nông Tông. Các ngươi mang sư đệ Chính Đức về đi! Nguyện vọng thứ hai của sư phụ chẳng phải là để hắn làm tông chủ sao?
Chính Ngôn đón lấy Tiên Nông Kinh, ánh mắt ngập tràn hận ý.
– Các ngươi cứ giữ gìn cái đại thống bé nhỏ của Tiên Nông Tông, rồi chết trong “yên lành” đo. Nếu như, trong số các ngươi có kẻ nào có khí phách một chút, dùng mối hận với ta để trở nên mạnh mẽ, rồi tìm ta để báo thù thì sao nhỉ? Đương nhiên, cơ hội gặp nhau của chúng ta xa vời lắm. Từ giờ trở đi, khoảng cách giữa chúng ta sẽ càng lúc càng lớn. Khi gặp lại, đối với ta, các ngươi chỉ là một lũ kiến bé nhỏ.
Công tử Hải cười khẽ:
– Chúng ta đi thôi, nếu không Tô thị A Thất sẽ tới.
Cuồng Bá Ma Quân điều khiển pháp khí phi hành dưới chân, bay lên trời.
Dưới đất, Chính Ngôn ôm lấy Tiên Nông Kinh, ngửa mặt lên trời rống giận, nước mắt đầm đìa. Quanh hắn, là những đệ tử Tiên Nông Tông còn đang sững sờ.
– Chính Năng huynh đúng là một người dịu dàng.- Công tử Hải cười khẽ, hắn đang ám chỉ việc Chính Năng ném Tiên Nông Kinh về cho Tiên Nông Tông.
– Dù sao ấy cũng là nơi sinh ra ta, nuôi dưỡng ta.- Chính Năng cười nhẹ, khí thế quanh thân tan mất, hắn lại hóa thành vẻ thư sinh yếu đuối.
– Giả vờ từ bi.- An Tri Ma Quân hừ lạnh.
– Ngươi không hiểu rồi, An Tri Ma Quân.- Công tử Hải cười nói.
– Đúng thế, An Tri huynh không hiểu rồi.- Chính Năng hỏi dò, – Lấy được thất hoàng diệu quả chưa?
– Đương nhiên.- Công tử Hải trở tay, để lộ thất hoàng diệu quả, sau đó lại lấy ba quả huyết thần toản,
– Hở? Sao huyết thần toản chỉ có ba thế này? Chẳng phải là bốn sao? – Chính Năng nhíu mày.
– Trên đường tới đây gặp chút chuyện, nhưng không sao. Ba quả là vừa đủ cho chúng ta dùng rồi. Còn cái quả cuối cùng, khi nào có cơ hội là sẽ lấy về được thôi.- Công tử Hải cười nói.
– Cũng phải.- Chính Năng gật đầu.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của bốn người đã biến mất trên bầu trời… Họ đi về phía Vô Cực Ma Tông đầy thần bí.
Tống Thư Hàng không hề biết rằng, trong khi tài khoản di động của mình hết tiền nên không lên mạng được, thì trong nhóm Cửu Châu đang vô cùng rộn ràng.
– @tất cả mọi người, Bạch chân quân vừa liên hệ với ta, nói rằng chừng hai mươi ngày sau hắn sẽ xuất quan. Đã quyết xem ai là người đi đón hắn chưa? – Hoàng Sơn chân quân hỏi cả nhóm.
Dạo trước, lúc Bắc Hà tán nhân lừa Tống Thư Hàng nhận nhiệm vụ “tiếp đãi Bạch chân quân”, Hoàng Sơn chân quân không online, nên mới hỏi thế.
Bắc Hà tán nhân nói:
– Ha ha, Bạch chân quân cuối cùng cũng xuất quan à? @ Thư Sơn Áp Lực Đại, Tống Thư Hàng tiểu hữu, đã chuẩn bị ổn thỏa chưa? Mau thi lấy bằng lái ô tô đi. Nhân lúc rảnh rỗi thì ta xếp cho khóa học lái máy bay nữa.
Cuồng Đao Tam Lãng:
– Chắc không kịp học bằng lái máy bay đâu. Để Bạch chân quân và Thư Hàng cùng nhau học không phải ổn hơn à? Nếu có vấn đề gì, Bạch chân quân có thể dùng phương pháp ngự kiếm phi hành để đem Thư Hàng trốn cùng. Ừm… đúng rồi, nếu Bạch chân quân mà học lái máy bay, thì chắc chắn sẽ có vấn đề nhỉ?
– Chắc chắn sẽ rơi máy bay ấy chứ nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!