Tu Chân Thần Giới - Chấp Mười Chiêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Tu Chân Thần Giới


Chấp Mười Chiêu



Cùng lúc này, cách Phong môn khoảng bốn ngàn dặm, một đàn Phi Long yêu thú đang trên đường di chuyển tới Phong môn, và những người ở trên yêu thú chính là những người đến từ đệ nhất đại gia tộc Trần gia.

Mỗi con phi long chở theo không ít tu sĩ, đặc biệt là con Phi Long dẫn đầu to gấp ba bốn lần những con phi long khác, và kẻ cưỡi trên đó chính là Trần Thiên Vân. Gia chủ của Trần Gia và cũng chính là đệ nhất nhân của Tu Chân Thần Giới, tu vi là trúc cơ viên mãn.

Trần Thiên Vân là một hình mẫu của sự hoàn mỹ bá giả, luôn đứng trên đỉnh cao của Tu Chân Thần Giới. Không chỉ mang huyết thống của Trần gia, đệ nhất gia tộc với truyền thừa gần mười vạn năm mà còn là đứa con cưng của thiên đạo.

Từ khi xuất hiện, đã đánh bại hơn ngàn tu sĩ trúc cơ, hủy diệt không biết bao nhiêu gia tộc, thành thị. Cuộc sống của hắn chính là truy cầu sự tối cường của thiên địa, không ngừng tìm kiếm cơ hội đột phá của chính mình.

Cùng lúc này, Tố Quang nhận được thông báo từ Hà Cao cũng đang trên đường đến Phong môn. Tung tin về bản đồ động phủ tiền bối Đại Thừa đã thực sự hấp dẫn tất cả những cường giả của Tu Chân Thần Giới.

Tây Môn Tuyết sau khi bị Cố Thiên ngăn cản, liền quay sự chú ý về phía hắn.

– Ta biết mục đích người đến đây, người có thể biết nơi của tiền bối Đại Thừa chỉ có mình ta. Người có thể tha cho mọi người ở Phong môn? – Cố Thiên hướng Tây Môn Tuyết nói.

– Nếu người biết nơi đấy, một là dẫn ta đến không thì bỏ lại mạng sống của chính mình.

– Được, ta và người sẽ quyết đấu, nếu người có thể đánh thắng ta, ta bằng lòng dẫn người đi. Nhưng ta có một điều kiện!

– Người muốn quyết đấu sao, thật sảng khoái, người cứ ra điều kiện đi. – Tây Môn Tuyết tuy có chút bất ngờ nhưng không hề lo sợ Cố Thiên muốn bỏ trốn hay câu giờ.

– Ta và người di chuyển chiến trường qua nơi khác, dù kết quả thế nào cũng không liên quan Phong môn. – Cố Thiên mạnh mẽ nói.

– Được, ta chấp nhận yêu cầu của người.

– Vậy người đi theo ta, gần đây có một nơi thích hợp cho chúng ta.

Sau đó Cố Thiên liền chạy về nơi thảo nguyên cách Phong môn vài dặm, một nơi vô cùng hoang vắng rất thích hợp để quyết đấu.

– Nơi này rất thích hợp để làm mồ chôn của người đấy. – Tây Môn Tuyết quan sát xung quanh rồi kiêu ngạo nói.

– Hươu chết về tay ai còn chưa biết, ta sẽ nhường người mười chiêu.

Lời Cố Thiên vừa thốt ra lập tức khiến những người chứng kiến hoảng sợ. Ngay cả chính bản thân Tây Môn Tuyết cũng bị giật mình.

– Người điên rồi sao? Nếu muốn chết cũng không cần phải làm ta bẩn tay. – Tây Môn Tuyết nói.

– Cố Thiên người nghĩ vào đâu mà chấp hắn ta mười chiêu, người muốn chết thì cứ chết còn tính làm nhục danh dự của Phong môn sao?- Cố Tuấn điên tiết hét lên.

Cố Tuấn vừa dứt lời, từ trong tay Cố Thiên phóng ra một lệnh bài đến Cố Tuấn, mở ra Cố Tuấn liền thấy lệnh bài chưởng môn.

– Sư phụ đã từng giao nó cho đệ, chứng minh đệ sẽ là người tiếp quản Phong môn, cho nên giờ đệ ra lệnh cho huynh và những người khác của Phong môn không được xen vào. – Cố Thiên hướng tới mọi người nói.

Cố Thiên nhìn Tây Môn Tuyết vẫn bất động:

– Người không cần phải lăn tăn, những gì ta nói với người đều là sự thật, nếu ta thua ta sẽ chi cho người biết địa điểm của động phủ. Và ta cũng hy vọng người cũng không làm trái lời hứa, không gây hại đến Phong môn.

– Được.

– Vậy thì bắt đầu thôi.

Vừa nói xong, Cố Thiên không ngờ lại quay lưng về phía Tây Môn Tuyết, như kiểu buông xuôi số phận mời gọi Tây Môn Tuyết ra tay giết hắn.

– Tên tiểu tử, mày đang chơi trò gì đây.

Tây Môn Tuyết không ngờ chưa bắt đầu tên tiểu tử quyết đấu với mình lại quay lưng về phía mình, liền lập tức điên cuồng, vừa ra tay liền xuất động chiêu thức cực mạnh.

“Tây Môn Kiếm thức thứ mười”

Một kiếm hạ xuống không hề biến hóa, chỉ đơn giản một chiêu cực mạnh hạ xuống. Ngay trong giây phút kiếm vừa hạ xuống thì thân ảnh của Cố Thiên liền di chuyển, nhưng không phải di chuyển để né tránh mà hắn trực tiếp tung người lên sau đó nhẹ nhàng dùng cước bộ của mình đạp lên trọng kiếm của Tây Môn Tuyết sau đó tung người ra phía sau.

Trong giây phút này, chính bản thân Tây Môn Tuyết không ngờ, bản thân đã đánh giá sai Cố Thiên, tưởng rằng hắn dùng mạng sống của mình đổi lấy cả sinh mệnh của Phong môn.

Tuy nhiên, bây giờ Cố Thiên không chỉ né tránh kiếm của hắn, mà còn mượn trọng kiếm của hắn làm bàn đạp để lùi lại phía sau. Thể hiện một thái độ vô cùng khinh thường, một sự sỉ nhục đối với kiếm đạo của Tây Môn Tuyết.

“Quả nhiên như dự đoán của Tà Vương, chẳng lẽ ông ta thực sự nắm rõ được tính cách của Tây Môn Tuyết?”

Sau khi dễ dàng qua đi chiêu thứ nhất, bản thân Cố Thiên liền gia tăng thêm sự tin tưởng Tà Vương.

– Người chỉ may mắn thôi nhóc con. – Tây Môn Tuyết phẫn nộ nói.

Liên tục ba chiêu tung ra, vô cùng nhanh nhưng lại trong sự nóng vội, Cố Thiên có thể dựa vào năng lực tu luyện tốc độ của Phong môn mà né tránh.

– Không ngờ Tây Môn kiếm pháp chỉ đến vậy.

Trong lời nói mang theo sự khinh miệt của Cố Thiên.

– Nhóc con, người dám xem thường kiếm pháp gia truyền của ta.

Lại qua đi liên tiếp năm chiêu, tất cả đều đánh vào không khí. Tây Môn Tuyết không ngờ đạo tâm vốn lạnh lùng, cao ngạo nhưng lại vô tình rơi vào cái bẫy của Cố Thiên. Không phải nói chính xác hơn tất cả đều là cái bẫy của Tà Vương đã giăng ra cho Cố Thiên thực hiện.

“Người cứ yên tâm, là một kiếm khách thứ hắn ta tôn thờ nhất chính là chiến ý, khi người quay lưng đi cố tình không tiếp chiêu, hắn cũng sẽ ra chiêu theo lệ, nhưng khi người sỉ nhục kiếm của hắn, tâm trạng thay đổi sẽ khiến hắn nổi điên, sẽ liên tục phát tán ra tất cả chiêu thức và đều như muốn băm người thành trăm mảnh”

Những gì Tà Vương hướng dẫn đã được Cố Thiên hoàn toàn triệt để thực hiện. Sau tám chiêu Tây Môn Tuyết vẫn chưa đụng được tới hắn. Không chỉ mọi việc như Tà Vương dữ liệu mà còn thể hiện sự quyết đoán và tập trung của Cố Thiên, chỉ cần một chút nghi ngờ hay sơ sẩy thì Tây Môn Tuyết hoàn toàn có thể giết được hắn.

Tây Môn Tuyết thấy tám chiêu đi qua nhưng không có kết quả, Tây Môn Tuyết cuối cùng đưa ra một quyết định ở chiêu thứ chín này.

Hắn tung ra một công kích về trước chắn đường lùi của Cố Thiên, sau đó trực tiếp một kiếm cực kỳ uy vũ “Tây Môn kiếm pháp thức thứ mười sáu”, một kiếm tung ra cả không gian cũng bị vặn vẹo.

Một chiêu này nếu không có khả năng ngự kiếm phi hành thì hoàn toàn Cố Thiên không thể né tránh. Một kiếm mang theo toàn bộ tu vi Trúc Cơ tầng bốn của Tây Môn Tuyết, kiếm thứ mười chỉ chờ lấy mạng Cố Thiên.

“Rầm”

Một âm thanh bất ngờ nổ tung ra, trọng kiếm của Tây Môn Tuyết liền va chạm vào một vũ khí khác.

– Tà Vương Đao!!

Tây Môn Tuyết thốt lên trong sự bất ngờ. Không ngờ một kiếm toàn lực của mình nhắm tới Cố Thiên lại bị ngăn chặn bởi xuất hiện của một người thứ ba. Kẻ đó chính là Tà Vương luôn ẩn nấp ở phía xa né tránh thần thức của Tây Môn Tuyết.

Tất cả chỉ chờ Tây Môn Tuyết dốc toàn lực công kích Cố Thiên để phản công.

– Cố Thiên, ra tay đi. – Tà Vương ra lệnh cho Cố Thiên.

Đúng lúc này trong tay Cố Thiên xuất hiện một tia sét, một tia sét được tích tụ mang theo chút uy lực của thiên kiếp thượng cổ

Tia sét bắn ra từ trong tay Cố Thiên hướng tới Tây Môn Tuyết, nhìn thấy tia sét này Tây Môn Tuyết liền cảm nhận được nguy cơ tử vong. Một tia sét thiên kiếp dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng chưa chắc đỡ nổi, chứ đừng nói đến hắn chỉ là Trúc cơ.

Cảm giác tử vong lần đầu xuất hiện, khiến Tây Môn Tuyết cứng đờ ra cứ thế nhìn tia sét cực nhanh bắn tới mình.

Nhưng…

Tia sét đi ngang qua trong sự sợ hãi của Tây Môn Tuyết.

– Người điên rồi sao Cố Thiên?- Tà Vương vốn bình tĩnh cũng phải hét ầm lên khi trông thấy Cố Thiên bắn tia sét đi ngang qua Tây Môn Tuyết.

Dù tia sét không đánh trúng Tây Môn Tuyết nhưng toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, cảm giác tử vong vừa rồi đối với hắn quá đáng sợ, đáng sợ hơn nữa hắn biết tên nhóc này vừa mới cố tình bắn trượt tha chết cho hắn.

Bây giờ nhìn Tây Môn Tuyết lộ vẻ hoang mang sợ hãi, không còn chút phong phạm của một cao thủ, khí thế của một cường giả cũng đã tan biến, một chiêu vừa rồi tuy không trực tiếp giết hắn nhưng đã thật sự để lại tâm ma trong lòng hắn.

Tà Vương cũng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tây Môn Tuyết, rồi mở miệng nói:

– Tây Môn Tuyết cảm giác được một tên tiểu tử Luyện Khí tha chết khó chịu lắm phải không? Tất cả mọi việc đều được ta tính toán hoàn hảo, nhưng không ngờ cuối cùng tên nhóc Cố Thiên này lại tha mạng cho người. Thật là quá thiện lương!

Cố Thiên lúc này cũng bị lực phản chấn từ tia sét thiên kiếp mà văng ra té trên mặt đất. Cố Tuấn cũng đã xuất hiện bên cạnh đỡ hắn dậy.

Dù trong lòng Cố Tuấn vốn không ưa gì Cố Thiên nhưng dù sao với gã thì Phong môn vẫn là nhà, nhiệm vụ cùng một lòng chống giặc đối với gã là ưu tiên.

Tây Môn Tuyết rơi vào trầm mặc, hắn vẫn chưa hoàn toàn phục hồi sau tình huống vừa rồi.

– Tà Vương, là người sắp đặt?

– Không sai, nhưng nếu không có sự can đảm và thực lực của Cố Thiên mọi thứ không thể hoàn mỹ đến vậy.

– Chuyện hôm nay ta nhất định sẽ tính với người.

Tây Môn Tuyết thu kiếm lại, ánh mắt căm phẫn hướng tới Tà Vương. Chuyện hôm nay xem như đã kết xuống một hồi nhân quả giữa hai người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN