Tu Chân Thần Giới - Rời bỏ Phong Môn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Tu Chân Thần Giới


Rời bỏ Phong Môn



– Còn tên tiểu tử nhà người, Tây Môn Tuyết ta xem như nợ người một mạng. Người hãy nhanh chóng luyện tập cho tốt, lần tới quyết đấu sẽ là một trận chiến thật sự giữa ta và người. Đây là để ta báo đáp lại ơn tha mạng cũng như sự sỉ nhục đạo tâm của ta.

Tây Môn Tuyết dứt lời liền quay lưng ngự kiếm phi hành bỏ đi. Sự việc hôm nay với hắn xem như đã xong, hắn không còn tư cách để tranh đoạt bản đồ dẫn tới động phủ của tiền bối Đại Thừa nữa.

Thế nhưng Tây Môn Tuyết vừa đi, thì một kẻ khác xuất hiện. Kẻ này tu vi không chỉ cao thâm hơn Tây Môn Tuyết mà còn có đại trí tuệ, không ai khác chính là Tố Quang, thành chủ của Tố Quang thành.

Đến nơi, Tố Quang không hề nói một câu nào, quan sát vị sư đệ Tà Vương cùng với tình huống ở hiện trường, lập tức Tố Quang liền đoán được kết quả liền nở một nụ cười nhạt.

– Năm năm mới hít thở không khí trong lành, sư đệ cảm thấy thế nào? – Tố Quang ánh mắt tràn đầy tình thân hỏi Tà Vương.

– Phải xem thiên ý muốn thế nào!

– Vậy đành phải đợi tiếp tục vậy, haha.

Cố Tuấn nhìn thấy Tố Quang xuất hiện, toàn thân liền sợ hãi. Là một người ở môn phái chuyên thu thập tin tức, làm sao gã ta không nhận ra Tố Quang được, thành chủ của Tố Quang thành, một trong những đại thế lực của Tu Chân Thần Giới.

– Cố Thiên, rốt cuộc người đã làm chuyện gì, tại sao lại nhiều cường giả tụ tập ở đây như vậy? Cố Tuấn lo lắng hướng đến Cố Thiên hỏi.

Cố Thiên đang chưa biết trả lời với Cố Tuấn như thế nào, thì Tố Quang quay qua nhìn bọn hắn rồi nói.

– Giờ không phải là lúc mà các người tìm hiểu nguyên nhân, mà các người hiện tại đang gặp nguy hiểm diệt môn, Trần Gia đang trên đường tới đây.

– Trần…Trần..Gia sao!! – Cố Tuấn nghe được nhất thời lắp bắp kinh hãi.

– Cố Thiên, nếu người muốn bảo vệ Phong môn thì cho gọi những người quan trọng của Phong môn đến đây, sư huynh ta sẽ bảo vệ Phong môn các người. – Tà Vương hướng tới Cố Thiên nói.

Cố Tuấn nghe được Tố Quang có cách bảo vệ Phong môn cũng không dám chậm trễ chạy đi triệu tập các vị trưởng lão cấp cao của Phong môn đến thương thảo.

Sự việc nguy cấp chưa đầy năm phút, các trưởng lão của Phong môn cùng Cố Tuấn và Cố Thiên đã tề tựu đông đủ ánh mắt mang theo chút lo lắng hướng tới Tố Quang. Tin tức Trần Gia đang trên đường tới muốn gây bất lợi cho bọn họ quả nhiên khiến bọn họ sợ hãi không ít.

Tố Quang nhìn thấy sự xuất hiện của tầng lớp lãnh đạo của Phong môn xuất hiện, liền mở miệng nói:

– Có lẽ mọi người ở đây ít nhiều cũng đều đã đoán được, môn chủ Phong môn các người là Cố Phong đã tạo hóa.

Các trưởng lão sau khi nghe thấy thoáng chút giật mình nhưng không bất ngờ lắm, hiển nhiên trong lòng bọn họ cũng sớm đã đoán được tình huống.

– Hiện nay Trần Gia đang trên đường tới đây muốn gây bất lợi cho Phong môn, ta muốn các người hủy bỏ nơi này đến Tố Quang thành để ta bảo vệ.

– Hủy bỏ môn phái, người nghĩ ta điên sao? Dù Trần Gia có đến không phải chúng ta không thể chiến đấu.

Một trưởng lão nghe thấy lời đề nghị của Tố Quang liền tức giận lên tiếng nói.

Tố Quang chỉ nở một nụ cười nhạt, dáng vẻ vẫn vô cùng ung dung nói:

– Đúng vậy, các người có thể chiến đấu, nhưng trước đệ nhất gia tộc Trần Gia, các người nghĩ có thể có bao nhiêu phần thắng? Hậu quả như thế nào ta nghĩ các người cũng tự biết.

Dứt lời, Tố Quang liền thả ra chút uy áp mình hướng lên các vị trưởng lão Phong môn.

– Trúc cơ hậu kỳ!!

Một trưởng lão chịu đựng uy áp trên gương mặt nổi hết gân xanh liền sợ hãi lên tiếng.

Tố Quang vẫn thể hiện bộ dáng ung dung, nhưng hành động vừa rồi của hắn đã chứng minh một điều, chỉ cần Tố Quang muốn gây bất lợi cho Phong môn, thì Phong môn cũng có thể bị hủy diệt không cần tới Trần Gia.

– Nếu chúng ta hủy bỏ môn phái thì chẳng khác nào có lỗi với tổ tông? – Cố Tuấn lên tiếng hỏi.

– Ta cũng không nói sẽ để Phong môn bị hủy diệt, mà các người sẽ sống dưới sự che chở của Tố Quang thành chúng ta.

– Nếu như vậy rõ ràng Tố Quang thành sẽ đối đầu với Trần Gia, tại sao người lại muốn giúp chúng ta?

– Các người đương nhiên có thứ để ta lợi dụng, nhưng là việc gì các người không cần biết, ta cho các người mười phút để đem theo các bảo vật, bí kiếp truyền thừa của môn phái để rời khỏi đây tiến đến Tố Quang thành của ta. Ta bảo đảm sẽ xem các người như người của Tố Quang thành mà đối xử công bằng.

Tố Quang dứt khoát nói, thái độ kiên quyết của hắn ta cũng tỏ rõ hoặc theo hắn hoặc ở lại chuẩn bị chiến đấu với Trần Gia.

– Được, ta đồng ý.- Cố Thiên cuối cùng cũng lên tiếng, suốt buổi hắn không hề nói gì nhưng bây giờ là giây phút sống còn cả môn phái, hắn không cho phép mình ủy mị.

Các trưởng lão khác và Cố Tuấn cũng không nói gì thêm, hôm nay Cố môn chủ đã tạo hóa, dù Trần Gia không đến thì chỉ cần Phong môn không có một Trúc cơ tu sĩ thì sớm muộn cũng bị các môn phái, gia tộc khác san bằng.

Sau khi hoàn thành hiệp nghị, mọi người Phong môn gấp rút chuẩn bị mọi thứ để rời bỏ đi. Phong môn tồn tại mấy trăm năm cuối cùng cũng đã bị hủy diệt, tất cả các đệ tử khi rời đi đều quay đầu lại nhìn Phong môn chìm trong biển lửa mà rớt nước mắt.

Người hộ tống mọi người Phong môn đến Tố Quang thành chính là Hà Cao. Gã ta không chỉ hộ tống mà còn quan sát từng người của Phong môn, trong nội tâm cũng có không ít so sánh.

Lúc này, Cố Thiên vẫn đang đứng trước sư phụ của hắn trên gương mặt thể hiện sự đau khổ và tuyệt vọng.

– Sư phụ, hôm nay chúng con đã trở thành tội đồ của môn phái, khiến môn phái rơi vào tuyệt lộ. Nhưng con trước vong linh của sư phụ lập lời thề, chỉ cần con đủ mạnh con sẽ quay về xây dựng lại Phong môn. Đây chính là lời thề của con, dùng đạo tâm của con để thề, sẽ có ngày con phục hưng Phong môn.

Mọi người của Phong môn rời đi được người của Tố Quang thành hộ tống, nhưng vẫn có hai người chưa rời khỏi Phong môn đó chính là Tố Quang và Tà Vương. Hai người bọn họ vẫn ở lại để làm một việc cuối cùng cho Phong môn.

– Sư huynh thật sự muốn cản hậu cho Phong môn di chuyển?- Tà Vương đứng bên cạnh hỏi.

– Đương nhiên… cái ta muốn chính là một lần được chân chính diện kiến đệ nhất nhân của Tu Chân Thần Giới chúng ta.

– Sư huynh thật sự muốn thử? Đệ nghe nói tu vi của tên Trần Thiên Vân này vào mười năm trước đã là Trúc cơ viên mãn.

– Không phải lúc nào cũng có dịp để cảm nhận thử sức mạnh của kẻ mạnh nhất Tu Chân Thần Giới, đệ nghĩ ta sẽ bỏ qua cơ hội này sao?

Từ trên con Phi Long dẫn đầu Trần Thiên Vân đã cảm nhận được khí tức của hai cao thủ Trúc cơ khác nên liền từ trên không trung nhảy xuống đứng trước mặt hai người Tố Quang và Tà Vương.

Trần Thiên Vân không phải ngẫu nhiên xuất hiện tại Phong môn, bởi vì hắn có trong tay một tin tức kinh thiên động địa, khiến hắn không thể không đích thân xuất hiện.

Đứng trước mặt hai cao thủ Trúc cơ khác là Tố Quang và Tà Vương, Trần Thiên Vân chỉ đứng im nhưng sát khí tỏa ra khiến Tà Vương cũng có cảm giác khó chịu, Tố Quang cũng không sai biệt lắm chịu một cảm giác khá kỳ lạ.

Trần Thiên Vân chưa hề tỏ ra chút thái độ gì, chỉ dùng thần thức dò xét hai người trước mặt. Không ai biết trong đầu ba người nghĩ gì, nhưng những người của Trần gia đi theo đến đây đều cảm thụ được không khí căng thẳng.

Lần này xuất hiện tại Phong môn, Trần Gia ngoại trừ gia chủ Trần Thiên Vân còn có sự xuất hiện của hai trưởng lão. Một người chính là tam ca của Trần Thiên Vân, Trần Thiên Tinh, người còn lại chính là tứ ca của Trần Thiên Vân, Trần Thiên Bảo.

Cả hai người cũng lần lượt là nhị và tam trưởng lão của Trần gia, sức mạnh đều không dưới Tà Vương. Tuy vậy hai người bọn họ cũng không hề có ý định can thiệp, vì chuyện mà Trần Thiên Vân không giải quyết được thì bọn họ càng không thể, việc mà Trần Thiên Vân làm cơ bản không cần bọn họ phải ra tay thêm.

Tố Quang vẫn đang thầm quan sát Trần Thiên Vân, trong cơ thể hắn bây giờ đang run lên, run lên vì hưng phấn, thứ mà hắn truy cầu từ khi nhập đạo đến nay chính là cảm giác “Bá Giả Thiên Thần” này, càng gặp kẻ mạnh thì ý chí càng tăng mạnh.

Trần Thiên Vân chính là một Bá Vương thực thụ, hắn chưa lên tiếng cũng chưa hành động tất cả chỉ vì hắn đang cho hai người Tố Quang và Tà Vương một cơ hội, một cơ hội để trải nghiệm khí thế cường giả đỉnh cao của hắn.

Tố Quang tập trung tinh thần lực, dùng thần thức quét ngang qua Trần Thiên Vân thì liền bị cảm giác phản chấn bất giác lùi lại.

Tà Vương thấy sư huynh mình đột nhiên chuyển động, liền truyền âm:

– Huynh muốn tự mình chiến đấu hay chúng ta hợp sức?

– Không thể.

Tố Quang bỗng nhiên lắc đầu, lời nói mang theo vẻ tuyệt vọng trả lời truyền âm của Tà Vương.

– Cả hai chúng ta vẫn không thể ?

– Xung quanh ngoài trừ hắn ra vẫn còn vô số cao thủ khác, chúng ta không đủ năng lực đó. Đi về thôi.

Hai người bọn họ không tiếp tục dò xét Trần Thiên Vân mà quay người dự tính bỏ đi.

– Tố Quang, mau nói cho ta biết, tên tiểu tử Phong môn ở đâu?

– Xin lỗi, ta không hiểu người nói ai. Nếu muốn tìm ai đó thì người hãy tự tìm đi.

– Hừ, chỉ là một tên thành chủ mà dám có thái độ đó sao?

Một tiếng hét phát lên, chấn động bốn phía, lời nói mang theo sức mạnh của tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn.

Mọi người lập tức ngưng trọng, dường như cảm nhận một cuộc chiến có thể sẵn sàng xảy ra bất cứ lúc nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN