Tứ đại hạnh phúc - Phần 1: Chương 1: An Tiểu Tuyết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Tứ đại hạnh phúc


Phần 1: Chương 1: An Tiểu Tuyết


Tại Tây Thành, thuộc địa bàn quản lí của Tây gia – Cố Lãng Phong, An Tiểu Tuyết cuối cùng cũng đặt chân đến được nơi này:

“Oa! Thật đẹp, Thi Mịch em xem, ở kia còn có đài phun nước so với đài phun nước ở Hoa Lạc thì đúng là đẹp hơn nhiều a! “- lúc này Tiểu Tuyết trên người mặc một bộ đầm màu xanh ngọc, vui thích nói với cô gái đi ở phía sau, tay còn đang kéo theo một chiếc vali to

“Tiểu thư, dù sao chúng ta cũng vừa mới đến, chưa quen đường, tiểu thư đi chậm lại một chút a! “- Thi Mịch thở mệt mỏi nói

“Ây, chúng ta bắt xe, kêu chở đến dinh thự Tây Cố gia là được! “- cô vẫn không thèm quan tâm đến sự lo lắng của Thi Mịch nhanh chóng bắt được xe liền kéo Thi Mịch cùng hành lí của mình lên

“Cho hỏi hai vị tiểu thư đi đâu ạ?”

“À! Chở chúng tôi đến dinh thự Tây Cố gia “- Thi Mịch liền lịch sự lên tiếng

“Được! “- xe bắt đầu lăn bánh chỉ một lúc liền đưa hai cô gái xinh đẹp đến cổng dinh thự

“Tiền của anh đây! “- Trong khi Tiểu Tuyết vừa xuống xe liền chạy loạn thì Thi Mịch lại trưởng thành hơn rất nhiều, lấy tiền trả cho người tài xế rồi kéo theo vali đi theo Tiểu Tuyết.

Trong lúc này Tây gia – Cố Lãng Phong lại đang ở phòng khách nói chuyện với Bắc gia – Thịnh Thế Hoàng:

“Cậu đối với mấy chuyện buôn bán giữa chúng ta cũng phải cẩn thận một chút, lần này tôi đưa sang cậu không đơn giản chỉ là vài thùng táo đỏ hay vài chai rượu thượng hạng đâu! “- Tây gia nổi tiếng lạnh nhạt, mọi chuyện đều theo khuôn phép, không hay đùa giỡn đặc biệt là khi đang bàn chuyện làm ăn

“Biết rồi mà, lần này cậu đưa sang tôi vài lô hàng gốm sứ Hòa Lan, thêm trăm lô hàng lụa Hà Bích, đều là đồ thượng hạng khó kiếm, nhớ rồi mà! “- Bắc gia đối với chuyện này lại không hề quan tâm còn rất vui vẻ đọc lá thư gì đó trên tay mình

“Tốt nhất là vậy, Thịnh Thế Lã chưa chết ngày nào thì cậu vẫn không được lơ là ngày đó!”

“Ừm! “- Bắc gia vẫn không hề quan tâm đến lời nói vàng ngọc của Tây gia

“Rốt cuộc cậu đang đọc cái gì vậy? Thư tình? “- Tây gia nhíu mày nhìn dáng vẻ đọc thư của Bắc gia mà khó hiểu

“À… là thư của một cô gái “- Bắc gia vui vẻ cười một cái, đúng lúc này ông quản gia của dinh thự liền đi vào

“Tây gia!”

“Có chuyện gì?”

“Dạ, có một vị tiểu thư tự xưng mình là hôn thê của ngài, nay đang chờ bên ngoài ạ! “- ông quản gia cung kính lên tiếng

“Ồ, vị hôn thê? “- Bắc gia vui vẻ cười một cái thích thú khiến cho Tây gia lại thêm chút nghi ngờ

“Cho cô ấy vào”

“Dạ! “- một lúc sau An Tiểu Tuyết cùng Thi Mịch xuất hiện tại phòng khách, Thi Mịch vẫn giữu đúng bổn phận chỉ đứng sau lưng chủ, để Tiểu Tuyết ngồi

“Cô nói cô là hôn thê của tôi?”

“Vâng! Em là An Tiểu Tuyết sống ở huyện Hoa Lạc của Bắc gia, cha của em lúc trước có lập hôn ước cho chúng ta, nay cha em đã bước sang tuổi già, ông ấy quyết định để em đến Tây Thành gặp anh. À, em có gửi thư sang đây báo em sẽ đến rồi kia mà! “- Cô vui vẻ mở miệng nói, trước mặt cô chính là Cố Lãng Phong – nam nhân lãnh đạm mà cô thích thầm từ lần đầu gặp vào năm cô 15 tuổi.

Thời gian đó, Cố Lãng Phong đã 26, hắn lúc đó đã nắm chắc lấy quyền vị của cha mình từ lâu, một tay quản lí cả phía Tây của Minh Quốc. Mặc dù có biết đến hôn ước giữa hai gia đình nhưng Tây gia cũng không có để ý đến, hắn chỉ định thực hiện theo ý nguyện của người cha đã mất là sẽ kết hôn với vị hôn thê nhỏ hơn mình 11 tuổi này mà thôi.

Lần đầu tiên hắn gặp cô, hắn cũng không để ý lắm đến cô bé này, giờ nhìn lại thì đã là thiếu nữ xinh đẹp động lòng người rồi

“Thư? “- Tây gia nhíu mày, đột nhiên nhớ đến Bắc gia có cầm theo một lá thư, đọc thư còn cười rất ẩn ý liền quay sang nhìn kẻ đang cố gắng trở thành không khí kia

“Thịnh Thế Hoàng!”

“Ây, thì thư từ Hoa Lạc địa bàn quản lí của tôi gửi sang dinh thự của cậu, tôi tiện đường đưa đến, chỉ là… chưa đưa cho cậu thôi! “- Bắc gia cố gắng trở thành không khí bất thành liền quay sang trở thành người bạn tốt đẹp

“Được rồi, tôi hỏi em, có biết tôi năm nay bao nhiêu không? “- bỏ qua Bắc gia, Tây gia quay lại nhìn thẳng vào mắt của An Tiểu Tuyết

“Ưm… là 30”

“Còn em?”

“Là 19 tuổi “- Cô khẽ nuốt nước bọt nói

“Chúng ta cách nhau 11 tuổi”

“Em biết, nhưng cha của em rất muốn em có thể kết hôn với người nam nhân mà ông đã chọn cho em, tuổi tác không quan trọng, chỉ cần em có thể làm vợ anh để chăm sóc cho anh và anh có thể chấp nhận em là được rồi! “- Cô lo sợ sẽ bị từ chối nên liền lên tiếng

“Được, quản gia dọn phòng ngủ mà tôi đã chuẩn bị cho cô ấy!”

“Vâng, tiểu thư mời theo tôi!”

“Được! “- lúc này Thi Mịch cùng cô liền theo quản gia lên lầu, phía dưới Bắc gia vẫn cố gắng nhìn theo cô một cách lộ liễu

“Cô ấy là của tôi! “- Tây gia rất điềm tĩnh uống một hớp rượu vang đỏ rồi nói

“Ây, cô ấy xinh đẹp như thế mà lại muốn gả cho cậu, trong khi đó tôi mới là người quản lí gia đình cô ấy, cô ấy là dân của Bắc gia tôi vậy mà bây giờ lại chạy đến Tây gia các cậu sao? “- Bắc gia uất ức một chút uống hết ly rượu

“Cậu sau này những chuyện không quan trọng thì không cần đến đây nữa, tiễn khách! “- nói xong Tây gia liền không chút niệm tình mà bỏ đi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN