Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ
Chương 26: Tử Đằng - Pháp là nơi tình yêu chớm nở
*** Chu Tử Đằng nghe Bạch Dĩ Hiên nói như thế thì máu như đông cứng lại. Tụi trẻ bây giờ cũng thật láo quá! Bạch Dĩ Hiên nhìn cô chằm chằm chờ phản ứng của cô, không gian im lặng đến kì lạ, dường như có thể nghe được tiếng tim đập của hai người. Chu Tử Đằng tự dành một phút mặc niệm cho mình xong, liền co chân chạy, đẩy mạnh cánh cửa ra làm Bạch Dĩ Hiên giật mình phản ứng không kịp. Cái cô gái này, có biết đây là đâu không hả! Chu Tử Đằng mở mạnh cánh cửa ra thì liền mất đà chập té xuống. Thì ra cái căn phòng này là phòng cao nhất của biệt thự, khổ nỗi mở cửa phòng này ra là gặp ngay cái cầu thang cao vun vút. Tên nào xây cái nhà quái đản thế, thôi rồi, lần này mình “die lại từ đầu” rồi. Chu Tử Đằng hốt hoảng hét lên, còn tưởng mình sắp ngã chúi xuống thì cảm nhận được có một cánh tay lực lưỡng nhanh nhẹn vòng qua eo cô ôm cô lại áp sát cô lên cửa phòng. Bạch Dĩ Hiên ghì Chu Tử Đằng trên cửa, vây hãm cô lại trong vòng tay của mình, khoảng cách mặt của hai người gần nhau được tính bằng milimet. Chu Tử Đằng có thể nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh đen thăm thẳm như đại dương muôn trùng của anh, tựa như cô đang lênh đênh trên đó. Bạch Dĩ Hiên mơ hồ ngửi thấy mùi tử đinh hương nhè nhẹ phảng phất của cô, cô cũng thật sơ sẩy, nếu anh không phóng tới ôm cô lại, chắc cô đã té chết rồi.
— Hai lựa chọn. Làm tình nhân của tôi, hoặc tôi sẽ đẩy em xuống.
*** Chu Tử Đằng nghe hắn bá đạo tuyên bố như thế thì liền ngớ người ra. Có cái kiểu áp bức như thế này nữa sao? Đã sa vào tay giặc tất sẽ không yên, cô ngẫm nghĩ thấu đáo hồi lâu, cuối cùng cũng thở dài nói:
— Thôi được, tôi đồng ý với anh.
*** Bạch Dĩ Hiên nghe cô quyết định như vậy thì lòng cũng có chút đắc ý. Đang định khen cô biết nghe lời thì nghe cô buông thêm một câu:
— Tôi sẵn sàng rồi. Anh đẩy tôi xuống đi!
*** Lần này mặt Bạch Dĩ Hiên cơ hồ xám lại đến rợn người. Người con gái này, luôn làm anh phải tức điên lên mới vừa lòng.
— Em nhất quyết không chịu làm nhân tình của tôi? Em tưởng tôi không nỡ đẩy em xuống?
— Sống chết có số.
*** Chu Tử Đằng cũng đã một lần gặp quan tài rồi, lá gan cũng đã chai sạn không ít. Bạch Dĩ Hiên nghẹn lời không biết phải làm gì với người con gái đang đứng trước mặt mình. Cứ giữ cô lại thế này, anh e sớm muộn gì Bạch Dĩ Hiên sẽ không còn là Bạch Dĩ Hiên nữa. Anh kìm nén hồi lâu, cuối cùng mới rời đi khỏi người cô, thở ra một tiếng:
— Em đi đi. Nếu để tôi gặp lại em một lần nữa thì…
— Không cần phải nhắc nhở đâu. Tôi chắc chắn sẽ không kiếm chuyện đến gặp anh! Vĩnh biệt, Bạch thiếu!
*** Không để Bạch Dĩ Hiên nói xong, Chu Tử Đằng thoát khỏi vòng tay anh liền một mạch chạy xuống thật nhanh, vừa chạy vừa nói to rồi sau đó biến mất dạng sau cánh cửa. Sự việc diễn ra chỉ trong vài phút, căn nhà lộng lẫy mới hãy còn hai người rôm rả giờ chỉ còn Bạch Dĩ Hiên trơ trọi đứng đó. Nghĩ đến tất cả những chuyện diễn ra vừa rồi, lại nhớ tới nụ hôn cuồng dã với cô, miệng anh không khỏi nhếch lên một nụ cười. Em không kiếm chuyện đến gặp tôi thì tôi sẽ gây chuyện để em đến tìm tôi. Chu Tử Đằng, lưới trời tuy thưa mà khó lọt.*** Chu Tử Đằng cứ mải miết chạy mà không hay biết rằng, dù có chạy xa đến đâu, cô vẫn sẽ còn trong tầm ngắm của anh. Chu Tử Đằng chạy ra đến đầu đường, vội vã bắt taxi trở về Dinh thự Esmeé. Tính từ lúc cô rời khỏi nhà đến giờ là 4 tiếng rồi, trời còn chưa sáng hẳn, hi vọng mọi người chưa thức giấc, cô không muốn làm kinh động họ. Chỉ mất chừng mười lăm phút, xe đã đỗ trước cổng gia tộc Esmeé. Nhận thấy mọi người vẫn chưa ai thức dậy, cô mới rón rén bước vào, cẩn thận tránh đám gia nhân, suôn sẻ trở lại phòng mình, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm đó, vẫn là không khí nào nhiệt, rộn ràng của gia đình, Chu Tử Đằng vui vẻ thưởng thức bữa sáng với cả nhà. Cậu Roussell đã bàn bạc ổn thỏa với cô về việc ra mắt thương hiệu thời trang “Glycine” của cô làm cô háo hức không thôi. Ông ngoại cô còn động viên chúc mừng cho sự nghiệp của cô, còn dám chắc tên tuổi nhà thiết kế “Wisteria” sẽ phủ sóng khắp toàn cầu. Camellia thì lưu luyến không nỡ cho cô về nước trưa nay, còn hậm hực chuyện cô không chịu nán lại thêm vài ngày. Hai cậu nhóc Andrew và Audrey nghe vậy cũng buồn hiu, liền giương to đôi mắt long lanh hướng về cô:
— Chị xinh đẹp, sao chị không ở chơi thêm? Chị xinh đẹp ghét Paris sao?
— Không phải vậy Andrew. Chị còn phải về nước để chuẩn bị ra mắt thương hiệu thời trang của chị.
— Chị cực kì xinh đẹp à, tụi em đi theo với có được khôngggggggg?
*** Chu Tử Đằng nghe hai cậu nhóc nũng nịu nói vậy thì cũng rất muốn dắt hai đứa nhóc theo, ở đó cô lẻ loi một mình cũng rất buồn. Phu nhân Marguerite thấy thế thì liền cười bảo:
— Tất nhiên là được. Wisteria, phiền con trông chừng hai đứa tiểu quỷ này rồi.
— Thật sao? Cảm ơn dì nhiều lắm!
— Yeahhhhh!!! Con yêu mẹ quá đi!
*** Andrew và Audrey được mẹ cho phép thì mừng quýnh lên, lần đầu được xuất ngoại khiến hai cậu bé vô cùng phấn khích. Chu Tử Đằng cũng rất vui nhìn phu nhân Marguerite tràn đầy cảm ơn. Camellia thấy vậy thì không khỏi phụng phịu hướng sang ba mình:
— Con cũng muốn!
— Camellia, vậy buổi diễn thuyết toàn trường cuối tuần thì sao? Ba sẽ cho con đi tháng sau, sẵn tiện đón em về luôn.
*** Cô bé nghe vậy thì cũng thôi không vòi vĩnh nữa. Chu Tử Đằng quây quần với cả gia đình suốt buổi, ăn sáng xong thì đi dạo phố với Camellia và phu nhân Marguerite, đến trưa thì được thưởng thức những món ăn ngon tuyệt mà cô không ngờ đó là do cậu Roussell nấu. Đến xế chiều thì cô lại vào thư phòng trò chuyện và học hỏi kinh nghiệm trường đời từ ông. Thoáng cái đã hết một ngày, đã đến 7h tối, cô cùng Andrew và Audrey hành lí lớn nhỏ ra sân bay trong sự đưa tiễn rất “nhiệt liệt” của mọi người. Pháp. Cô sẽ nhớ nơi này.
*** Thoát khỏi sự dè chừng của bố mẹ, hai cậu bé Andrew và Audrey liền phát huy hết khả năng quậy phá của mình làm Chu Tử Đằng đứng ngồi không yên. Andrew khi thì lại trêu ghẹo mấy cô tiếp viên hàng không đi ngang qua làm mấy cô gái trẻ trốn trong buồng luôn không dám ra nữa. Audrey thì lại kè kè bên cạnh cô, mắc sắc như dao trừng những chàng trai có ý định bắt chuyện với cô. Suốt chuyến bay, cô thật sự phải khổ với hai đứa. Lại không có mặt mũi nào nhìn anh chàng người Tây điển trai hàng ghế bên kia. Chuyện là thế này, khi vừa bước lên sân bay, anh chàng người nước ngoài ấy đã để ý cô, vừa hay lại ngồi ở hàng ghế bên kia nên rất tiện làm quen, nếu như hai thằng nhóc này không chen vào:
— Xin chào cô, tôi là Edward, hân hạnh được làm quen. Tôi có thể biết tên cô không?– anh chàng tên Edward thân thiện hỏi bằng tiếng Anh
— Chị ấy tên là Lindsay Lohan . — Andrew “vô cùng niềm nở” đáp lại.
— À… nhóc là em trai sao? Chị em… có cái tên khá đặc biệt nhỉ. Uhm… nhóc có biết số điện thoại của chị “Lindsay” không? — Edward véo má Andrew một cái rồi nháy mắt với cô.
— 0914141666. — Audrey không ngần ngại nói ra một dãy số. Mà hình như đó không phải là số của cô.
— Số chị em dễ nhớ nhỉ. — Edward vui vẻ bấm điện thoại lưu dãy số.
— Số điện thoại nhà Tang lễ tất nhiên phải dễ nhớ rồi. — Audrey hồ hởi đáp lời– Tại ông chủ tiệm đó đang ế khách nên dạo này ông ấy quảng cáo rầm rộ lắm. Nếu anh là khách hàng thứ 100 thì sẽ được giảm giá 50 % số tiền. Ông ấy bảo vậy đấy, mà từ đó đến giờ chắc cũng tầm 99 người rồi…
— A… thôi cảm ơn nhóc. Anh không muốn làm người thứ 100 đâu. Chúc ba chị em có chuyến bay vui vẻ… — Nói xong Edward mặt cắt không còn một giọt máu thu người lại an tọa trên vị trí ngồi.
*** Andrew và Audrey phá bĩnh người ta xong thì liền quay lại chớp chớp nhìn cô ý bảo “Chị khen em đi” làm cô cũng thật không biết nói sao với chúng. Andrew còn ra vẻ hùng hổ chắc nịch buông thêm một câu:
— Chị xịn đẹp cứ yên tâm. Kẻ nào muốn làm quen với chị, phải qua cửa em hai chúng em đã. Em sẽ không nương tay đâu nên chắc chắn chồng tương lai của chị sẽ là một người rất xuất sắc!
— Đúng vậy đấy chị cực kì xinh đẹp!
*** Tử Đằng nghe hai đứa nhóc hí hửng nói xong thì cũng không biết nên vui hay nên buồn. Kiểu này, chắc cô ế chồng dài dài quá. Cũng tại Biệt thự Bạch gia, Bạch Dĩ Hiên đang ngồi nhàn nhã uống rượu bỗng mí mắt giật nhẹ vài cái. Anh khẽ nhăn mặt, sao cứ thấy có gì đó không ổn. Trình Phong Lữ ở nơi phương xa kia cũng vừa bước chân ra khỏi nhà liền cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi ngang. Hình như, có điềm chẳng lành với tình duyên của anh rồi. Chỉ chắc chắn một điều rằng, những ngày tháng sau, sẽ không bình thường chút nào.
( Bạn nào chưa biết Lindsay Lohan thì tra wiki cho rõ thêm nhá. Đại khái cô này là diễn viên có nhiều tai tiếng, được mọi người biết đến là một thần tượng vô cùng hư hỏng, sa đà. Bố mẹ người Mĩ luôn lấy cô này làm tấm gương răn dạy các con không được sa ngã và hư thân như cô ta. Tất nhiên, không một chàng trai nào dám quen cô nàng thị phi Lindsay Lohan này rồi. Đó là lí do vì sao Andrew và Audrey lại khai tên cho anh chàng người Tây một phen điếng người.)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!