Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Chương 27: Tử Đằng - Em là ai?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
230


Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ


Chương 27: Tử Đằng - Em là ai?


*** Đã về lại nơi thành phố mĩ lệ. Cuộc quảng bá nhãn hiệu thời trang Glycine rầm rộ mấy ngày nay làm các cô nàng sành thời trang đứng ngồi không yên. Sản phẩm đính tên Glycine đang chiếm lĩnh thị trường thời trang, áp đảo các nhãn hiệu khác một cách bất ngờ. Những chiếc đầm do nhà thiết kế giấu mặt Wisteria thiết kế luôn khẳng định được đẳng cấp của mình, sánh ngang tầm với những nhà thiết kế trong ngành đã lâu làm đơn đặt hàng gửi về cho Chu Tử Đằng ngày càng nhiều. Cả thành phố này đang sục sôi vì buổi trình diễn thời trang diễn ra tối nay do công ty đệ nhất Catwalk Pháp Vulgaris tài trợ, nhằm đánh bóng thêm tên tuổi của nhãn hiệu Glycine. Ai cũng biết một show diễn mà công ty Vulgaris đứng tên tầm cỡ đến nhường nào, nhiều nhà thiết kế nổi tiếng hiện nay cũng phải nhờ công ty này quảng bá sản phẩm mới của mình. Thế mà lần này show diễn lại được tổ chức ở đây, lại quảng cáo cho một nhãn hiệu mới ra mắt khiến mọi người càng thêm háo hức, thêm mong đợi. Các quý tiểu thư cũng nhân dịp mà sửa soạn, sẵn tiệc lôi kéo nhà thiết kế Wisteria làm stylist riêng cho mình khiến buổi trình diễn thời trang càng thêm rộn ràng.

— Lưu Ly, shoot ảnh này đẹp quá! Em chụp không chừng còn điêu luyện hơn cả thợ chụp ảnh.

— Tất nhiên rồi! Em vô cùng tự tin với món nghề này đấy! Đợi mà xem, em nghe nói hơn 40 % quần áo chị bán ra là do Chu Khuynh Cơ mua đấy. Cô ả mà biết Nhà thiết kế những chiếc đầm cô ta mặc Wisteria là chị thì sao nhỉ?

— Thời gian sẽ trả lời!

*** Mới ngày trước cô đã chiêu mộ Mạc Lưu Ly về làm thợ chụp ảnh cho mình, cô bé vô cùng ngạc nhiên trước tài thiết kế của cô còn cô thì cũng rất đỗi bất ngờ trước tài năng chụp ảnh của cô bé. Công ty Glycine mở ra được vài tháng đã tuyển dụng được nhiều người có năng lực và nhiệt tình khiến Công ty ngày một phát triển.

— Thưa cô Tử Đằng, đã xế chiều, cô cũng nên thay trang phục dự tiệc.

*** Dahlia lên tiếng nhắc nhở, Chu Tử Đằng quá say mê công việc mà quên béng mất tối nay có buổi trình diễn thời trang của mình. Dahlia Daisy là cô thư ký đáng tin cậy mà cậu Roussel đã tuyển cho cô, cũng là người thay cô ra mặt mỗi khi có phỏng vấn nên mọi người tưởng rằng Dahlia chính là chủ nhân công ty Glycine. Tối nay đã đến lúc cô đính chính lại với tất cả, hãy chờ đó, những người đã từng khinh thường tôi!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

*** Đêm. Trên trời sáng lấp lánh những vì sao, dưới này cũng sáng trưng ánh đèn flash nhấp nháy. Các quý cô trưng diện lộng lẫy hòa với vẻ hào hứng của buổi tiệc, chỉ một lúc lâu sau, đại sảnh công ty Glycine đã rộn ràng đầy ắp người. Trên sàn catwalk, các cô người mẫu xinh đẹp vẫn đang chuyên nghiệp trình diễn những chiếc đầm do nhà thiết kế Wisteria thiết kế làm người xem ở dưới không khỏi trầm trồ khen ngợi vì đẳng cấp thời trang của nhãn hiệu Glycine. Hôm nay Chu Khuynh Cơ cũng đến. Vẫn là phong cách xa hoa kiều diễm, vẫn là gương mặt trong sáng tuyệt đẹp, Chu Khuynh Cơ đỏng đảnh bước vào dự tiệc, thực chất là đến tìm hiểu công ty mới này, không hiểi sao khi nghe đến công ty Glycine ra mắt nhãn hiệu thời trang, sắc mặt ba cô trầm trọng hẳn. Chu Khuynh Cơ bước vào, ánh đèn flash dí lên trên người cô ả. Dạo gần đây Chu Khuynh Cơ rất nổi tiếng nhờ vụ scandal lần trước, không có Trình Phong Lữ chống lưng, không có Bạch Dĩ Hiên ra mặt, càng không có Chương Du Thần bảo hộ, chuyện thị phi của Chu Khuynh Cơ ngày càng được phơi bày. Chu Khuynh Cơ bị mất hình ảnh trước công chúng, điều đó càng làm cô nàng thêm ghét cay ghét đắng Chu Tử Đằng, nhưng vì đã trót đeo chiếc mặt nạ “hiền lành, nhu thuận”, cô không thể manh động. Mọi người xung quanh bắt đầu to nhỏ, có những kẻ còn chế giễu cô đã thất thế, cô khinh, cùng lắm chỉ là lũ gió chiều nào theo chiều ấy thôi. Để xem, Chu Khuynh Cơ cô sẽ khiến họ lại vây quanh mình bằng cách nào, dễ gì cô để yên cho Chu Tử Đằng! Bữa tiệc diễn ra vô cùng sôi động, có các ca sĩ nổi tiếng về hát đệm cho phần catwalk, đám phóng viên tới phỏng vấn, chụp hình tới tấp, các vị khách mời thì cũng nhập tiệc vừa uống rượu vừa nói cười. *** Ánh đèn bỗng dần dần tắt đi, Dahlia bước lên sân khấu trang trọng lên tiếng: “ Tôi biết ở đây có không ít các cô và các quý ngài đã khoác lên người những sản phẩm thời trang đính tên chúng tôi. Tôi xin chân thành cảm ơn mọi người vừa qua đã ủng hộ và dành nhiều sự hài lòng cho công ty Glycine chúng tôi. Hôm nay, để cảm ơn mọi người, nhà thiết kế Wisteria, cũng là Tổng giám đốc thực thụ của Glycine sẽ ra mắt với tất cả những vị khách có mặt ở đây.” Dahlia vừa dứt lời, phía dưới mọi người không khỏi ồ cả lên, họ càng thêm tò mò, háo hức muốn được thấy mặt nữ thiết kế Wisteria tài hoa mà bí ẩn. Ánh sáng mờ ảo từ từ phủ lên bóng người một cô gái trên sân khấu khiến mọi người càng thêm nôn nao, xung quanh hoa giấy bắn tứ tung, đèn chiếu rõ mặt cô gái. Chu Tử Đằng mỉm cười tự tin đứng trên sân khấu nói:

— Vui mừng chào đón tất cả quý vị khách mời có mặt tại buổi trình diễn thời trang hôm nay. Tôi là Chu Tử Đằng, tên trong nghề là Wisteria, hân hạnh được ra mắt với mọi người.

*** Chu Tử Đằng vừa nói xong, phía dưới ai nấy cũng đều ngạc nhiên, kinh

h

ãi không thôi. Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao không ngớt, ai mà ngờ cô ả lăng loàn, đần độn, đáng khinh ngày nào giờ đang kiêu ngạo đứng trên kia với thân phận là một nhà thiết kế tài hoa, một tổng giám đốc trẻ tuổi bậc nhất của nhãn hiệu thời trang Glycine lừng lẫy. Họ không thể tin vào mắt mình, càng không dám nhìn thẳng vào cô, những kẻ chê bai, hắt hủi cô khi xưa đang mặc trên mình thứ đồ do cô thiết kế, cô đang ở trên đỉnh cao, họ có muốn lân la làm quen cũng không được nữa rồi. Kẻ bất ngờ, kẻ tiếc nuối, kẻ khâm phục, còn có kẻ một bụng ghen ghét. Chu Khuynh Cơ vẫn chưa hết bàng hoàng, lại càng thêm hận Chu Tử Đằng đang nghênh ngang thu hút mọi ánh nhìn trên kia. Vì cớ gì, vì cớ gì, cô ta lại lấy đi hết mọi ánh hào quang vốn vây quanh cô, vì cớ gì cô ta ngày càng thăng hoa còn cô thì ngày càng đi xuống, vì cớ gì cô ta chiếm lấy hết sự chú ý của mọi người chỉ trong vòng mấy tuần, vì cớ gì cô ta dám giành những thứ thuộc về cô. Cô không cam lòng, Chu Tử Đằng, một kẻ thất bại vẫn sẽ là một kẻ thất bại, mày đừng hòng qua mặt tao chỉ với chút chiêu trò cỏn con này.

— Thật hâm mộ em quá, Tử Đằng. Không ngờ sự đổ vỡ trong tình yêu lại giúp em trưởng thành đến vậy. Giờ thì tốt quá rồi, em đã công thành danh toại rồi, có thể khiến nhiều chàng trai theo đuổi em mà không cần em phải dày công theo đuổi như xưa nữa rồi!

*** Chu Khuynh Cơ đột ngột cất giọng trong trẻo làm mọi người đều dồn về phía cô ta. Có vài người hơi khó chịu vì cách ứng xử thiếu lịch sự của cô ả đang lả lơi kia, số đông thì lại thêm thích thú, chị em nhà này trước đây luôn nảy lửa xung đột, chỉ là dạo gần đây Chu Tử Đằng có vẻ không bị ảnh hưởng nhiều nữa, toàn là Chu Khuynh Cơ “ngoan hiền” rước lấy tai vạ thôi. Nghe Chu Khuynh Cơ nói xong, mọi người càng thêm trông chờ xử sự của “ Nhà thiết kế Wisteria“. Chu Tử Đằng cũng biết tỏng lời mỉa mai của Chu Khuynh Cơ, chỉ nhếch miệng cười khinh cô ta giữa chốn đông người:

— Tại sao tôi phải cần mượn danh sự nghiệp để khiến nhiều người theo đuổi? Điều đó là thứ khiến chị tự hào bấy lâu sao? Là phụ nữ, thì đừng khoe khoang mình có hàng tá người theo đuổi là đáng để kiêu ngạo, bởi vì chỉ có hàng giảm giá, mới hút đông khách hàng. Tôi thích là chính mình, với phiên bản hạn chế hơn.*** Mọi người nghe Chu Tử Đằng nói xong thì càng thêm thủ thỉ. Cô em này càng lúc càng lợi hại, Chu Khuynh Cơ nổi danh tốt nghiệp đại học Yale là thế mà đấu võ mồm cũng không lại cô em ít học kia. Họ khẽ cười nhạo Chu Khuynh Cơ đang thất thế, Chu Tử Đằng cứ như lửa vậy, động vào sẽ phỏng tay. Chu Khuynh Cơ nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Tử Đằng đang ngang nhiên đứng trên kia. Tại sao lần nào cũng là cô ta chiếm lấy hết sự chú ý của mọi người, tại sao cô ta lúc nào cũng cướp lấy ánh hào quang thuộc về cô, tại sao những thứ đã gần về đến tay cô, cô ta cũng nghênh ngang giành mất. Chu Tử Đằng, cô tốt hơn nên quay lại xó xỉnh giành cho cô đi. Chu Khuynh Cơ trước giờ là người thế nào mới qua lại được nhiều nam chủ có tiếng, ắt hẳn lòng dạ không tầm thường. Chu Khuynh Cơ chớp chớp đôi mắt đã rơm rớm nước mắt, tha thiết nói:

— Chị chẳng bao giờ có ý gì với em cả. Chỉ là mấy ngày qua, vì không muốn em thêm bị kẻ đời dèm pha, chị mới nhẫn nhịn rước lấy mọi tiếng xấu mà không ba mặt một lời phân trần. Hôm nay, em đã công thành danh toại, có được sự nghiệp, được danh vọng, cả thứ tình yêu em hằng khao khát. Trình Phong Lữ đã ít nhiều lạnh nhạt với chị rồi, suy cho cùng chị cũng chỉ là nạn nhân. Chị không có lỗi, lỗi là ở thứ tình yêu kia. Chị biết em căm hận chị, chị đành chịu thôi, nhưng sao em lại phũ phàng đến thế. Chị thực đâu có muốn thế này, những ngày qua em lên tiếng nói lại chị, chị cũng chấp nhận mà im lặng đấy thôi, giờ em đã có tất cả rồi, Trình Phong Lữ rồi cũng sẽ thuộc về em, em còn tranh chấp chị vì gì nữa. Em muốn gì hãy nói đi, hái trăng hái sao gì chị cũng sẽ làm hết để em dẹp bỏ cơn thù hận này….

*** Nghe Chu Khuynh Cơ đang nức nở, nghẹn ngào dưới kia, Chu Tử Đằng lòng không khỏi kinh tởm. Ả hồ ly tinh mưu sâu kế hiểm này thật khiến cô bội phục, đổi trắng thay đen trong tích tắc. Thế ra cô lại thành kẻ chuyên đi giành giựt hạnh phúc của chị mình như một kẻ tràn ngập hận thù, còn cô ta thì như một người rộng lượng không chấp nhặt với cô nên cô mới có ngày hôm nay sao? Trơ trẽn quá mức! Chu Khuynh Cơ diễn xuất như thật làm mọi người không khỏi hoang mang. Rốt cuộc ai mới là nạn nhân, là Chu Khuynh Cơ hay Chu Tử Đằng? Suy đi nghĩ lại, họ vẫn mủi lòng khi thấy khuôn mặt đẫm lệ của Chu Khuynh Cơ nên lại cho rằng Chu Tử Đằng vốn dính nhiều scandal ầm ĩ trước đây mới là kẻ có lỗi. Đám người lại bắt đầu truyền tai nhau:

— Ra là thế, hóa ra mấy bữa nay là Chu Khuynh Cơ âm thầm chịu đựng tai tiếng để cô em có cơ hội tạo dựng hình ảnh đẹp. Vậy mà tôi lại trách nhầm Chu Khuynh Cơ.

— Tôi lại thấy không phải. Các người quên mất Chu Khuynh Cơ làm nghề gì rồi sao? Vả lại tôi tin Chu Tử Đằng thực sự có tài năng:

— Ôi dào, mèo vẫn hoàn mèo thôi. Cô ả lăng loàn thành tính kia mà lại có thể huênh hoang so bì với Chu Khuynh Cơ hiền lương kia sao! Cô ta làm vậy chắc là muốn nối lại tình xưa với Trình tổng đấy!

— Chỉ có người trong cuộc mới biết mà thôi….

*** Những lời to nhỏ vang lên, Chu Khuynh Cơ khẽ hất cằm đắc thắng nhìn về phía Chu Tử Đằng. Người chiến thắng chung quy sẽ là cô, dù có ra sao đi nữa! Chu Tử Đằng biết rõ tình thế hiện giờ hơi bất lợi cho mình vì vốn đã mang tiếng xấu, lúc này, mắng lại cô ta cũng không được, mà vạch trần cô ta cũng không xong. Cô không có chứng cứ, hậu thuẫn của Chu Khuynh Cơ quá lớn, một kẻ ăn nhờ ở đậu xứ người như cô không biết làm sao mới phải. Chu Tử Đằng giữ im lặng làm cánh phóng viên càng thêm hào hứng tới chụp ảnh tới tấp, đột nhiên một giọng nói nam tính vang lên:– Cô trách móc tôi vì tôi lạnh nhạt với cô, sao cô không trách cứ mình đã làm bao nhiêu chuyện không đàng hoàng sau lưng tôi.

*** Nghe có tiếng nói, mọi người bất giác quay lại thì thấy Trình Phong Lữ ưu nhã, tiêu soái đứng đó. Chu Khuynh Cơ thấy Trình Phong Lữ thì một phen kinh hãi, anh ta mấy nay không thấy mặt sao giờ lại ở đây, anh ta đã biết những chuyện gì. Chu Tử Đằng cũng hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh ta. Cô hoàn toàn không thể kiểm soát được mọi chuyện dù có lợi thế là người đọc hết câu chuyện vì sự tồn tại của cô đã làm dòng chảy đổi hướng rất nhiều.

— 5 ngày, 4 người, 7 khách sạn. Đời sống sinh hoạt của cô thật phong phú. Cô còn phiền muộn vì tôi lạnh nhạt với cô làm gì.

*** Nói rồi Trình Phong Lữ ra hiệu cho Hứa Tuấn Kiệt ở phía sau quăng lên một xấp ảnh lõa lồ. Là ảnh chụp lén Chu Khuynh Cơ ăn nằm với nhiều người đàn ông khác trong khoảng thời gian Trình Phong Lữ đi vắng. Mọi người thấy thế thì ồ lên, Chu Khuynh Cơ mặt mày tái mét không dám mở miệng. Trình Phong Lữ vốn có thế lực ngầm, tra ra mấy chuyện này dễ như trở bàn tay, điều Chu Tử Đằng thắc mắc là Chu Khuynh Cơ có thể thoải mái vô lo như thế là vì có Bạch Dĩ Hiên thu dọn tàn cuộc giúp cô ta, lần này tại sao hắn không che chở cho tình nhân hắn nữa? Chu Khuynh Cơ chính là kiêu ngạo vì điều này nên mới sửng sốt nãy giờ, sao Trình Phong Lữ có thể tra ra được chuyện này, Bạch Dĩ Hiên đâu sao không ém nhẹm giúp cô. Chu Khuynh Cơ mặt cắt không còn một giọt máu chỉ biết lầm bầm “ Không phải tôi, không phải tôi…” trong vô thức. Đám phóng viên kia đã nhanh tay chộp lấy mấy tấm hình kia về làm “ bằng chứng” rồi. Mọi người mới vỡ lẽ, không khỏi khinh ghét cô, quá xấu hổ, Chu Khuynh Cơ thét lên rồi che mặt chạy thật nhanh ra khỏi công ty Glycine. Trình Phong Lữ vốn đã không còn tí cảm xúc nào với con rắn độc trơ tráo kia nên cũng mặc, anh lại ngước lên nhìn Chu Tử Đằng. Em vẫn ở đó, trong tầm mắt của tôi, nhưng tôi không bao giờ có thể chạm vào em lần nữa. Mấy ngày nay tôi đau đớn biết bao nhiêu, dằn vặt đến xé ruột xé gan biết dường nào, em liệu có thấu? Nhích một bước chân về phía em, con đường lại dài ra thêm vạn dặm, thu liễm một bước chân lại, hình ảnh em lại hiện lên trước mắt tôi làm tôi khao khát muốn bắt lấy. Chỉ đến khi vươn cánh tay chạm vào rồi, mới biết đó là hư ảo.

— Công ty Zonal sắp có một dự án phim lớn, muốn hợp tác với công ty Glycine về khoản phục trang. Em… Nhà thiết kế Wisteria, cô không phiền một buổi tối chứ.

*** Chu Tử Đằng lòng đang rất rối bời, cô không muốn lại gieo cho Trình Phong Lữ hi vọng về mối tình đã chết này. Nhưng đây là một cơ hội tốt, nếu cô từ chối, họ sẽ cho là cô còn vướng bận chưa dứt tình. Cô nhìn vào đôi mắt ưu thương của anh, nhẹ nhàng nói:

— Được. Dahlia sẽ thay mặt tôi quán xuyến buổi tiệc. Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.

*** Mùa xuân buồn có gió đông qua, Chu Tử Đằng lẳng lặng ngắm nhìn những con sóng đang ôm lấy bãi cát mịn, trời đêm tĩnh mịch hát lên bài ca của gió. Trình Phong Lữ nhìn cô, lòng không khỏi man mác buồn.

— Nơi đây thật hữu tình để kí kết một bản hợp đồng khô khan, Trình thiếu.

— Đúng vậy. Nơi đây nên là nơi cho những cặp tình nhân hạnh phúc đi dạo thay cho hai người “ bước ngược đường nên hóa những người dưng” là tôi và em.*** Cô biết khi nói những lời đó, trong lòng anh ta xót xa cỡ nào. Vẻ bi thương chất chứa đầy trong ánh mắt người con trai đứng bên cạnh cô, xin đừng như vậy…

— Sao anh vẫn chưa từ bỏ?

— Cuộc sống như một cuộc đấm bốc vậy. Thất bại không phải là lúc em ngã xuống, mà là lúc em từ chối đứng dậy. Cuối cùng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

— Vậy nếu như nó vẫn không ổn?

— Vậy thì đó chưa phải là cuối cùng.

*** Tiếng sóng nhè nhẹ vỗ vào bãi. Bóng dáng cô và anh hằn sâu lên cát, Chu Tử Đằng quay người lại đối diện nhìn Trình Phong Lữ, đôi mắt kia tràn ngập sự ưu sầu làm trái tim cô bất chợt nhói lên.

— Em trách tôi phải không?

— Có những người đến bên ta chỉ làm ta đau lòng. Tôi không trách anh.

— Vậy tại sao em không cho nhau một lối đi riêng…?

— Tình yêu giống như một tờ giấy trắng vậy, Trình thiếu. Anh có thể tô lên đó những loại màu sắc rực rỡ, anh có thể viết lên đó kỉ niệm của hai người. Và anh cũng có thể xé nó đi, vò nát nó rồi vứt vào sọt rác. Tuy nhiên, khi anh tìm lại mảnh giấy đã nhàu nát đó, anh có thể trải nó ra lại bằng phẳng như trước, nhưng anh tuyệt nhiên không thể làm nó mới nguyên vẹn như lúc đầu được nữa. Anh cố chấp gọi nó là tình yêu, tôi hiện thực gọi nó là một mảnh giấy rác, chỉ thế thôi.

*** Trình Phong Lữ trầm ngâm nghe cô nói hồi lâu, lòng không khỏi thắt lại. Tâm tư của một người đàn ông, em hiểu được sao, em chỉ là đang thông cảm cho chính mình mà thôi.

— Em đang mệt mỏi, phải không? Không phải vì tôi, mà là thứ gì đó khác, phải không?

–…. Sao… anh lại nghĩ như thế…?

— Bởi vì em khác. Sở dĩ em có thể tàn nhẫn như vậy, bởi vì em là một người khác, một người không yêu tôi. Em là người có thể sẵn lòng nghe tổn thương của người khác nhưng lại không bao giờ chịu nói ra thương tổn trong lòng mình. Bởi vì em nghĩ ngày mai em sẽ ổn. Con người có vỏ ngoài mạnh mẽ là để bù đắp cho trái tim không đủ cứng rắn của mình mà thôi. Tôi cũng vậy, em cũng chẳng khác. Nếu em thực sự yêu tôi, em hẳn sẽ còn chút muộn phiền. Chẳng phải con gái đều thế sao, không phải bộc lộ ra là mới có chuyện, người luôn giữ trong lòng là người tổn thương sâu sắc nhất. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng không tài nào hiểu được em, đơn giản bởi vì em là một người tôi không hề quen biết. Vậy, Tử Đằng, em là ai…?

*** Trình Phong Lữ thầm lặng nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng như đã mất đi một cái gì đó, vĩnh viễn. Chu Tử Đằng nghe anh ta nói mà không khỏi kinh ngạc. Anh ta, nhận ra sao?

— Tôi là một cô gái, trong số các cô gái của anh. Cũng là một ai đó, trong bất cứ ai trên thế giới. Tôi thật sự không có trách anh. Người đàn ông tốt, là người khiến cho người con gái mình yêu nhận ra rằng không phảo đàn ông nào cũng giống nhau. Còn anh cũn là một người đàn ông tốt khi đã khiến tôi nhận ra rằng, anh chính là những người đàn ông giống nhau ấy. Vì vậy, nên tôi mới cảm ơn anh….

— Ra vậy… Hóa ra, em chính là đã chết rồi, mới không còn yêu tôi…

*** Trình Phong Lữ nở một nụ cười khổ, rồi lặng lẽ quay người đi. Cuộc tình dù đúng dù sai, người tổn thương nhất vẫn là người con gái. Thật vậy sao? Em hiểu được sao? Không, em vốn không hiểu, cũng chẳng cần phải hiểu, vì người hiểu tôi khi xưa, đã đi mất rồi. Em giờ là một người khác mà thôi. Chu Tử Đằng nhìn bóng lưng cô độc bước đi của Trình Phong Lữ mà lòng không khỏi xiết lại. Chu Tử Đằng, tôi biết cô còn yêu anh ta. Vậy tại sao cô không nói ra. Chẳng còn gì đau khổ hơn một cuộc tình mà ở đó chỉ có mình cô yêu, mình cô để tâm, mình cô mệt mỏi, để rồi mình cô lại tuyệt vọng mà buông lời giã từ. Trình Phong Lữ, xin lỗi… Tôi không phải là người anh muốn, càng không phải là người anh cần…

*** Lúc nào cũng vậy, người ta cứ nhân danh tình yêu để làm khổ nhau, rồi lại nhân danh niềm đau, để làm khổ chính mình.

*** Một khung trời, hai khoảng cách. Bầu trời đã hóa màu xám tro từ lúc nào không biết. Ở một nơi nồng nặc mùi máu, Chu Khuynh Cơ vẻ mặt gian xảo, ghê rợn ra lệnh:

— Tôi không muốn con điếm đó lại lờn vờn trước mặt tôi.

— Nhưng cô ta có Bạch lão gia chống lưng…

— Vậy thì hãy khiến cô ta phải kinh tởm giới Hắc đạo mà tự mình tránh xa Bạch gia. Con ranh ấy vốn sống trong nhung lụa chưa thấy cảnh chém giết bao giờ. Cho cô ta tận mắt thấy Bạch Dĩ Hiên giết người, để xem cô ta còn có can đảm mà la liến anh ấy nữa không! Tôi muốn giải quyết một cách chuyên nghiệp, đã sơ suất để ả ta câu dẫn Trình Phong Lữ rồi, tôi không muốn ả lại từ từ có được tất cả!

— Chu tiểu thư cứ yên tâm! Hãy tin tưởng vào năng lực chúng tôi. Dù có chết, cũng một lòng trung thành với Chu gia!

*** Trong đêm tối, Chu Khuynh Cơ nở nụ cười ác độc đầy rẫy nguy hiểm. Mùa xuân năm nay, hoa cỏ được nhuộm bởi máu.

___ Các  bạn muốn trò chuyện với hai ad Claire và ad Clara thì follow nick Instagram Tentuine_2001 nhé!!! ____

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN