Tu La Thất Tuyệt - Chương 24: Vây Đánh Tổng Đàn - Ba Bang Bị Diệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Tu La Thất Tuyệt


Chương 24: Vây Đánh Tổng Đàn - Ba Bang Bị Diệt



Bắt đầu vào khu Lạc Sơn phong, Lãnh Vân bang bố trí nhiều trạm canh phòng, nhưng bây giờ mọi nơi đều vắng tanh, chứng tỏ đã được lệnh rút bỏ hoặc bị đối phương tiêu diệt.

Đoàn người hết sức lo lắng phi ngựa hết tốc lực, ngay cả Bộc Dương Duy cũng toát mồ hôi.

Trước sơn môn có mười mấy tử thi chết theo đủ tư thế, trong đó có năm tên đệ tử Lãnh Vân bang, còn lại là đệ tử Cái bang và mấy tên thanh y hán tử.

Trong rừng vang ra tiếng la hét và tiếng binh khí tiếp nhau loảng xoảng.

Bộc Dương Duy quay lại bảo Ngô Nam Vân :

– Trong này chỉ có vài chục tên thôi, Ngô đường chủ vào dẹp chúng đi, chỉ cần nhanh chóng cứu người, nếu đối phương bỏ chạy thì không cần truy sát!

Nói xong tiếp tục phóng ngựa vào Hồi Nhạn sơn trang.

Dọc đường gặp rất nhiều thi thể.

Bộc Dương Duy dừng lại nói :

– Tống, Tần hai vị Đường chủ cùng ba người vòng ra hậu trang, Cố đường chủ cùng ba người tập kích bên tả, Đại sư cùng ba người đánh bên hữu, bổn Bang chủ cùng Cam Lương song kiếm Hàn gia huynh đệ tấn công chính diện. Không được để tên đầu sỏ nào chạy thoát, còn bọn đệ tử thì cố tha cho chúng chạy.

Bốn người lĩnh mệnh đi ngay.

Bộc Dương Duy cùng Hàn Nghĩa, Hàn Dũng đang xông tới trang môn thì gặp mười mấy tên đệ tử Cái bang đứng chặn đường.

Bộc Dương Duy chỉ thốt ra một tiếng :

– Sát!

Chàng quát xong lao xuống ngựa vung kiếm lên. Chỉ trong chớp mắt bảy tám tên hóa tử đã gục xuống.

Cam Lương song kiếm hạ thủ nốt mấy tên còn lại.

Trước trang môn có tới gần trăm thi thể nằm la liệt, y phục đủ kiểu.

Bộc Dương Duy không có thời gian xem xét trong đó có bao nhiêu đệ tử của bổn bang, thấy trong trang môn mở toang, nhân ảnh trùng, tiếng la hét, tiếng đao kiếm chém nhau chan chát liền lao vào.

Trong cổng vang lên tiếng quát :

– Lâm đà chủ chặn địch!

Một tên trung niên hóa tử dẫn theo mấy tên khất cái chạy ra, vừa xuống hết thạch cấp đã bị đổ gục dưới kiếm của Bộc Dương Duy và Cam Lương song kiếm.

Hai tên hoảng hốt chạy lui vào cổng nói :

– Phó bang chủ! Đối phương có cao thủ chi viện… Lâm đà chủ đã bị giết…

Từ trong trang môn có tới năm chục người ùa ra, trong đó có cả đệ tử Cái bang mặc áo kết trăm mảnh vá và bọn thanh y hán tử.

Bộc Dương Duy đoán bọn này là người của Thuần Y bang.

Dẫn đầu bọn này là Thiết Tý Cái Cổ Dung, Phó bang chủ Cái bang Giang Bắc và một thanh y lão nhân.

Thiết Tý Cái Cổ Dung run giọng nói :

– Ngọc Diện Tu La…

Thanh y lão nhân hỏi :

– Hắn chính là Bộc Dương Duy?

Thiết Tý Cái Cổ Dung gật đầu :

– Không sai!

Thanh y lão nhân thấy đối phương chỉ có ba người, tất cả đều ướt đẫm mồ hôi, khinh khỉnh nói :

– Hắn đến đây thật đúng lúc! Vậy là từ nay Lãnh Vân bang bị trừ danh trong giang hồ…

Bộc Dương Duy ngắt lời :

– Các hạ tất là người của Thuần Y bang?

Thanh y lão nhân đáp :

– Không sai! Lão phu là Dương Tất Đắc, Trưởng lão Thuần Y bang…

Bộc Dương Duy vung kiếm quát lên :

– Đệ tử Cái bang, Thuần Y bang và Hắc Kỳ bang nghe đây. Trừ những nhân vật cao cấp, còn tất cả môn hạ đệ tử nào không muốn tham chiến mà bỏ chạy, bổn bang sẽ tha mạng không truy sát!

Dương Tất Đắc hừ một tiếng nói :

– Chỉ với ba nửa mạng các ngươi mà xứng nói câu đó ư?

Dứt lời rút ra hai vòng thép sáng loáng có răng cưa lởm chởm xông vào tấn công.

Năm tên thanh y hán tử lao tới Cam Lương song kiếm.

Bộc Dương Duy cười nhạt một tiếng. Tu La kiếm xuất chiêu Trường Hận Miên Miên.

Dương Tất Đắc chưa phát được nửa chiêu thì đã bị chém bay đầu, thậm chí không kêu lên được tiếng nào, từ cổ họng bị chém đứt phun lên một vòi tiễn huyết.

Năm tên vừa xông tới Cam Lương song kiếm, chỉ một chiêu đã bị giết mất hai tên.

Ba tên khác thấy đồng bọn và Trưởng lão đồng thời tử nạn, hoảng hốt lùi lại.

Bộc Dương Duy xông vào Thiết Tý Cái Cổ Dung nói :

– Tên họ Cổ! Nộp mạng!

Tu La kiếm lại lóe lên.

Thiết Tý Cái Cổ Dung tuy biết không phải đối thủ nhưng vẫn đưa Đả Cẩu bổng ra chống đỡ.

Bộc Dương Duy không thấy bọn Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn đâu, trong lòng rất lo lắng muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến để giải cứu cho thuộc hạ nên không chút lưu tình.

Chỉ ba chiêu, Thiết Tý Cái Cổ Dung bỏ mình dưới kiếm.

Bộc Dương Duy trừng mắt nhìn bọn đệ tử Cái bang và Thuần Y bang quát :

– Các ngươi không chạy, còn muốn chết hay sao?

Gần hai chục tên bỏ chạy vào rừng, một số chạy vào cổng trang.

Bộc Dương Duy đứng trước thi thể Thiết Tý Cái Cổ Dung ngửa mặt lên trời nói :

– Sư phụ! Xin hãy yên nghỉ! Lại thêm một tên cừu nhân nữa đền mạng cho tội ác năm xưa! Chỉ còn lại một vài tên, đệ tử sẽ truy sát đến tên cuối cùng!

Nói xong cùng Cam Lương song kiếm bước vào cổng.

Ngay giữa quảng trường trước đại sảnh có tới ba bốn trăm người quần lấy nhau đấu rất kịch liệt, trong số đó chỉ có số ít là người của Lãnh Vân bang, đa số là bọn thanh y hán tử của Thuần Y bang, số còn lại là người của Cái bang Giang Bắc và Hắc Kỳ bang.

Giữa quảng trường rộng ước tới hai mẫu đất, thi thể nằm ngổn ngang, kẻ đứt đầu, tay chân, người thì vỡ đầu lủng bụng, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Bộc Dương Duy nhận ra Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn đang đấu với Bang chủ Cái bang là Lãnh Diện Cái Thường Công Minh. Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu đấu với một lão nhân thấp lưng gù, còn Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên đấu với một thanh y lão nhân.

Ngoài ra còn ba thanh y lão nhân khác cùng một hóa tử đang đứng khoanh tay nhìn, mắt ánh lên tia đắc ý và ác độc.

Đệ tử Lãnh Vân bang chỉ có bảy tám mươi người bị chia cắt thành ba nhóm, khoảng hai chục người bị vây giữa bốn năm chục thanh y hán tử, khoảng sáu chục tên khất cái đang vây đánh hai chục người khác, còn hơn ba chục tên thì bị bọn thanh y nhân tới cả trăm tên vây thành trùng trùng lớp lớp.

Người của Lãnh Vân bang quá nửa đã bị thương, y phục đẫm máu và mồ hôi, tóc tai dính bệt xuống mặt, nhưng tay vẫn cầm binh khí cầm cự một cách rất ngoan cường.

Tuy nhiên tình cảnh của họ vô cùng tuyệt vọng, thỉnh thoảng lại thêm một vài tên ngã xuống.

Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn với Bang chủ Cái bang Lãnh Diện Cái Thường Công Minh đúng là kỳ phùng địch thủ, cả song phương xuất hết kỳ chiêu dị thức, chưởng phong nổi lên vù vù nghe thật kinh tâm động phách.

Lão nhân gù đấu với Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu chính là Đà Thần Cát Phi, Bang chủ Thuần Y bang.

Tên này võ công cao hơn đối phương một bậc nên đang chiếm thượng phong, Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu công ít thủ nhiều, chủ yếu thi triển khinh công Thiên Lý Triển Dực ảo diệu tránh địch, thỉnh thoảng mới công xuất vài chiêu.

Trái lại Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên đấu với thanh y lão nhân thì đang ở thế tiên cơ dồn ép đối phương.

Y vừa đánh vừa cười hô hô nói :

– Đổng Hòa! Hãy nếm thử một chiêu Xoay Chuyển Càn Khôn của đại gia!

Đổng Hòa là một trong Tam trưởng lão của Thuần Y bang, võ công cũng rất cao, tuy nhiên đấu với Du Đại Nguyên cao lớn như Hộ pháp thì sức kém hơn.

Bị một chiêu Xoay Chuyển Càn Khôn đánh ra một lúc đồng thời bốn chưởng và ba cước, hắn bị đẩy lùi ba bốn bước, rút ra một cây Quỷ đầu đao nói :

– Ngươi cũng nếm một chiêu Thiên Lôi Đả Thụ của lão phu!

Nói xong nhảy tới xung đao chém bổ xuống đầu đối thủ.

Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên lấy cây Độc Cước Đồng Nhân đeo lủng lẳng bên hông quát :

– Đổng Hòa! Ngươi biết sử dụng đao, đại gia lại không biết sử dụng pho đồng nhân này hay sao?

Lời chưa dứt đã đưa pho tượng lên chống đỡ.

Từ hai phía tường viện chợt vang lên những tiếng thét, rồi tả có Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân, hữu có Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư và sáu tên Hương chủ xông vào đấu trường.

Bộc Dương Duy lướt mắt nhìn trường đấu nghĩ thầm :

– Sao không thấy tên Bang chủ Hắc Kỳ bang Ma Vân Chu Bạch Anh và người của hắn đâu cả? Chẳng lẽ bọn này xông vào trang viện tàn sát cướp bóc?

Phía hậu trang cũng vang lên những tiếng la hét thảm thiết mỗi lúc một gần. Sau đó những tiếng bước chân rầm rập, rồi thấy một bọn hai ba chục tên hắc y hán tử của Hắc Y Bang chạy bán sống bán chết ra tiền viện.

Bộc Dương Duy biết Song Liên Chưởng Tống Phi và Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký đã nhập trang đối địch liền thấy yên tâm.

Một lúc sau Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân giết xong bọn địch mai phục ở sơn môn cũng vào tới.

Bộc Dương Duy cao giọng nói :

– Tất cả đệ tử của Cái bang, Hắc Kỳ bang và Thuần Y bang nghe đây! Trừ mấy nhân vật cầm đầu, toàn bộ đệ tử từ Hương chủ, Đà chủ trở xuống, nếu ai không muốn tham chiến hoặc biết hối cải thì sẽ được bổn bang tha cho khỏi chết.

Lời chàng sang sảng vang khắp quảng trường, dội vào tai người nghe ong ong nhức buốt.

Tại trường đa số là người của Thuần Y bang. Bọn này chưa từng giao chiến với Lãnh Vân bang, nay lại thấy đối phương sắp bị tiêu diệt, chỉ có mười mấy người đến cứu thì khác nào thùng nước tưới vào biển lửa.

Sau một lúc yên lặng, tặc đảng lại xông vào tấn công.

Bộc Dương Duy hừ một tiếng nói :

– Các ngươi muốn chết thì đừng trách bổn Bang chủ! Các vị hãy cho chúng biết không thể cậy đông mà ức hiếp được Lãnh Vân bang đâu.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân, Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, Tiếu Diện Phật và tám tên Hương chủ lao ngay vào trận đấu, thẳng tay tàn sát.

Tiếng rú thảm vang lên làm chấn động cả sơn trang.

Chỉ trong chốc lát đã có bảy tám mươi tên địch bị thương vong theo nhau ngã xuống. Bọn còn lại kinh hoàng nhảy lui.

Bên phía địch còn tên Phó bang chủ Thuần Y bang Triệu Nghiễn Trì và hai tên Trưởng lão, cùng một Trưởng lão Cái bang Thiết Chưởng Cái Ngụy Tập chưa động thủ liền xông ra tiếp chiến với bốn vị Đường chủ.

Quần tặc thấy mấy cao thủ đã bị chặn đánh, lại xông vào vây công đối phương.

Nhưng với sự tiếp viện của tám Hương chủ, mặt khác lực lượng của chúng đã hao tổn gần phân nửa nên không còn chiếm được tiện nghi như trước đây.

Bộc Dương Duy xông vào xuất một chưởng đẩy lùi Lãnh Diện Cái Thường Công Minh rồi nói với Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn :

– Tôn đường chủ hãy trợ lực cho các đệ tử bổn bang đánh đuổi quần tặc chạy đi. Nhớ đừng tàn sát nhiều quá.

Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn thu chưởng lùi lại đáp :

– Tuân lệnh!

Bộc Dương Duy rút kiếm chỉ thẳng mặt tên Bang chủ Cái bang Giang Bắc, đanh giọng nói :

– Thường Công Minh! Lần trước ngươi phục kích ám toán bổn Bang chủ. Lần này nhân lúc chúng ta đi vắng liên kết với Hắc Kỳ bang và Thuần Y bang đánh úp Tổng đàn. Tiếc rằng kết quả không được như ngươi mong muốn. Bây giờ hãy xuất binh khí tự bảo vệ mình đi!

Lãnh Diện Cái Thường Công Minh thấy Ngọc Diện Tu La xuất hiện, biết đại thế đã mất, nhưng cũng buộc đưa thiết bổng ra đối địch.

Bộc Dương Duy không chút nương tình, ngay chiêu đầu tiên đã xuất tuyệt học Tu La Thất Tuyệt.

Thường Công Minh chỉ thấy nhân ảnh thoang thoáng trước mặt, kiếm quang lóe sáng, đâu kịp nhận ra chiêu thức mà chống đỡ?

Một kiếm đầu tiên, hắn bị chém đứt ngay cánh tay phải, bàn tay còn nắm chắc thiết bổng văng ra xa mấy trượng.

Tiếng rú của tên Bang chủ vừa cất lên thì đầu hắn cũng bị chém đứt phăng rơi xuống lăn lông lóc.

Lại một vòi máu bắn thẳng lên trời, thi thể từ từ đổ xuống.

Chính lúc ấy từ bên tả vang lên một tiếng la.

Bộc Dương Duy nhìn sang, thấy nghĩa huynh Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu bị trúng chưởng của đối phương, miệng rỉ máu, lảo đảo lùi lại năm bước.

Đà Thần Cát Phi một chiêu đắc thủ, thét to chồm tới, song chưởng vận cả thập thành công lực đánh ra.

Lúc này Ngũ Bách Tu còn chưa kịp đứng trầm ổn, xem ra khó tránh khỏi chiêu tuyệt sát này.

Bộc Dương Duy nghiến răng lao tới quát :

– Chớ hại nghĩa huynh ta!

Lời vừa dứt, kiếm đã chém xuống.

Huyết lại phun ra…

Đà Thần Cát Phi rú lên, cánh tay phải bị chém đứt tận vai, vội thu tả chưởng về ôm lấy vết thương, ngồi phịch xuống tự phong bế huyệt mạch cầm máu.

Chính lúc này tên Trưởng lão Đổng Hòa bị Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên dùng Độc Cước Đồng Nhân đánh bay mất Quỷ đầu đao, pho tượng đồng nặng hơn sáu mươi cân theo đà đánh dập vào ngực hắn, chấn vỡ tâm phế đổ xuống chết tươi.

Trưởng lão Cái bang Thiết Chưởng Cái Ngụy Tập bị trúng một xẻng của Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư vỡ nát vai phải đang ngồi trị thương, một tên Trưởng lão Thuần Y bang bị Chu Diệu kiếm của Ngô Nam Vân xả làm hai đoạn, tên còn lại trúng chưởng của Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn thất khiếu trào máu mà chết.

Qua năm mươi chiêu, tên Phó bang chủ Thuần Y bang Triệu Nghiễn Trì cũng bị thương dưới chưởng của Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân.

Quần tặc thấy Bang chủ và các Trưởng lão đều bị tử thương nên đều sợ hãi lùi lại không ai dám động thủ nữa.

Đệ tử Lãnh Vân bang một phần vì bản thân bị thương, phần vì đồng đội bị sát hại quá nhiều, vẫn không ngừng lao vào địch nhân tàn sát.

Bộc Dương Duy quát to :

– Các huynh đệ dừng tay!

Tất cả tuân lệnh lùi lại.

Bộc Dương Duy bước tới gần Bang chủ Thuần Y bang Đà Thần Cát Phi nói :

– Cát bang chủ! Lần này tôn giá suất lãnh đệ tử xâm phạm đệ tử xâm phạm Tổng đàn của bổn bang. Nay thắng thua đã rõ, nhưng sự việc vẫn chưa giải quyết xong.

Cát Phi đã bế mạch cầm máu xong nặng nề đứng lên, quét mắt nhìn thủ hạ đệ tử mình chết nằm la liệt khắp nơi, thở dài đáp :

– Người trong giang hồ đều trọng nghĩa khí. Thuần Y bang kết minh với Cái bang Giang Bắc, đương nhiên phải hợp sức với Cái bang báo thù. Nay sự việc đã tới nước này, lão phu còn biết nói gì nữa? Vừa rồi các hạ đã có lời đại xá cho đệ tử của bổn bang, xin tỏ lòng cảm tạ. Còn bây giờ xử lý lão phu thế nào thì tùy ý, lão phu không oán hận đâu.

Bộc Dương Duy nói :

– Để bảo vệ mình, bổn bang bất đắc dĩ phải xuất thủ. Nay sự việc đã kết thúc, quý bang không còn là nguy cơ nữa, tại hạ không có lý do gì để xuất thủ giết người thêm. Còn sau này chúng ta là bạn hay thù thì tùy tôn giá. Bây giờ các hạ có thể đi!

Đà Thần Cát Phi không nói gì, ra lệnh ôn hạ mang tử thi đệ tử của mình ra ngoài mai táng.

Bọn đệ tử Cái bang cũng phối hợp với chúng lo hậu sự cho Bang chủ, Phó bang chủ và đồng bọn.

Thuần Y bang tuy tử thương gần một nửa nhưng còn tới trăm người, chỉ một lúc là làm xong phận sự rồi kéo nhau đi.

Đệ tử Hắc Kỳ bang có hai ba chục tên đã trốn mất từ trước.

Giữa quảng trường chỉ còn dư lại hơn bốn chục thi thể của Lãnh Vân bang.

Bộc Dương Duy ngạc nhiên hỏi :

– Sao hai vị Tống Tần đường chủ không thấy đâu cả?

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân đáp :

– Khi ty chức nhập trang không lâu thì nghe ở hậu trang có xảy ra cuộc chiến và mấy chục tên đệ tử Hắc Kỳ bang chạy trốn. Có lẽ hai vị Đường chủ đang giao chiến với Chu Bạch Anh…

Bộc Dương Duy lắc đầu nói :

– Nhưng bây giờ không còn nghe tiếng động thủ nữa, Cố đường chủ hãy vào xem thế nào?

Cố Tử Quân lĩnh mệnh chạy đi.

Nhưng mới được mấy bước thì có hai tên đệ tử chạy ra đến trước Bộc Dương Duy quỳ xuống bái lễ.

Bộc Dương Duy ra hiệu cho chúng đứng lên hỏi :

– Tình hình ở hậu trang thế nào?

Hai tên đệ tử đứng lên báo :

– Bang chủ Hắc Kỳ bang Ma Vân Chu Bạch Anh dẫn theo chừng năm chục thuộc hạ xông vào hậu trang tàn sát cướp bóc. Bọn đệ tử ra sức kháng cự nhưng địch nhân quá mạnh, hầu hết bị giết và bị thương. Bọn thuộc hạ chỉ còn lại năm người, sắp bị tàn sát thì hai vị Tống, Tần đường chủ đến kịp…

Bộc Dương Duy ngắt lời :

– Bây giờ hai vị đó đâu?

– Hai vị đó dẫn theo bốn vị Hương chủ đuổi theo Chu Bạch Anh…

– Hắn chạy hướng nào?

– Bẩm, hướng vượt tường chạy ra hướng Hắc Thủy đàm!

Trong lúc chàng hỏi chuyện thì Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư vốn giỏi y lý, có thần dược trị thương, cùng Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu chữa trị cho những thương binh nặng.

Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn cùng Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên chỉ huy đệ tử lo chôn cất cho người tử trận.

Bộc Dương Duy nhìn Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân nói :

– Cố đường chủ hãy vào hậu trang giải quyết hậu quả đi, bổn tọa sẽ truy tìm Chu Bạch Anh…

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân cúi mình đáp :

– Ty chức tuân lệnh!

Nói xong cùng hai tên đệ tử chạy vào hậu trang.

Bộc Dương Duy một mình nhảy qua tường viện chạy vào khu rừng phía đông Hồi Nhạn sơn trang.

Không lâu, chàng phát hiện được vết cỏ bị bước chân làm ngã rạp còn mới chạy ra phía Hắc Thủy đàm.

Theo chừng ba dặm thì mất dấu vết.

Bộc Dương Duy đang lay hoay tìm kiếm thì chợt nghe dưới sườn núi phía bên tả vang lên một tiếng quát :

– Súc sinh!

Chàng nhận ra âm thanh của Song Liên Chưởng Tống Phi.

Bộc Dương Duy băng mình chạy tới.

Đi chừng nửa dặm, chợt thấy thân hình cao lớn của vị Đường chủ này bất động trong một đám rừng thưa, mắt đăm đăm nhìn xuống chân núi, vẻ mặt hết sức căng thẳng.

Bộc Dương Duy đến cách ba trượng mà y không hề nhận ra.

Chàng ngạc nhiên nghĩ thầm :

– Tống lão ca gặp phải chuyện gì mà dốc hết thần trí trông căng thẳng như vậy? Chẳng lẽ có cường địch? Tần đường chủ đâu không thấy?

Nghĩ đoạn nhẹ bước tới gần.

Song Liên Chưởng Tống Phi vẫn đứng bất động, song chưởng đưa lên trước ngực, mắt chằm chằm nhìn vào một chỗ.

Bộc Dương Duy hết sức ngạc nhiên, nhìn theo ánh mắt của Tống Phi.

Họ đang đứng ở cuối bìa rừng, cách đó bảy tám trượng là một cái đầm khá lớn, quanh bờ cỏ mọc um tùm.

Bờ đầm phía bên này lõm vào thành một cái vịnh chừng ba trượng.

Bên bờ vịnh có một hắc y nhân đang nằm sấp trong đám cỏ.

Người này chưa chết, ngực nhô lên hạ xuống, cứ mỗi lần như thế, miệng lại trào ra một bãi máu lẫn bọt.

Bộc Dương Duy nhận ra người đó, bỗng giật mình chấn động.

Người đó không phải ai khác, chính là Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký.

Nhưng điều kinh khủng không phải chỉ có thế.

Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký khoảng ba bốn thước có một người nữa đang nằm ngay bên bờ nước, hai chân bị một con quái vật đầu to như cái đấu nuốt vào.

Người này chính là Ma Vân Chu Bạch Anh, Bang chủ Hắc Kỳ bang.

Con quái vật này giống như loại mãng xà, nhô cả đầu lên khỏi mép nước, da sần sùi, miệng đỏ lòm, lởm chởm răng trông rất đáng sợ.

Đến lúc đó Bộc Dương Duy mới hiểu vì sao Song Liên Chưởng Tống Phi lại căng thẳng như thế.

Chàng bước gần thêm một bước vỗ nhẹ vào vai Tống lão ca.

Song Liên Chưởng Tống Phi giật mình quay lại, nhận ra Bộc Dương Duy mới trấn tĩnh dần.

– Bang chủ! Thật đáng sợ…

Bộc Dương Duy hỏi :

– Chuyện gì vậy?

Song Liên Chưởng Tống Phi liền đáp :

– Lão ca và Tần Ký đuổi theo tên họ Chu đó, nhưng vào rừng thì mất dấu vết, thế là hai người phân đầu tìm. Lão ca mới tới đây một lúc thì tình trạng đã như thế rồi. Có lẽ Tần đường chủ giao chiến với tên họ Chu, kết quả lưỡng bại câu thương. May Tần đường chủ vẫn còn sống. Lão ca hét lên mấy tiếng nhưng con súc sinh đó không hề sợ hãi chút nào, đang định liều mạng xông ra cứu…

Lúc này con quái vật đã nuốt Ma Vân lên tới cổ…

Bộc Dương Duy nói :

– Chúng ta phải lập tức hành động. Con quái vật đó nuốt xong Chu Bạch Anh sẽ tới lượt Tần đường chủ…

Chợt sau lưng có tiếng gọi :

– Duy ca! Làm sao chàng đứng đây?

Bộc Dương Duy quay lại thấy Bạch Thúy Bình, hoảng hốt nói :

– Bình muội! Mau quay lại đi đừng tới đây! Nguy hiểm lắm!

Bạch Thúy Bình vẫn bổ tới.

Chính lúc ấy Song Liên Chưởng Tống Phi thét lên kinh hoàng, vung song chưởng lao bổ xuống đầm.

Bộc Dương Duy quay lại, thét to một tiếng nói nhanh :

– Bình muội mau tránh xa đây!

Đồng thời phi thân nhảy tới, vung chưởng đánh vào miệng con quái xà.

Nguyên vì đúng lúc Bộc Dương Duy quay lại nhìn Bạch Thúy Bình thì con quái xà đã nuốt xong Chu Bạch Anh, tiếp tục bò tới Tần Ký đang nằm bất tỉnh.

Bốn chưởng đánh ra cùng một lúc đều trúng đầu con quái xà làm nó sợ hãi lùi xuống đầm.

Bộc Dương Duy đáp xuống đất nói :

– Lão ca mau mang Tần đường chủ đi đi, để tiểu đệ chặn nó!

Tống Phi chưa kịp trả lời thì con quái xà lại bổ tới lần nữa.

Hai người lại vung chưởng đánh ra.

Một lần nữa, con quái vật lùi lại.

Bộc Dương Duy giục :

– Lão ca! Đem Tần đường chủ đi mau lên!

Song Liên Chưởng Tống Phi không do dự nữa, liền cắp lấy Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký chạy đi.

Con quái vật lại một lần nữa bò lên, nhưng vì con mồi đã mất nên bò rất chậm, phóng đôi mắt màu lục nhìn Bộc Dương Duy đầy đe dọa.

Bộc Dương Duy lùi dần, rút Tu La kiếm cầm tay, tả chưởng vận đủ công lực sẵn sàng đánh ra.

Bấy giờ con quái vật đã lộ hết toàn thân.

Trong thấy thân hình con quái vật, Bộc Dương Duy bỗng nổi gai.

Con quái vật gần giống như mãng xà, nhưng ngắn hơn, to bằng một vòng tay ôm, riêng khúc giữa bụng vừa nuốt Chu Bạch Anh vào to gấp bội, dài chừng năm trượng, dưới bụng mọc ra hai chân to bằng chân người lớn với bộ móng vuốt nhọn hoắc đen sì. Trên bộ vảy sần sùi của nó còn mọc một lớp lông tơ màu tím đỏ.

Song Liên Chưởng Tống Phi trao Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký cho Bạch Thúy Bình, quay lại nói :

– Lão đệ cẩn thận! Con súc sinh đó rất độc, sống từ thời hồng hoang tới nay đấy!

Bộc Dương Duy mắt vẫn ngưng chú vào nhất cử nhất động của con quái vật, cười hỏi :

– Sao lão ca biết?

Tống Phi đáp :

– Nó được mô tả trong cuốn sách Tấu Dị Chí, có tên là Trão Lân Mãng, loại nửa cá nửa rắn, hung bạo vô cùng.

Bộc Dương Duy nói :

– Tần đường chủ có nguy hiểm lắm không?

Tống Phi đến gần, song chưởng đưa lên sẵn sàng phát ra, rồi nói :

– Tần Ký bị nội thương không nặng lắm, chỉ vì mất nhiều máu mà thôi. Không chết được đâu.

Chợt nghe Bạch Thúy Bình quát lên :

– Ai?

Một giọng âm trầm đáp lại :

– Cô nương muốn sống thì đừng động!

Bộc Dương Duy và Tống Phi thất kinh nhảy lùi mấy bước quay lại nhìn, thấy một lão nhân bận thanh y đưa chưởng ấn vào hậu tâm Bạch Thúy Bình.

Người đó chính là Phó bang chủ Thuần Y bang Triệu Nghiễn Trì, bại tướng dưới chưởng của Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân, được Bộc Dương Duy đại xá cho khỏi chết.

Nguyên tên này có quan hệ rất thâm tình với Ma Vân Chu Bạch Anh, sau khi Đà Thần Cát Phi suất lãnh thủ hạ chôn cất bang chúng tử nạn xong, tuyên bố quay về bang, hắn ở lại nấp trong rừng tìm cách ám hại Bộc Dương Duy trả thù.

Khi chàng đến Hắc Thủy đàm, Triệu Nghiễn Trì bí mật bám theo, chứng kiến cái chết thảm của Chu Bạch Anh, vẫn nấp kín trong bụi cây chờ đợi cơ hội.

Tay ấn vào hậu tâm của Bạch Thúy Bình, hắn cười hắc hắc nói :

– Bộc Dương Duy! Cho dù võ công của ngươi có cao cường cách mấy, cũng không nhanh bằng ta phát chưởng đánh chết tình nương của ngươi đâu!

Tống Phi nổi giận quát :

– Ngươi dám…

Triệu Nghiễn Trì cười nhạt đáp :

– Có gì mà không dám! Hắc hắc! Trước mặt các ngươi là quái xà, sau lưng có bổn tọa. Chỉ e tiến thoái lưỡng nan mất rồi…

Bộc Dương Duy trấn tĩnh lại hỏi :

– Ngươi muốn gì?

Triệu Nghiễn Trì đáp :

– Ta muốn ngươi tự chặt lấy thủ cấp của mình, đổi lấy tính mạng tình nhân!

Song Liên Chưởng Tống Phi nghiến răng định lao tới đánh nát thây tên ác tặc…

Đột nhiên con quái vật gầm lên một tiếng làm chấn động cả rừng núi rồi há miệng phun ra một luồng khói đen…

Luồng khói phát ra mùi kinh tởm lợm mửa, phụt thẳng tới Bộc Dương Duy và Song Liên Chưởng Tống Phi.

Cả hai cùng nhảy lên tránh luồng khói độc rồi từ hai bên, người vung kiếm, người xuất chưởng cùng tấn công con quái vật.

Trong nháy mắt, Bộc Dương Duy thi triển tuyệt chiêu Vĩnh Biệt Tu La, chém xuống hai mươi bảy kiếm.

Tống Phi cũng phát ra tám chưởng.

Khi con quái vật gầm lên, Bạch Thúy Bình chợt cảm thấy bàn tay nắm sau huyệt Mệnh Môn của mình lỏng đi và di động sang bên phải một chút.

Triệu Nghiễn Trì bị tiếng gầm của con quái vật làm phân tâm, thấy Bạch Thúy Bình chạy mất liền phát chưởng đánh theo.

Chỉ nghe bình một tiếng, Bạch Thúy Bình trúng chưởng ngã ngay vào trong đám khói đen tanh tưởi.

Bấy giờ con Trảo Lân Mãng trúng hai mươi bảy kiếm và tám chưởng đã bị trọng thương, xương sống bị chém đứt chỉ còn quằn quại chứ không tiến thoái được nữa, nhưng miệng vẫn không ngừng tung ra khói độc.

Thấy Bạch Thúy Bình bị đánh, Bộc Dương Duy và Tống Phi cùng quay lại.

Bộc Dương Duy phong bế hô hấp, lao tới bế tình nương ra khỏi đám khói đen, còn Tống Phi vung chưởng nhằm vào Triệu Nghiễn Trì quát :

– Quân hèn hạ đáng chết!

Lời chưa dứt, song chưởng đã đánh ra.

Tên Phó bang chủ bị trúng chưởng, bật lùi ba bước.

Hắn xác định tình thế rất nhanh.

Bây giờ đối địch thì mình khó thắng nổi Song Liên Chưởng Tống Phi, hơn nữa trước sau gì cao thủ của Lãnh Vân bang cũng kéo đến, lúc đó muốn thoát thân thì rất khó.

Hiện giờ Bạch Thúy Bình đang bị thương và trúng độc, nếu chạy trốn tất không ai dám đuổi theo.

Nghĩ vậy, hắn quay người lao đi.

Triệu Nghiễn Trì dự đoán không sai, Tống Phi chỉ đánh theo hai chưởng rồi quay lại Bộc Dương Duy hỏi :

– Lão đệ! Bạch cô nương có sao không?

Bộc Dương Duy thảm giọng nói :

– Cô ấy bị chưởng đánh chếch sang phải nên nội thương không nặng, nhưng nhiễm phải độc khí, chỉ e…

Tống Phi tới gần thấy gương mặt kiều diễm của Bạch Thúy Bình biến thành tím ngắt, lo lắng nói :

– Bạch cô nương đã trúng phải khí độc của Trảo Lân Mãng, độc khí đã nhiễm vào tâm phế…

Giữa lúc đó thì Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn và hai vị Hộ pháp Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu và Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên cũng vừa chạy đến.

Lát sau Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân cũng tới, tay cắp theo một người chính là Triệu Nghiễn Trì, Phó bang chủ Thuần Y bang.

Song Liên Chưởng Tống Phi xông tới giằng lấy tên này ném xuống đất quát lên :

– Lão tặc hèn hạ! Ngươi thừa cơ kẻ khác gặp nguy mà xuất thủ ám toán, để sống trong thiên hạ làm gì?

Triệu Nghiễn Trì bị điểm huyệt không cử động được, chỉ biết giương mắt thù hận nhìn cừu nhân.

Bộc Dương Duy nói :

– Chúng ta đã thể theo đức hiếu sinh mà tha chết cho các ngươi bình yên trở về bang. Thế mà không biết ăn năn hối cải, lấy oán báo ân, thừa cơ ám toán.

Hạng người bất lương đó nếu để sống nhất định sẽ tiếp tục gây hại cho giang hồ…

Triệu Nghiễn Trì nghe câu đó chẳng khác gì lời phán xét từ miệng của tử thần, mặt tái nhợt không còn một chút huyết sắc, toàn thân nhũn đi đổ gục xuống.

Song Liên Chưởng Tống Phi bước đến đánh ra một chưởng.

Chỉ nghe bộp một tiếng khô khan, đầu Triệu Nghiễn Trì bị đánh vỡ nát, óc máu bắn lên tung tóe.

Giết xong Triệu Nghiễn Trì, Tống Phi bước tới gần Bộc Dương Duy nói :

– Bang chủ hãy vận công giúp Bạch cô nương bức bớt độc chất ra, có lẽ còn hy vọng cứu chữa được…

Bấy giờ bốn người mới đến vây lấy Bộc Dương Duy, mỗi người hỏi một câu.

Bộc Dương Duy không đáp, đặt Bạch Thúy Bình ngồi xuống, một tay ấn vào huyệt Mệnh Môn, tay kia đặt lên huyệt Thiên Linh Cái bắt đầu vận công bức độc.

Lúc này mọi người mới chú ý đến con quái xà, kêu lên kinh ngạc.

Song Liên Chưởng Tống Phi nói :

– Bây giờ chúng ta giết con quái vật này đi. Nó có hai thứ bảo bối là bộ vuốt có thể trừ tà và linh đan làm thuốc giải độc, trị thương rất tốt…

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu cười hô hô nói :

– Xem ra Tống lão nhi cũng là người kiến thức uyên thâm lắm. Căn cứ vào hình dạng thì con vật này gọi là Trảo Lân Mãng, sống từ thời thượng cổ, đúng không?

Tống Phi gật đầu :

– Không sai!

Lúc này con vật đã bị chém đứt xương sống, máu chảy rất nhiều nên đã yếu, chỉ còn vẫy đuôi và ngọ nguậy cái đầu.

Mọi người hợp lực giết chết Trảo Lân Mãng, chặt bộ vuốt và mổ bụng, tìm bên cạnh túi mật lấy được viên linh đan to bằng móng chân cái, sáng lóng lánh như ngọc.

Tống Phi nói :

– Lấy luôn cả túi mật đem cho Thu Nguyệt đại sư làm thuốc, chắc rất hữu dụng đấy!

Chợt nghe tiếng Tiếu Diện Phật tiếp lời :

– Không sai! Tống lão nhi hiểu bần tăng lắm.

Nói xong chạy đến xem con Trảo Lân Mãng đã bị phân thây, trong bụng còn nguyên thi thể của Ma Vân Chu Bạch Anh.

Lúc đó Bộc Dương Duy đã vận công bức độc xong mở mắt ra.

Quần hùng lại xúm đến gần.

Bộc Dương Duy thấy mặt Bạch Thúy Bình vẫn còn tím ngắt, lo lắng nói :

– Tống đường chủ, không thể bức hết chất độc ra sao?

Tống Phi lắc đầu đáp :

– Khí độc của Trảo Lân Mãng đã nhiễm vào phổi, không thể một lúc mà ra hết được. Vừa rồi Bang chủ giúp Bạch cô nương vận công bức độc chỉ bớt đi được sáu bảy phần, không để độc khí lan qua các phủ tạng khác.

Bộc Dương Duy hỏi :

– Có cách nào tẩy trừ được hết chất độc nhiễm trong phổi không?

Tống Phi đáp :

– Muốn vậy phải có hai thứ thuốc…

Mấy tiếng hỏi cùng cất lên :

– Hai thứ gì vậy?

Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư chợt lên tiếng :

– Tống thí chủ! Có phải Kim Noãn của Ma Ngư, tinh huyết của Chu Đỉnh Bạch Hạc không?

Song Liên Chưởng Tống Phi gật đầu đáp :

– Không sai!

Bộc Dương Duy hỏi :

– Hai thứ đó tìm ở đâu?

Tống Phi đáp :

– Kim Noãn là trứng của Ma Ngư. Loại cá này chỉ sống ở thượng nguồn Quỷ Hiệu giang thuộc tỉnh Vân Nam. Còn Chu Đỉnh Bạch Hạc thì ở Tung Sơn, ngay sau Tàng Kinh các của Thiếu Lâm tự.

Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp :

– Ngoài ra phải có người có võ công thượng thừa dùng chân khí đả thông kỳ kinh bát mạch của nạn nhân, lại tu dưỡng thêm một tháng thì mới hồi phục được…

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân hỏi :

– Chu Đỉnh Bạch Hạc không phải là vật hiếm, tìm nó ở đâu cũng được, can cớ gì phải đến Tàng Kinh các của Thiếu Lâm. Lỡ xảy ra động thủ thì chẳng phải là gây chuyện xung khắc với một đại môn phái hay sao?

Song Liên Chưởng Tống Phi lắc đầu đáp :

– Chu Đỉnh Bạch Hạc tuy sẵn nhưng chỉ ở đó mới có loại sống trên ba trăm năm. Hơn nữa ngoài tinh huyết Chu Đỉnh Bạch Hạc còn phải cầu thêm một loại linh dược của phái Thiếu Lâm là Tử La Hoàn nữa.

Bộc Dương Duy nói :

– Như vậy bổn tọa phải đi một chuyến mới được!

Mọi người nghe nói đều lặng đi.

Ai cũng hiểu rằng Thiếu Lâm là một môn phái lớn bậc nhất võ lâm. Thiếu Thất phong cao thủ như mây, một khi động đến thì không phải là chuyện đơn giản.

Mà nói đến cầu y, với tư cách là một vị Bang chủ mà cầu cạnh người khác, liệu có thỏa đáng không?

Một lúc sau, Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn mới lên tiếng :

– Bang chủ, bổn bang thành lập chưa lâu mà bị đối phương tìm trăm phương ngàn kế hãm hại như thế, và thử thách không chỉ dừng ở đây. Bang chủ là linh hồn của bổn bang, trong tình cảnh này bỏ đi sao được?

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân tiếp lời :

– Tôn đường chủ nói rất đúng. Việc cầu y tìm dược, thiết nghĩ chỉ cần mấy vị Đường chủ là được. Xin Bang chủ ở lại, thứ nhất là lo vụ sự của bổn bang, thứ hai còn có thể quan tâm chăm sóc cho Bạch cô nương…

Bộc Dương Duy trầm ngâm một lúc rồi nói :

– Bổn tọa rất cảm động trước sự quan tâm của chư vị. Nhưng chúng ta vừa qua một cuộc chinh chiến kéo dài nên hao tổn sức lực, mọi người cần được nghỉ ngơi. Hiện giờ Cái bang Giang Bắc và Hắc Kỳ bang đã bị tiêu diệt, Thuần Y bang chủ Cát Phi sẽ không bao giờ dám xung khắc với chúng ta nữa đâu, vì thế bổn bang có thể bình yên một thời gian. Cho dù có kẻ dám gây sự thì các vị Đường chủ cũng dư sức đánh bại chúng…

Tôn Hàn ngập ngừng hỏi :

– Ý của Bang chủ là…

Bộc Dương Duy đáp :

– Bổn tọa quyết định mình sẽ đến Tung Sơn, vừa lấy tinh huyết Chu Đỉnh Bạch Hạc, xin Tử La Hoàn, đồng thời cũng thực hiện cuộc phó ước với Thiết Chưởng Hoa Vũ năm trước.

Mọi người nghe Bang chủ nói cần thực hiện cuộc phó ước thì không còn ai dám ngăn cản nữa.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân đề nghị :

– Nếu vậy Bang chủ hãy lấy theo một số cao thủ…

Bộc Dương Duy gật đầu nói :

– Chỉ cần Ngô đường chủ và một trong hai vị Đại hộ pháp đi theo là được. Mọi việc của bổn bang do Cố đường chủ và các vị cộng đồng xử lý.

Song Liên Chưởng Tống Phi chợt nói :

– Bang chủ, ty chức xin đi theo!

Bộc Dương Duy nghiêm giọng :

– Tất cả các vị đi xa về cần nghỉ ngơi. Bổn tọa đã quyết định như thế, không loại trừ ai cả. Ngoài ra bổn tọa ở nhà cũng chẳng giúp gì được cho Bạch cô nương. Ở đây có hai vị Tống đường chủ và Đại sư tinh thông y lý, chiếu cố cô ấy thì tốt hơn.

Song Liên Chưởng Tống Phi nghe nói thế đành im lặng.

Bộc Dương Duy hỏi :

– Tống đường chủ thấy Bạch cô nương…

Song Liên Chưởng Tống Phi ngắt lời :

– Bang chủ yên tâm. Có đôi trảo và linh đan của Trảo Lân Mãng điều trị, trong vòng hai tháng Bạch cô nương sẽ không việc gì đâu.

Tới đó mọi người trở về Tổng đàn bàn định kế hoạch và sửa soạn cho chuyến đi.

Bóng hoàng hôn từ từ buông xuống Lạc Nguyệt phong.

Hai cánh cổng đồng lớn của Hồi Nhạn sơn trang mở rộng, tuy chưa tối hẳn nhưng trong ngoài trang đèn đuốc sáng rực như ban ngày.

Trước cổng chỉ có hai tên võ sĩ trong Hồng Cân đội cầm đao đứng canh, hai bên cổng là hai con sư tử bằng đá cao tới hơn một trượng, tuy không có vẻ gì phô trương nhưng cũng đủ uy nghiêm.

Giữa quảng trường đã được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, không còn chút dấu vết gì của cuộc chiến khốc liệt hôm trước.

Trong đại sảnh sáng choang, năm mươi bộ bàn ghế đã được sắp đặt ngăn nắp.

Các vị Đường chủ, Hương chủ, võ sĩ, tráng đinh đều mặc lễ phục, ai nấy đều bận bịu với công việc của mình.

Nguyên hôm nay Lãnh Vân bang tổ chức đại yến mừng công.

Giữa giờ dậu, bang chúng bắt đầu ổn định chỗ ngồi.

Bàn chính giữa hàng trên cùng là Bang chủ Bộc Dương Duy cùng các vị Đường chủ và hai vị Hộ pháp.

Bộc Dương Duy không được thoải mái, mặt lộ vẻ trầm tư.

Ngồi cạnh chàng là Giám đường Đường chủ Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân. Lão bưng chén rượu lên hướng sang Bộc Dương Duy nói :

– Từ sau ngày lập đàn trùng phái đến nay, bổn bang phải liên tiếp đối phó với đại địch. Nhờ thần lực của Bang chủ mà Lãnh Vân bang vẫn vững như bàn thạch, tiêu diệt hết cường địch. Bổn tọa xin thay mặt chúng nhân đệ tử toàn bang chúc Bang chủ chén rượu này.

Bộc Dương Duy cũng đứng lên đáp :

– Các vị, chúng ta đứng lên lập đàn trùng hưng môn phái là dựa vào tâm lực và nhiệt huyết của mỗi người. Để có được chiến thắng hôm nay, từ bổn tọa đến bang chúng đều dốc hết sức lực, cả trăm người phải đổ máu, đó mới là những anh hùng thật sự. Chúng ta hãy nâng chén tưởng nhớ những anh linh đã ngã xuống không được cùng chia sẻ niềm vui này.

Mọi người cùng đứng lên, uống hết chén rượu.

Không khí trong trang trở nên nghiêm trang và xúc động.

Song Liên Chưởng Tống Phi lại đứng lên nói :

– Bang chủ! Tất cả chúng ta đã thề nguyền xả thân vì sự hưng thịnh của bổn bang. Tưởng rằng anh linh các liệt sĩ biết chúng ta thắng địch cũng đang ngậm cười. Bổn tọa xin nâng chén chúc cho sự thịnh vượng của bổn bang, chúc cho chuyến đi sắp tới của Bang chủ, Ngô đường chủ và Du hộ pháp thành công mỹ mãn.

Mọi người đồng thanh hưởng ứng.

Trong sảnh trở nên sôi nổi dần.

Bang chúng vừa uống rượu vừa ôn lại thời khắc hùng tráng của cuộc chiến vừa qua, về chuyến đi sắp tới của Bang chủ.

Có người còn bàn tới cuộc ước đấu với Nam Cương ba tháng tới, ai nấy đều tỏ ra lạc quan.

Cho đến canh ba, đại yến mới tàn.

Sáng hôm sau, Bộc Dương Duy cùng Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên từ biệt chúng nhân lên đường.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân cùng các vị Đường chủ thân tiễn mấy dặm đường mới quay lại.

Dọc đường Bộc Dương Duy trầm mặc không nói gì, không sao gạt ra khỏi tâm trí sắc mặt tím ngắt và đôi mắt nhắm nghiền như chết của Bạch Thúy Bình, bị giày vò bởi bao ý nghĩ :

– Liệu có thể tìm được mấy thứ dược tài cứu chữa cho nàng không? Dung nhan nàng có bị ảnh hưởng gì không? Nếu gương mặt nàng biến thành xấu xí, mình sẽ cứ vĩnh viễn yêu nàng không bao giờ thay đổi, miễn sao nàng đừng chết…

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân và Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên hiểu tâm trạng của Bang chủ nhưng không biết làm cách nào để giúp chàng khuây khỏa.

Đến trưa dừng lại ở một tiểu trấn nghỉ ngơi ăn uống xong lại tiếp tục hành trình.

Chiều hôm đó tới hoàng hôn mà vẫn không gặp trấn thành làng mạc nào.

Lúc ấy trời đã tối, thấy một căn lều thấp thoáng bên đường, Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân hắng giọng nói :

– Bang chủ, chúng ta đã đi gần ba canh giờ. Ở đây có một căn nhà, có nên cho ngựa nghỉ một lúc không?

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Thế cũng được!

Ba người để ngựa vào lều.

Nguyên đó là trại giữ nương của nông dân, mái tranh vách nứa. Bây giờ mùa thu hoạch đã xong nên để không. Ba người cho ngựa tự do ăn cỏ, cùng đi vào lều.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân lấy nến ra đánh lửa châm lên.

Căn lều khá sạch sẽ, còn có một tấm nệm cỏ, một bộ bàn ghế bằng gỗ mộc ghép sơ sài nhưng vẫn còn tốt.

Đêm thu sương xuống lạnh, Ngô Nam Vân nhặt củi nhóm lửa lên, sau đó lấy lương khô ra ăn lót dạ.

Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên cầm hồ lô rượu mang theo người mở nắp ra trao cho Bộc Dương Duy nói :

– Bang chủ làm mấy ngụm cho ấm!

Bộc Dương Duy cười tiếp lấy bình rượu uống một ngụm lớn rồi trao cho Ngô Nam Vân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN