Tu La Thất Tuyệt - Chương 25: Quỷ Hiệu Giang Đầu - Ngàn Dặm Cầu Y
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Tu La Thất Tuyệt


Chương 25: Quỷ Hiệu Giang Đầu - Ngàn Dặm Cầu Y



Bữa ăn trở nên vui vẻ.

Bộc Dương Duy hỏi :

– Nam Vân, chừng mấy ngày thì chúng ta đến được Quỷ Hiệu giang?

Ngô Nam Vân đáp :

– Nếu đi gấp thì chừng sáu bảy ngày là tới.

Bộc Dương Duy lại hỏi :

– Ma Ngư và Kim Noãn là thứ gì, huynh nói rõ nghe xem!

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nói :

– Ty chức có nghe Chưởng môn sư huynh nói qua Quỷ Hiệu giang thuộc đỉnh Đoạn Trường sơn, là một chi lưu của Nộ Giang nằm ở phía Tây tỉnh Vân Nam. Đó là con sông nhỏ dài chừng mười dặm, chỗ rộng nhất chỉ chừng hai mươi trượng mà thôi. Trên sông có nhiều thác và đá ngầm, nước chảy rất xiết.

Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên chợt chen lời :

– Ngô đường chủ, vì sao gọi nó là cái tên Quỷ Hiệu giang đáng sợ như thế?

Ngô Nam Vân đáp :

– Người ta nói rằng con sông đó ngày đêm réo gào, đặc biệt là về đêm, tiếng thác chảy như ma kêu quỷ khóc, ai nghe cũng kinh hồn bạt vía, không ai dám đi qua. Ngoài ra còn có một truyền thuyết rùng rợn về con sông này…

Du Đại Nguyên tỏ vẻ tò mò :

– Truyền thuyết thế nào?

Bộc Dương Duy tiếp lời :

– Ban đêm lều vắng, ngồi quanh đống lửa bập bùng uống rượu và nghe kể chuyện cổ tích, đúng là thú vui của dân du mục. Nam Vân! Huynh hãy kể đi!

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân cười, đưa hồ lô rượu lên nhấp một ngụm rồi đưa cho Du Đại Nguyên, khà một tiếng rồi bắt đầu kể :

– Chuyện rằng ba trăm năm trước, Quỷ Hiệu giang còn chưa có cái tên như bây giờ. Nó được gọi là Liên Tâm giang. Bên bờ sông có hai hộ nông gia sống với nhau rất thân mật.

– Điều thú vị là hai nhà đều chỉ sinh được một con, bên nam bên nữ, tuổi xấp xỉ nhau. Chính nhờ đôi trẻ này mà tình cảm hai nhà càng thêm gắn bó. Chúng cùng sống với nhau rất thân thiết… Đôi trẻ lớn dần… Hai nhà đã ước định vào một đêm trăng tròn sẽ chính thức hợp hôn…

Bộc Dương Duy hỏi :

– Chắc hẳn đó là một mối lương duyên trong mộng?

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân lắc đầu nói :

– Không hẳn thế…

Bộc Dương Duy ngạc nhiên hỏi :

– Vì sao? Hai nhà đã thuận tình, tưởng rằng đôi trẻ là một đôi thanh mai trúc mã, ngày đêm quấn quít…

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân đăm chiêu nhìn cõi xa xăm, tựa hồ muốn tìm ra hình ảnh của người trong cổ tích, thở dài nói :

– Bất hạnh là ở chỗ, thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên, trái lại thiếu niên lại xấu xí, còn có khuyết tật bẩm sinh là thọt mất một chân…

Bộc Dương Duy và Du Đại Nguyên cùng a lên một tiếng, không ai ngờ tới kết cục bất ngờ này.

Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên nhận xét :

– Thanh mai trúc mã là một chuyện, nhưng khi bàn đến hôn nhân lại là chuyện khác. Bởi vì nó được xét theo khía cạnh của cuộc sống trăm năm, không thể không thiên vị cho bản thân… Vì sao gia đình bên nữ lại ép hôn để thiệt thòi cho nhi nữ mình?

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân lắc đầu nói :

– Không phải là thiếu nữ kiều diễm kia không nguyện ý!

Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên ngạc nhiên hỏi :

– Thế nào? Một thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên chấp nhận lấy một thiếu niên vừa xấu xí vừa thọt chân? Vậy Đường chủ vừa nói bất hạnh ở chỗ nào?

Bộc Dương Duy thở dài nói :

– Trong thiên hạ có biết bao nữ nhân tráo trở, nhưng cũng không thiếu cô nương chân tình một cách đáng kính trọng…

Ngô Nam Vân gật đầu nói :

– Không sai! Thiếu nữ mỹ lệ dường như không nhận ra tình lang của mình xấu xí, tật nguyền mà hết lòng yêu thương hắn, quý trọng còn hơn cả tính mạng mình…

– Không chỉ nhà trai mà nhà gái cũng hết sức phấn khởi trước việc này, trông mong cho đến ngày đôi trẻ kết hợp, chờ đến ngày khai hoa kết quả…

– Thời gian cứ thế trôi qua, rồi ngày ấn định hôn lễ cũng tới. Hai gia đình tổ chức một mâm tiệc để đôi trẻ trao lễ vật thành thân.

Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên vội vàng uống một hớp rượu to rồi đặt hồ lô xuống chờ nghe, nhưng thấy lâu không nghe kể tiếp liền hỏi :

– Sau đó thế nào?

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân tiếp giọng :

– Đêm đó trăng rất sáng, quả là một đêm huyền diệu, cảnh rất chiều người…

– Cuộc vui diễn ra cho đến tận khuya, hai lão nhân say khướt được hai thê tử đem về phòng nghỉ, vì đã đến lúc động phòng hoa chúc…

– Đôi trẻ cũng uống vài chén rượu, tân nương đôi má ửng hồng, muốn cùng tân lang ôn lại những kỷ niệm êm đềm. Xuôi theo bờ sông chừng nửa dặm, ngồi lên một mõm đá mà xưa nay họ rất ưa thích…

Du Đại Nguyên hỏi :

– Có phải đó là nguồn gốc của nỗi bất hạnh không?

Ngô Nam Vân không đáp, tiếp tục kể :

– Trong khi vui đùa, tân nương vô ý đánh rơi chiếc nhẫn cưới xuống bờ đá. Hai người sững ra chốc lát, nhưng nhìn lại vẫn còn thấy ánh vàng lấp lánh dưới ánh trăng vằng vặc. Tân lang an ủi rằng mình sẽ nhặt đưa lên ngay bây giờ, không có gì phải lo lắng. Quả tình lúc ấy được phụng sự nàng là một điều hạnh phúc, hơn nữa chiếc nhẫn còn hiển hiện dưới kia, không phải là vấn đề gì quan trọng. Bờ dốc cao chừng ba bốn trượng, phải xuôi theo một quãng mới tìm được chỗ thoai thoải đi xuống rồi lần ngược lên…

Bộc Dương Duy và Du Đại Nguyên biết đây là chỗ nút thắt của câu chuyện nên ngừng thở lắng nghe.

Ngô Nam Vân kể tiếp :

– Một lúc sau tân lang cũng vòng lên được nơi đánh rơi chiếc nhẫn, đưa khoe với tình nương rồi theo đường cũ trở về.

Du Đại Nguyên thở phào một hơi nói :

– Như vậy là không có xảy ra chuyện gì…

Ngô Nam Vân liếc nhìn y, lại kể :

– Nào ngờ tân lang xuôi dòng được mấy trượng thì phát sinh biến cố. Vầng trăng đang sáng ngời thì chợt mây đen từ đâu kéo đến che phủ bầu trời, rồi mưa đổ xuống như trút. Nước từ đầu thượng nguồn đổ xuống ào ào như thác lũ, réo gào như ma kêu quỷ khóc…

Bộc Dương Duy thở dài nói :

– Thiếu niên tội nghiệp kia bị thọt chân, chỉ e khó qua khỏi kiếp nạn này…

Ngô Nam Vân gật đầu nói :

– Mưa đổ xuống làm đá trơn như mỡ, người bình thường đi còn khó, huống chi bị thọt chân. Hơn nữa nước từ trên đầu nguồn đổ xuống quá nhanh, làm tân lang bị cuốn đi.

Đại Nguyên hỏi :

– Còn tân nương?

Ngô Nam Vân nói :

– Khi trời tối sầm, tân nương kinh hãi thét lên, nhưng tiếng nàng bị át đi trong tiếng giông bão thét gào và tiếng nước gầm thét… Nàng tất cả chạy xuống sông, vừa gọi tên trượng phu vừa khóc, nhưng đâu còn tìm thấy nữa?

Du Đại Nguyên lại nói :

– Hy vọng hai vị lão nhân cứu được tân nương.

Ngô Nam Vân kể tiếp :

– Hai vị lão nhân chỉ trên dưới ngũ tuần, hãy còn tráng kiện… Khi xảy ra giông tố bất ngờ, họ không tìm thấy đôi tân hôn trong phòng hoa chúc, biết đã xảy ra biến cố, liền cùng nhau đi tìm, bất chấp mưa gió bão giông và thác nước thét gào.Nhưng suốt đêm mưa không ngớt, trời vẫn tối đen, việc tìm kiếm không thu được kết quả.

Cho đến tảng sáng thì trời quang mây tạnh, nước cũng rút đi, mọi người nhìn thấy đôi tân hôn nằm chết bên nhau bên một tảng đá giữa dòng…

Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên mở mắt trừng trừng nhìn vào mặt Ngô Nam Vân, hai tay nắm chặt, còn Bộc Dương Duy thì run lên.

Ngô Nam Vân trầm giọng kể tiếp :

– Chôn cất xong đôi trẻ là nguồn sống và niềm hy vọng lớn nhất của đời mình, bốn phu thê khốn khổ kia đã đổ bệnh rồi lần lượt giã từ cõi thế, hai ngôi nhà biến thành đổ nát, cả những ngôi mộ cũng bị mưa xói mòn không để lại dấu vết gì trên đời. Và kể từ đó khúc sông ấy biến thành hung dữ, ngày đêm gào thét, nhất là những đêm trăng rằm trời trong thường xảy ra mưa gió bất trắc, nghe như tiếng oan hồn than khóc, người ta mới đặt tên là Quỷ Hiệu giang…

Du Đại Nguyên chợt hỏi :

– Ngô đường chủ, chuyện đó có thật không?

Ngô Nam Vân cười đáp :

– Bổn tọa cũng chỉ nghe Chưởng môn sư huynh kể lại. Chuyện đã qua mấy trăm năm, bây giờ chẳng còn vết tích nào để lại, ai kiểm chứng được có thật không?

Y dừng một lúc, nhìn Bộc Dương Duy nói :

– Bang chủ, chúng ta hãy hy vọng rằng chuyện đó có thật, bởi vì đó là một mối tình duyên tuyệt đẹp về một thiếu nữ chung tình cao thượng nhưng bất hạnh. Có những người như thế góp mặt vào cuộc sống, há chẳng phải có ý nghĩa hơn rất nhiều?

Bộc Dương Duy gật đầu, chợt nhìn vào khoảng không tối đen, chợt mường tượng ra thiếu nữ kiều diễm như thiên tiên trong chuyện, nàng rất giống Bạch Thúy Bình.

Chàng tự hứa với lòng sẽ học theo gương thiếu nữ đó, dừ mai đây Bạch Thúy Bình có bị độc chất hủy hoại dung nhan, xấu xí và tật nguyên như nam nhân trong truyền thuyết, chàng cũng sẽ vĩnh viễn yêu nàng, nguyện thề cùng sống chết với nàng.

Một lúc sau, chàng trầm giọng nói :

– Nam Vân… Nếu tiểu đệ là thiếu nữ đó, cho dù tình lang có xấu xí tật nguyền như thế nào cũng giữ tấm lòng thủy chung không thay đổi…

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân hiểu chàng nói gì, cảm động gật đầu nói :

– Bang chủ! Như thế là tốt, bổn tọa rất mừng…

Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên chợt hỏi :

– Ngô đường chủ, đôi nam nữ ấy tên gì?

Ngô Nam Vân cười đáp :

– Du hộ pháp! Trên thế gian có nhiều chuyện không cần biết rốt ráo cội nguồn. Mỗi người cứ đặt cho họ một cái tên nào đó cũng được, có ảnh hưởng gì đâu?

Du Đại Nguyên lẩm bẩm :

– Làm sao lại thế chứ? Đã là một nữ nhân tốt như thế, đáng phải lưu danh để thiên hạ biết mà noi theo chứ?

Ngô Nam Vân chỉ cười mà không nói gì.

Lúc đó lửa đã gần tàn.

Du Đại Nguyên tự giác đứng lên đi vào rừng, lát sau mang về một ôm củi lớn cho vào bếp.

Ngô Nam Vân cười nói :

– Một người như Du hộ pháp, sau này nhất định sẽ gặp được một nữ nhân tốt thôi.

Du Đại Nguyên làu bàu :

– Chuyện ấy miễn đi thì tốt! Hơn nữa tại hạ không đến nổi bị nước cuốn đi, làm sao biết được lòng người ta có chung thủy hay không?

Bộc Dương Duy nói :

– Hai vị đi ngủ đi, ngày mai sẽ lên đường sớm.

Ba người cùng nằm lên tấm nệm cỏ, nhờ vào hơi lửa ấm mà ôm nhau ngủ, giống như huynh đệ một nhà thời niên thiếu.

Sáu ngày sau Bộc Dương Duy, Ngô Nam Vân và Du Đại Nguyên đã đến địa phận Vân Nam, cách Quỷ Hiệu giang chừng vài mươi dặm.

Đã chớm đông, thời tiết rất lạnh.

Bộc Dương Duy mặc bạch y, khoác thêm áo da chồn trắng, còn Ngô Nam Vân và Du Đại Nguyên mặc áo xám, khoác áo da dê.

Ba con tuấn mã phi nước kiệu, thỉnh thoảng lại hý lên, miệng phun ra những đám khói trắng đục.

Bộc Dương Duy chỉ tay vào dãy núi mù mờ xa trước mặt hỏi :

– Vân huynh, có phải đó là Đoạn Trường sơn không?

Ngô Nam Vân nhìn một lúc mới trả lời :

– Chắc đúng, Quỷ Hiệu giang nằm ngay dưới chân núi đó. Ty chức chưa đến nhưng Chưởng môn sư huynh từng tới đây.

Khi sắp tới mục tiêu bao giờ cũng làm cho người ta cao hứng. Bộc Dương Duy vung roi nói :

– Chúng ta đi thôi!

Ngô Nam Vân tiếp lời :

– Nào đi! Hy vọng chuyến này thành công!

Ba người giục ngựa phi nhanh.

Cách chân núi bốn năm dặm thì đã nghe tiếng thác chảy ầm ầm, quả là tiếng thác réo gào nghe rất đáng sợ.

Bộc Dương Duy nói :

– Ngô huynh! Ở đây quả là không bình thường. Những nơi chúng ta vừa đi qua, mặt sông đều đã đóng băng, thế mà ở đây thác nước vẫn gầm thét thế kia.

Ngô Nam Vân chỉ gật đầu mà không đáp.

Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên chợt cười to một tràng nói :

– Thú vị đấy! Tại ha chưa bao giờ thấy Ma Ngư mặt mũi ngang dọc thế nào? Không biết có đáng sợ như con Trảo Lân Mãng ở Hắc Thủy đàm gần bổn bang không? Chẳng trách lão hầu cứ tranh đi mãi.

Ngô Nam Vân hỏi :

– Lão hầu là ai thế?

Bộc Dương Duy giải thích :

– Du huynh muốn nói Thiết Dực Kim Tinh Ngũ lão ca đấy! Chẳng là huynh ấy rất giống khỉ.

Ba người cùng cười vang.

Du Đại Nguyên lại hỏi :

– Ngô đường chủ có biết Ma Ngư hình dáng thế nào không?

Ngô Nam Vân lắc đầu :

– Bổn tọa không biết nhưng nghe Chưởng môn sư huynh kể…

Du Đại Nguyên ngắt lời :

– Lại là Chưởng môn sư huynh! Làm như vị đó là kho cổ tích không bằng, cái gì cũng biết…

Ngô Nam Vân nói :

– Ngươi không muốn nghe thì thôi vậy, bổn tọa không ép.

Du Đại Nguyên liền xuống giọng :

– Thôi thôi! Ngô đường chủ kể đi!

Bấy giờ Ngô Nam Vân mới chịu kể :

– Ma Ngư cũng là một loại quái vật. Theo Chưởng môn sư huynh kể thì nó không có vảy, da sần sùi, toàn thân màu hồng óng ánh. Lũ quái này không những bơi trong nước mà còn nhảy được lên trên cạn, hành động đều rất nhanh nhẹn.

Du Đại Nguyên lẩm bẩm :

– Toàn gặp những thứ yêu quái cả!

Bộc Dương Duy cười nói :

– Càng biết nhiều yêu quái thì cuộc sống càng thêm phong phú chứ sao? Tỷ như Tôn Ngộ Không khi xưa, nếu không có yêu quái mà trổ thần thông thì ai còn nhớ tới vị Bật Mã Ôn đó nữa.

Du Đại Nguyên gật gù :

– Nói thế cũng phải…

Bộc Dương Duy chợt nói :

– Chỉ e ở Quỷ Hiệu giang này không chỉ có một loại quái vật là Ma Ngư thôi đâu! Các vị xem kìa!

Hai người ngẩng đầu nhìn, cùng ồ một tiếng đầy kinh ngạc.

Trước mặt cách chừng hơn một dặm là một hòn quái sơn được hình thành bởi rất nhiều tảng đá đen ngòm với những lớp vẩy gớm ghiếc kỳ hình dị trạng như quái vật nhìn phát ớn.

Du Đại Nguyên nói :

– Ở nơi sơn thủy ma quái này tất động vật chẳng có loại nào tốt lành đâu!

Dưới chân hòn quái sơn này đá đầy rêu mọc thành từng lớp màu xanh đen loang lổ, nước từ trên cao đổ xuống xoáy vào chân núi này rồi ùn ùn chảy ra tạo thành những dòng xoáy réo lên như tiếng mãnh thú gầm gừ nghe phải lạnh sống lưng.

Lòng sông rất dốc nên thế nước vô cùng hung hãn, tựa hồ dòng nước tức giận muốn đập nát, cuốn phăng tất cả những gì bên dưới.

Những tảng đá, ngọn núi bên dưới chống cự bằng cách làm bắn lên những cột nước cao ngất.

Trong dòng nước băng băng, những tảng đá giữa dòng bị nước bào mòn tạo thành vô số hình thù quái dị, giống như một lũ quỷ lao ngược lên thác trong tiếng reo hồ náo động. Đó là Quỷ Hiệu giang!

Nhìn dòng sông như là cuộc chiến giữa hai thế lực ma quái với những âm thanh ma quái. Người ta gọi dòng sông này là Quỷ Hiệu giang, quả không sai!

Ba con ngựa không dám đến gần, đứng dỏng tai nghe nhìn vẻ sợ hãi rồi cất lên những tiếng hí.

Ba người xuống ngựa, thận trọng tiến đến gần Quỷ Hiệu giang rồi leo ngược lên.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân vừa đi vừa chú tâm quan sát. Còn Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên thì luôn miệng văng tục :

– Mẹ nó! Nhìn đâu cũng cảm giác như có quỷ sắp hiện hình sẵn sàng nuốt chửng mình. Ban đêm thì ai dám đến nơi này chứ? Thật là tà môn! Lần sau dù có các vàng thì lão tử cũng không dám đến nữa đâu!

Bộc Dương Duy cười nói :

– Biết vậy để Ngũ lão ca đi thay cho xong! Huynh ấy sẽ không phàn nàn gì đâu, trái lại còn rất thích nữa là đằng khác!

Du Đại Nguyên đỏ mặt nói :

– Bang chủ đừng giận! Bổn Hộ pháp lỡ lời! Thật ra không có gì đáng sợ cả!

Ngô Nam Vân không nén được phì cười.

Chừng nửa canh giờ sau thì lên đến được đầu nguồn.

Ở đây thác réo gào càng dữ, tiếng người bị át đi trong tiếng thác, phải nói thật to mới nghe rõ.

Ngô Nam Vân chợt chỉ tay lên một khúc ngoặt la lên :

– Bang chủ xem kìa!

Đó là một ngã ba sông, nói đúng hơn là một nơi tận cùng của dòng sông. Bởi vì phía trước là những vách đá cao sừng sững chắn ngang, bên tả có một cái thạch động, nước từ trong thạch động tuôn ra. Còn bên hữu thì nước đổ thẳng xuống từ núi ấy chục trượng, tạo thành một cái vực xoáy.

Xung quanh bờ có rất nhiều quái vật màu đỏ óng ánh chạy nhảy lung tung.

Bộc Dương Duy thốt lên :

– Ma Ngư!

Ngô Nam Vân gật đầu :

– Không sai! Chúng ta mau tới đó xem!

Ba người men theo bờ sông lỏm chỏm đá tai mèo và những phiến đá trơn như mỡ leo ngược lên. Một lúc sau thì lên tới ngang vực xoáy.

Tiếng thác ầm ầm làm điếc đặc cả tai, át đi mọi âm thanh khác, làm ba người váng cả đầu. Du Đại Nguyên bịt tai lại gào lên một câu gì không ai nghe rõ.

Hai bên bờ vực có rất nhiều Ma Ngư, con to bằng bắp tay, con chỉ bằng ngón tay, chạy thăn thoắt trên bờ, một lúc nhảy xuống vực biến mất, những con khác lại ngoi lên.

Quái vật này hình thù chẳng giống loài cá bao nhiêu, không có mang, không có vảy, da sần sùi như da cóc, con lớn dài chừng thước rưỡi, to bằng bắp tay, đầu to hơn mình, đuôi ngắn, có hai vây lớn dài chừng bốn tấc. Nhờ đôi vây này và chiếc đuôi mà chúng chuyển động vô cùng linh hoạt.

Toàn thân Ma Ngư màu hồng, hai mắt như ốc nhồi phát ra ánh sáng màu xanh lam trông rất ghê.

Thỉnh thoảng chúng há miệng với hàm răng nhọn lởm chởm, kêu lên những tiếng quái dị.

Ba người đứng sững sờ nhìn lũ quái vật chưa bao giờ thấy này, không ai nói một tiếng nào.

Bộc Dương Duy ra hiệu ọi người nép vào sau một tảng đá lớn để tránh bớt âm thanh dữ dội của dòng thác.

Quả nhiên chỉ cách đi ba bốn trượng mà âm thanh dịu đi rất nhiều, đã có thể nói chuyện với nhau được.

Bộc Dương Duy nói :

– Người ta đặt tên quái vật đó là Ma Ngư quả không sai! Chẳng có tên nào thích hợp hơn.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân hỏi :

– Bang chủ có phát hiện ra chúng đẻ trứng ở đâu không?

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Mấy con lớn có một túi mềm căng ở dưới đuôi, có lẽ đó là nơi giữ trứng, Ngô huynh thấy thế nào?

– Bổn tọa cũng nghĩ như thế.

Du Đại Nguyên nói :

– Cứ tóm lấy một con lớn có túi đem lên thì biết thôi chứ gì?

Bộc Dương Duy nói :

– Chúng hành động linh hoạt như thế, không dễ bắt được đâu. Lỡ có động chúng lặn cả xuống vực thì nguy.

Ngô Nam Vân nói :

– Cái đó thì không lo. Vì loài cá này không có mang, chỉ hô hấp bằng miệng và da, lặn dưới nước chỉ chừng nửa canh giờ ắt phải trồi lên thôi.

Du Đại Nguyên nói oang oang :

– Việc bắt chúng thì không lo! Bổn Hộ pháp sẽ đảm nhiệm!

Ngô Nam Vân nói :

– Muốn tấn công Ma Ngư phải giữ cự ly vài trượng, không thể đến gần. Liệu Du hộ pháp có tin chắc không?

Du Đại Nguyên quả quyết nói :

– Cái đó không thành vấn đề, bổn Hộ pháp chịu trách nhiệm.

Ngô Nam Vân ngờ vực nói :

– Nếu thế Hộ pháp cho xem có loại bảo bối gì để bắt được quái ngư nào?

Du Đại Nguyên lấy ra một túi da nhỏ, lấy ra một cái chùy bằng nắm tay đính những mũi ghim thép sắt nhọn dài chừng ba tấc, cán chùy còn buộc thêm một cuộn dây.

Bộc Dương Duy cười nói :

– Có lẽ đó là vật thích hợp nhất để bắt Ma Ngư.

Ngô Nam Vân tiếp lời :

– Trong giang hồ đều nói rằng xưa nay Du hộ pháp không dùng binh khí, chỉ tay không đối địch. Làm sao hôm nay lại xuất hiện thứ binh khí quái dị này?

Du Đại Nguyên cười hô hô nói :

– Quái ngư thì phải có quái binh khí mới trị được chứ? Bổn Hộ pháp từ khi hạ sơn hành đạo đến nay đã gần mười năm, với đôi thiết chưởng đã từng lĩnh giáo không ít anh hùng hảo hán. Tuy Lôi Đình chưởng không dám nói là vô địch, nhưng cũng ít khi gặp đối thủ.

Ngô Nam Vân hỏi :

– Bây giờ hãy nói xem cây quái chùy từ đâu ra?

Du Đại Nguyên tỏ vẻ phật ý :

– Sao lại là quái chùy?

Ngô Nam Vân vặn lại :

– Chẳng phải Du hộ pháp vừa nói quái ngư phải có quái binh khí mới trị được hay sao?

Du Đại Nguyên nói :

– Cái này gọi là Thiên Chùy côn, là vật mà ân sư truyền lại. Trong đời lão nhân gia chỉ dùng nó không đến quá năm lần nên rất ít người biết ân sư có binh khí. Khi truyền lại cho bổn Hộ pháp, ân sư cũng dặn rằng chỉ lúc nào tình thế quá bức bách mới dùng đến. Gần mười năm qua, bổn Hộ pháp chưa từng dùng đến Thiên Chùy côn, bây giờ muốn thử với loại súc sinh này…

Bộc Dương Duy nói :

– Việc của tiểu đệ mà Du huynh phải dùng tới bảo bối, tiểu đệ cảm thấy áy náy.

Du Đại Nguyên xua tay gạt đi :

– Thế thì sao chứ! Chỉ là việc bắt cá, có nguy hiểm gì đến tính mạng đâu? Cũng không làm ảnh hưởng gì đến thanh danh cả…

Bộc Dương Duy gật đầu nói :

– Vậy chúng ta trở lại hiện trường thôi.

Họ vòng ra khỏi tảng đá trở lại vị trí quan sát vừa rồi. Nơi đó cách bờ vực chừng ba trượng.

Nhưng lúc đó tựa hồ như lũ Ma Ngư đã đánh hơi thấy được sự nguy hiểm nên chỉ có lác đác mấy con trên bờ vực.

Ba người đành nén lòng chờ.

Chừng nửa canh giờ sau mới thấy một số nhảy lên, nhưng vẫn chưa có con nào mang túi trứng.

Ba người càng lúc càng sốt ruột.

Mặt trời xuống thấp dần.

Cả ba không ai nói gì, nhưng đều nghĩ bụng :

– Chả lẽ đêm nay cứ chờ ở đây?

Câu chuyện bi thảm về đôi tân hôn chợt thoảng trong tâm trí họ.

Trời càng về chiều càng lạnh buốt.

Lại thêm một lúc, từ dưới vực chợt trườn lên hai con Ma Ngư cực lớn, một con to bằng bắp chân mang túi trứng dưới đuôi, thấp thoáng ánh vàng, còn con kia ước tới mười cân, không có gì cả.

Bộc Dương Duy đã cầm sẵn Xích Long lăng trong tay, dùng công phu Truyền âm nhập mật nói vào tai Du Đại Nguyên :

– Du huynh dùng Thiên Chùy côn bắt cho được con nhỏ mang túi trứng, đệ sẽ bắt con lớn.

Du Đại Nguyên gật đầu, giương binh khí lên.

Ngô Nam Vân đưa tay ra hiệu, nói với hai người :

– Chờ khi nào chúng trầm tĩnh lại một chút, bổn tọa sẽ ra hiệu, lúc đó hai người cùng lúc xuất thủ, như vậy chắc ăn hơn.

Bộc Dương Duy và Du Đại Nguyên cùng gật đầu.

Hai con quái ngư vừa nhảy lên bờ vực quấn quít nhau chạy lăng xăng một chút, sau đó hành động chậm lại, tách nhau ra.

Đến lúc đó, Ngô Nam Vân phất tay ra hiệu. Hai thứ binh khí lao vút đi.

Với binh khí độc môn, trong khoảng cách ba bốn trượng, đừng nói là quái ngư chẳng qua chỉ là loài cá mà cả chim đang bay cũng không tránh thoát.

Con Ma Ngư lớn bị Xích Long lăng xuyên qua người, còn con nhỏ bị quả chùy dính chặt như bàn chông.

Lũ cá trên bãi hốt hoảng kêu lên ùng ục rồi tranh nhau lao xuống vực.

Cả hai cao thủ vận công thu hai con cá lại. Hai con quái vật vẫn chưa chết, bị kéo lên không giãy giụa điên cuồng.

Ngô Nam Vân quát vào tai Du Đại Nguyên :

– Du hộ pháp cẩn thận không vỡ trứng!

Du Đại Nguyên gật đầu, thu sợi dây ngắn lại, thả nhẹ con cá xuống dưới chân.

Y sốt ruột muốn kiểm tra ngay túi trứng nhưng Ngô Nam Vân quát lên :

– Coi chừng có độc!

Quát xong chém đứt đầu con Ma Ngư.

Con lớn bị Xích Long lăng xuyên qua người, mất nhiều máu đã kiệt sức, khi bị thả xuống giãy giụa một lúc rồi nhả một viên ngọc màu lục biếc.

Du Đại Nguyên lật con cá nhỏ lên, lấy từ trong cái túi mềm ra một quả trứng vàng óng, to bằng quả trứng gà còn nguyên vẹn.

Y đưa cho Bộc Dương Duy, mừng rỡ hét lên :

– Bang chủ! Kim Noãn, chúng ta thành công rồi.

Bộc Dương Duy gật đầu, thu lấy quả trứng, cuối xuống nhặt viên ngọc từ con cá lớn nhả ra, hất nó rơi xuống vực rồi khoát tay nói :

– Sắp tối rồi! Chúng ta đi thôi!

Cả ba người lòng vui như mở hội, không ngờ thu được kết quả một cách chóng vánh như thế, quay lại đường cũ lên ngựa phóng đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN