Tu La Thất Tuyệt - Chương 3: Mười Năm Miệt Mài - Thân Hoài Tuyệt Học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Tu La Thất Tuyệt


Chương 3: Mười Năm Miệt Mài - Thân Hoài Tuyệt Học



Thiên Sơn. Đó là một dãy núi với hàng trăm ngọn tiếp liền nhau liên miên bất tận, có những đỉnh cao vút tận trời xanh, những vách đá phẳng lỳ như bị đao chém, dưới chân là vô số quái thạch đủ hình thù quái dị, quả là nơi thâm sơn cùng cốc không dấu chân người, vừa đáng sợ nhưng cũng thật hùng vĩ.

Trời đất đều trắng xóa một màu, chẳng những không vết chân người mà đến cả muông thú cũng chui vào hang sâu tìm nơi trú ngụ, chống đỡ với tiết đông hàn.

Chợt thấy một nhân ảnh màu trắng cõng trên lưng một vật gì lướt với tốc độ nhanh đến khó mà tin được.

Tuyết đang rơi rất xốp, người thường đi trên nó ắt lún sâu tới cả thước, thế mà người kia lướt đi không để lại chút dấu vết nào, cứ mỗi lần nhấc mình lại bay đi như cánh chim xa tới bảy tám trượng, độc tác mỹ diệu vô cùng.

Người đó chính là Độc Thủ Ma Quân, còn vật mang trên vai là Bộc Dương Duy, đồ đệ mà lão mới thu nhận.

Nguyên sau khi diệt trừ Đô Sơn ngũ hồ, hai sư đồ vượt Sơn Hải Quan ra Mạc Bắc, bất kể ngày đêm phi tới Thiên Sơn.

Tới chân núi, Độc Thủ Ma Quân đành phải bỏ ngựa mang đồ đệ trên lưng thi triển tuyệt đỉnh khinh công tới chỗ ẩn cư của mình.

Độc Thủ Ma Quân dừng lại dưới một vách đá cao vút dựng đứng, thở ra một luồng hơi trắng nói :

– Rốt cuộc thì cũng đã tới nhà! Đi đường mất tới hai tháng ròng chứ không ít!

Bộc Dương Duy nhảy xuống khỏi vai sư phụ đưa mắt nhìn quanh, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Sau khi mẫu thân chết đi, nó phải chăn dê giữ ngựa cho Trương Bách Vạn để kiếm miếng ăn nên từng len lỏi khắp các thảo nguyên và rừng núi nhưng chưa thấy nơi nào hiểm trở đến thế.

Trước mặt là vách đá dựng đứng nhẵn như kính chặn đường, không thấy hang động gì, nơi ẩn cư của sư phụ ở đâu?

Độc Thủ Ma Quân nói :

– Bây giờ con hãy níu chặt lấy cổ sư phụ, chúng ta sẽ lên kia…

Bộc Dương Duy ngửa mặt nhìn lên vách đá thẳng đứng cao tới bảy tám chục trượng nhẵn như kính, ngạc nhiên hỏi :

– Nhà của sư phụ trên vách đá kia hay sao?

Độc Thủ Ma Quân gật đầu :

– Không sai!

Nói xong cúi thấp xuống, chờ đồ đệ bám chặt xong nhún mình nhảy lên cao tới chục trượng, khi sắp hết đà, lão giang hai tay ra khoát mạnh giống như chim đập cánh lướt sát vào vách đá, đạp hai chân vào vận lực nhấn mạnh lại lướt đi bảy tám trượng nữa.

Cứ như vậy đủ chín lần, lão lên tới được bờ vách đá.

Nhìn xuống bên dưới sâu thẳm, Bộc Dương Duy vẫn còn run, mở to mắt nhìn Độc Thủ Ma Quân hỏi :

– Sư phụ! Vừa rồi lão nhân gia giống như… bay trên mây vậy… thân pháp đó gọi là gì vậy?

Độc Thủ Ma Quân cười đáp :

– Đó là khinh công bí truyền của sư phụ, có tên là Ưng Hồi Cửu Chuyển.

Nói xong cắp Bộc Dương Duy lướt đi chừng một dặm nữa thì tới một sơn cốc.

Sơn cốc chỉ rộng bốn năm trượng giống như một lòng khe sâu, bốn phía toàn là vách đá dựng đứng, nhưng ở cuối cốc lại mở rộng ra, chỉ có một lối vào thoai thoải duy nhất nhưng cũng rất hiểm trở khó đi, từ trên nhìn xuống chỉ thấy ngổn ngang quái thạch thiên hình vạn trạng, hùng vĩ vô cùng.

Độc Thủ Ma Quân tay vẫn cắp lấy đồ đệ, theo cốc khẩu hiểm trở đi xuống, chỉ vào đám quái thạch ngổn ngang nói :

– Ngươi xem đống quái thạch đó tuy không có gì khác thường nhưng đó chính là một trận đồ hết sức ảo diệu. Bất cứ người nào nếu không được sư phụ chỉ bảo mà lọt vào đây, dù anh hùng cái thế cũng bị khốn trong trận không bao giờ ra được.

Bộc Dương Duy nhìn đống đá, ngạc nhiên hỏi :

– Đống đá chỉ rộng bốn năm trượng, dài chừng nửa dặm, dù có đi bao nhiêu vòng cũng bất quá chỉ mất vài khắc là cùng, làm sao không ra được?

Độc Thủ Ma Quân cười đáp :

– Ngươi chưa biết đó thôi! Một khi lạc vào đây, thạch trận phát động, gió bão nổi lên, cát bay đá chạy tối tăm mặt mày, dù có chạy hàng năm cũng chỉ quanh quẩn trong đó không sao ra được cho đến khi sức cùng lực kiệt mà chết.

Đi qua khỏi thạch trận, Độc Thủ Ma Quân để Bộc Dương Duy xuống lấy Xích Long lăng ném đi.

Vật đó vẽ một vòng vào khoảng không cùng với tiếng rú khủng khiếp rồi quay lại lọt vào tay Độc Thủ Ma Quân.

Bộc Dương Duy chưa hiểu chuyện gì, chợt thấy từ sâu trong cốc ba nhân ảnh lao ra, chỉ nhìn thân pháp cũng biết cả ba đều có thân thủ rất cao cường.

Chỉ chớp mắt đã tới trước mặt, cả ba người vội vàng quỳ xuống tham bái Độc Thủ Ma Quân nói :

– Bang chủ trở về mà bọn thuộc hạ không biết nên chậm ra đón, thật là đắc tội với lão nhân gia!

Bộc Dương Duy thấy người đứng giữa là một lão nhân vận hồng y, giữa thắt lưng đính một viên hồng ngọc.

Lão nhân mình cao bảy thước, mũi to miệng lớn, da mặt hồng nhuận, tóc đỏ như lửa, dáng vẻ rất uy vũ.

Còn lại là hai hán tử dáng hình vạm vỡ, niên kỷ khoảng dưới ba mươi tuổi, cũng vận hồng y nhưng giữa thắt lưng lại đính bích ngọc.

Độc Thủ Ma Quân nói :

– Đứng lên đi! Ở nhà mọi việc ổn cả chứ? Sao không thấy hai vị Chữ, Tôn đường chủ đâu cả?

Lão nhân đứng lên, cúi mình đáp :

– Hai vị Chữ, Tôn được tin Bang chủ trở về đang lo chuẩn bị một bàn tiệc để tẩy trần cho lão nhân gia.

Độc Thủ Ma Quân cười nói :

– Các vị phiền phức quá!

Rồi chỉ tay vào Bộc Dương Duy giới thiệu :

– Gã là Bộc Dương Duy, ta mới thu nhận làm đồ đệ.

Độc Thủ Ma Quân chưa từng thu nhận đệ tử bao giờ, nay đã ngoại thất tuần mới thu được truyền nhân nên ba người kia nghe nói đều không khỏi ngạc nhiên.

Lão nhân đứng giữa chắp tay cúi đầu nói :

– Giáo Trúc đường Đường chủ trong Nội tam đường của Lãnh Vân bang tham kiến Thiếu bang chủ!

Còn hai hán tử thì vẫn quỳ chưa đứng dậy, hướng vào Bộc Dương Duy tham bái làm nó phát hoảng lên cũng quỳ sụp xuống.

Nguyên hai tên hán tử là đôi huynh đệ, cao đồ của Giáo Trúc đường Đường chủ Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân.

Độc Thủ Ma Quân thấy vậy bật cười nói :

– Thôi đứng dậy cả đi!

Cả ba người cũng đứng lên, lúc đó Bộc Dương Duy mới hoàn hồn lại.

Năm người theo sơn cốc ngoằn nghoèo đi tiếp, tới một chỗ hẹp giống như một quan ải của thiên nhiên như một cách cổng bằng đá, thấy trên cổng khắc sáu chữ lớn:

Cô Dương Phong, Lãnh Vân Cốc

Qua khỏi cổng, Bộc Dương Duy chợt thấy trước mắt khoáng hoạt hẳn lên.

Ở đây sơn cốc mở rộng ra ước tới nửa dặm, dài tới hai dặm, rất bằng phẳng, đủ thứ kỳ hoa dị thảo mọc xanh tươi, tuy đang mùa đông vẫn có một số loài hoa tỏa hương thơm ngát.

Nguyên trong cốc kín gió, vì thế nên ngoài tuy đông hàn nhưng ở đây lại rất ấm áp, bốn mùa đều giống như mùa xuân.

Không những hoa cỏ tốt tươi mà trong cốc cổ thụ ngút ngàn cao vút, tre trúc mọc xanh um, suối nước trong vắt uốn lượn trông rất nên thơ.

Quả là một chốn Bồng Lai tiên cảnh giữa nhân gian khiến người ta cảm thấy tâm hồn lâng lâng thư thái.

Hơn ba mươi năm trước, Độc Thủ Ma Quân phát hiện được sơn cốc này là nơi thiên nhiên kỳ thú, khí hậu tốt lành lại rất ẩn mật, có thể phòng thủ rất tốt và trú được cả trăm người nên đã bí mật thiết lập ở đây một Tổng đàn dự phòng của Lãnh Vân bang.

Lúc đầu chỉ có Độc Thủ Ma Quân với vài cao thủ hàng đầu của Lãnh Vân bang như Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân mới lên được tới đây, sau đó mới mở thêm một lối đi bí mật ôn hạ đệ tử có thể vào cốc được.

Người trong giang hồ chỉ biết trong địa của Lãnh Vân bang là ở Quỷ Sầu cốc, mặt dù ở Lãnh Vân cốc này lúc nào cũng có mấy chục cao thủ thường xuyên túc trực phòng thủ ở đây nhưng không ai biết cả.

Sau khi Lãnh Vân bang bị quần hùng tiêu diệt, những đệ tử còn sống sót đều tới đây, lúc đầu mười phần chỉ còn sót lại chưa tới hai phần nhưng ba mươi năm qua lại phát triển thêm một số nên tới nay quân số đã tới gần trăm người.

Tổng đàn được kiến dựng rất quy mô, lương thực và vũ khí tích lũy đầy đủ, nhưng trước sau vẫn giữ bí mật.

Vừa mới qua khỏi cổng đã thấy hai lão nhân, trong đó một người da mặt đen bóng, tuổi độ lục tuần dẫn theo mấy chục tên bán tử bước ra nghênh đón.

Thấy Độc Thủ Ma Quân, chúng đều quỳ rạp xuống nói :

– Cung chúc Bang chủ phúc thể khang an!

Độc Thủ Ma Quân chắp tay đáp :

– Nhờ phúc các vị!

Rồi chỉ vào Bộc Dương Duy nói :

– Đây là đệ tử mà ta mới thu nhận, cũng là Bang chủ tương lai của Lãnh Vân bang.

Chúng nhân nhất nhất hướng sang Bộc Dương Duy hành lễ, đồng thanh nói :

– Cung chúc Thiếu bang chủ khang an!

Bộc Dương Duy đỏ mặt tía tai, chắp tay bắt trước sư phụ đáp :

– Nhờ phúc… các vị!

Độc Thủ Ma Quân vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ đứng lên rồi giới thiệu một số nhân vật chủ chốt cho Bộc Dương Duy biết, trong đó có lão nhân mặt đen là Nội đường chủ Tử Vọng đường Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn, Ngoại đường chủ Hỏa Long đường Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn…

Giới thiệu xong, chúng nhân kéo nhau vào đại sảnh.

Trong cốc có biệt lâu, đại sảnh, tiểu sảnh nhưng chủ yếu được xây dựng bằng tranh tre gỗ nứa, có cả tiểu đình, giả sơn, thủy tạ, tuy không phải kiên cố nhưng rất thanh nhã, đại sảnh có thể chứa vài trăm người.

Trong sảnh đã xếp sẵn mười bộ bàn ghế, một bọn mười mấy tên thanh y hán tử đang bận rộn bày dọn yến tiệc.

Bức tường treo trên bình phong giữa sảnh thêu bốn chữ vàng lớn “Duy Ngã Độc Tôn”, trông rất uy nghi.

Buổi tiệc tẩy trần dành cho Bang chủ thêm long trọng vì có thêm vị Thiếu bang chủ, kéo dài tới tận khuya mới giải tán.

Sáng hôm sau Bộc Dương Duy dậy rất sớm sang phòng sư phụ vấn an.

Độc Thủ Ma Quân cũng đã dậy đang tọa công, bảo đồ đệ ngồi chờ.

Một lúc hoàn tất việc tọa công, hai sư đồ ngồi vào bàn uống trà sớm.

Độc Thủ Ma Quân nói :

– Duy nhi, từ hôm này sư phụ sẽ truyền thụ võ công cho ngươi. Ngươi có tư chất thiên phú để luyện võ công thượng thừa, ngoài ra còn được kỳ duyên ăn Đại Đào Tiên Quả, nay chưa luyện công nhưng đã có thể thấy rõ vật trong bóng tối, nội lực hơn trước mấy chục lần, đã được ta giúp đả thông kỳ kinh bát mạch, con thấy mình khác trước đây không?

Bộc Dương Duy đáp :

– Đồ nhi tự thấy mình tráng kiện hơn trước nhiều, nhãn lực tinh anh rất rõ vật trong bóng tối, đi đường không mệt nhọc, đặc biệt khí lực rất dồi dào.

Độc Thủ Ma Quân gật đầu nói :

– Sư phụ tuy dùng Song Cực chân khí đả thông kinh mạch và huyệt đạo toàn thân nhưng điều chủ yếu là hai mạch Nhâm Đốc phải do chính con tự hành khí đả thông mới thu được đại thành.

Bộc Dương Duy chợt nhớ đến một việc, liền hỏi :

– Sư phụ! Làm sao hôm qua mấy vị Đường chủ đều tỏ ra kính trọng đệ tử như thế? Đệ tử thẹn quá không biết trốn đi đâu nữa!

Độc Thủ Ma Quân cười đáp :

– Lãnh Vân bang tuy đã trừ danh trong giang hồ gần ba mươi năm nhưng chúng ta đang bí mật phục hồi lại, mấy vị Đường chủ đó đều là những đệ tử trung thành trước đây, quyết chí khôi phục lại bổn bang, thu nhận đệ tử và bang chúng, tổ chức và giới quy vẫn giữ như trước đây, chờ ngày chính thức công bố toàn giang hồ.

Lão nhấp một ngụm trà, nói tiếp :

– Con là truyền nhân duy nhất của ta, cũng là Thiếu bang chủ của bổn bang, vì thế mọi người đều cung kính giữ lễ. Không chỉ bổn bang mà các bang phái khác trong giang hồ đều tuân thủ quy tắc đó.

Kể từ hôm đó, Bộc Dương Duy được Độc Thủ Ma Quân tận tình dạy võ công.

Bản tính vốn nhẫn lại chịu khó, lại có thiên bẩm võ học, Bộc Dương Duy ngày đêm khổ luyện nên tiến bộ rất nhanh.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó đã hai năm khổ luyện.

Đầu tiên Độc Thủ Ma Quân truyền thụ cho đồ đệ cách tọa công nhập môn và phương pháp điều khí vận công.

Cách tọa công của vị quái kiệt này rất đặc biệt, hàng ngày từ sáng sớm bảo Duy nhi ngồi ngoảnh mặt về hướng đông đón chờ những tia nắng đầu tiên rồi cứ thế tọa công mãi cho đến giờ ngọ mới nghỉ.

Đêm cũng thế, Duy nhi ngồi đối nguyệt thổ công.

Sau hai năm, Độc Thủ Ma Quân rất hài lòng vì sự tiến bộ của ái đồ.

Lúc này cậu đã có thể tự vận hành huyệt khí huyết một cách dễ dàng thoải mái.

Sáng năm thứ ba, Độc Thủ Ma Quân cho đào một cái hố rộng ba thước sâu hai thước, cứ mỗi buổi trưa bắt đầu từ giờ ngọ bắt chàng ngồi xuống hố tọa công, tán phát chân khí toàn thân và hấp thụ linh khí của thiên nhiên, còn ban đêm thì lên đỉnh vách núi tọa công để hấp thụ hàn khí, như vậy là ngày đêm hấp thụ hai cực khí hàn nhiệt khác nhau.

Mặc dù được ăn Đại Đào Tiên Quả nên khả năng chịu đựng rất lớn nhưng lúc đầu vẫn không sao chịu nổi, nhiều lần ngất đi.

Độc Thủ Ma Quân không chút xót thương, chỉ đến khi đồ đệ ngất đi mới cho uống một viên thuốc, lại tiếp tục khổ luyện.

Tiếp ba năm khổ luyện, cho đến một hôm Bộc Dương Duy đang ngồi luyện công chợt thấy mình thở ra một luồng khói nhạt pha lẫn hai sắc xanh hồng, đồng thời nhận rõ sự chuyển vận của hai luồng khí nhiệt hàn trong cơ thể.

Độc Thủ Ma Quân đứng sau lưng đồ đệ từ lúc nào, trông thấy hai luồng khói xanh hồng thì hiểu ngay diễn biến trong cơ thể Bộc Dương Duy, lòng mừng khôn xiết.

Lão cố nén xúc động nói :

– Không nhờ chỉ mới qua năm năm mà ngươi đạt tới thành tực đó, còn hơn cả sư phụ trước đây khổ luyện hơn mười năm.

Bộc Dương Duy quay lại hỏi :

– Sư phụ! Đó có phải là Song Cực chân khí không?

– Không sai!

Lão xoa đầu ái đồ, nói thêm :

– Ngày sau con chỉ cần chiếu theo lời sư phụ chỉ dẫn mà luyện thêm, nhất định thành tựu còn vượt quá sư phụ nữa. Kể tử ngày mai, sư phụ sẽ truyền dạy chưởng pháp và cách sử dụng binh khí độc môn.

Lão còn giải thích thêm tác dụng của Song Cực chân khí. Nguyên đó không chỉ là chân khí hộ thân mà còn có khả năng công địch.

Sự độc đáo của Song Cực chân khí ở chỗ tiếp nhận hai loại khí âm dương trong trời đất, khí thuần dương có khả năng công địch, còn âm khí dùng để hộ thân.

Thêm nữa trong khi luyện, Độc Thủ Ma Quân còn bổ sung thêm một loại thần dược đặc chết có tên là Ngọc Bổ Hoàn có khả năng phòng độc chống hàn giúp ích rất nhiều trong việc luyện công.

Trong ba năm tiếp theo, Bộc Dương Duy đã sử dụng thành thục chưởng pháp độc môn Thiên Ma thập nhị thức và Xích Sát chưởng, chỉ là hỏa hầu còn kém sư phụ đôi chút.

Về khinh công, Bộc Dương Duy cũng luyện Ưng Hồi Cửu Chuyển nhưng mới chuyển vận được năm lần trên không, còn thua sư phụ tới bốn vòng, tuy khổ công rất nhiều nhưng vẫn chưa đạt được kết quả như ý muốn.

Bây giờ, chàng đã là một thiếu niên mười chín, hai mươi tuổi, từ nhỏ vốn đã trầm tính, tuấn tú nay càng chững chạc hơn nhiều.

Với bản tính cương nghị, chàng dốc lòng khổ luyện Ưng Hồi Cửu Chuyển, quyết sao cho được như sư phụ.

Độc Thủ Ma Quân biết nỗi khổ tâm của ái đồ, hiểu nguyên nhân vì sao đồ đệ chưa đạt tới cảnh giới bằng mình.

Một điều đơn giản là kinh mạch chính của Bộc Dương Duy là Nhâm, Đốc còn chưa được đả thông.

Thường người luyện võ đến một giới hạn nhất định nào đó mới được đả thông hai huyệt mạch này, nếu tiến hành trước thời hạn thì rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, nếu không chết cũng sẽ vĩnh viễn biến thành tàn phế.

Ngày hôm đó Độc Thủ Ma Quân đi trong hậu viên chợt nghe tiếng gió lướt trên không, nhìn lên mới thấy đồ đệ người đẫm mồ hôi đang luyện khinh công Ưng Hồi Cửu Chuyển, nhưng dù cố gắng bao nhiêu cũng chỉ chuyển vận được năm vòng mà thôi!

Lão nép vào một bụi cây quan sát một lúc, chợt nảy ra một ý niệm.

Chờ Bộc Dương Duy đáp xuống, lão liền bí mật tiếp cận tới sau lưng xuất thủ như chớp điểm vào hai trọng huyệt Thiên Bàn và Phượng Vỹ.

Chợt nhận thấy bị tập kích từ phía sau, Bộc Dương Duy theo phản ứng thi triển chiêu Hồi Kích Bát Mã thuộc Thiên Ma thập nhị thức, nhưng khi quay lại thì không thấy đối phương đâu cả.

Hiển nhiên chiêu thức không trúng đích.

Bộc Dương Duy vô cùng kinh hãi, bởi Thiên Ma thập nhị thức là võ học thượng thừa, xuất thủ lại nhanh, không ngờ đối phương lại biến mất một cách đầy thần bí như vậy.

Chợt thấy một bóng đen lao lên một ngọn cây, chàng nối giận hừ một tiếng tung mình lao theo đánh ra hai chưởng.

Không biết bằng cách nào bóng đen tránh được qua hai chưởng, không những thế, vừa lúc Bộc Dương Duy lướt qua thì bất ngờ xuất thủ đánh ra làm chàng bị bắn đi xa tới hơn một trượng.

Độc Thủ Ma Quân làm ra vẻ thần bí như vậy là có nguyên do. Lão muốn ái đồ nổi giận vận hết chân lực đấu với mình để huyệt mạch căng giãn càng lớn, khả năng thắng lợi càng cao.

Lão chợt lóe lên một ý định hoàn thành tâm nguyện cho đồ đệ ngay hôm nay, nhưng không thể mạo hiểm.

Khi Bộc Dương Duy bị đánh rơi xuống, Độc Thủ Ma Quân liền lướt tới sau lưng phóng ra một chưởng.

Đang tức giận kẻ thù huyền bí trêu tức mình, Bộc Dương Duy chẳng cần biết người đó là ai, thấy chưởng lực ập tới sau lưng liền vận hết thập thành công lực đánh ngược lại hai chưởng.

Cú phản kích thật kinh nhân.

Chưởng vừa phát, trong phạm vi ba trượng, cái bay đá chạy mù mịt, cây cối rung lên như trong trận cuồng phong, lá rơi cành gãy ào ào.

Độc Thủ Ma Quân bình tĩnh vận đủ mười thành công lực đánh tới.

Bình một tiếng như trời long đất lở, Bộc Dương Duy bị phản chấn bắn đi xa tới ba trượng.

Độc Thủ Ma Quân cũng phải lùi lại ba bước nhưng lướt tới rất nhanh, áp bàn tay phải vào hậu tâm Bộc Dương Duy quát lên :

– Mau đề chân khí đả thông hai mạch Nhâm, Đốc.

Tuy bị đánh bật đi xa tới ba trượng nhưng Bộc Dương Duy không thấy trong người có triệu chứng gì khác thường, nghe sư phụ quát mới sực hiểu ra, cùng lúc ấy chân khí từ bàn tay sư phụ ào ạt thâm nhập vào cơ thể qua hậu tâm, vội vàng đề khí đả thông huyệt mạch.

Lúc này, kinh mạch chàng giãn to, lại được ngoại lực tiếp thêm rất lớn nên việc vận hành rất thuận lợi.

Chỉ một lát sau, người Độc Thủ Ma Quân đầm đìa mồ hôi, hai mắt nhắm chặt, ngực nhô lên hạ xuống, thở phì phò như kéo bễ.

Bộc Dương Duy kinh hãi quay lại nhìn, thấy vậy thất kinh định bước tới đỡ thì Độc Thủ Ma Quân chợt mở mắt quát lên :

– Mau vận Song Cực chân khí đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, sư phụ không chết đâu!

Nói xong miệng ói ra một ngụm máu, ngồi bệt xuống.

Bộc Dương Duy không dám trái lệnh, nghiến răng vận toàn bộ chân khí, lập tức đả thông được hai mạch Nhâm, Đốc, khi cảm thấy khí hướng trong người lưu thông rần rật, biết mình đã thành công liền bổ tới Độc Thủ Ma Quân khóc nấc lên nói :

– Sư phụ! Đại ân của người… Duy nhi biết lấy gì mà báo đáp đây?

Độc Thủ Ma Quân mỉm cười đầy an ủi, thều thào nói :

– Sư phụ… đâu cần con báo đáp? Sau này… đừng phụ tâm nguyện của ta là được rồi!

Nguyên là sau khi quần hùng vây công, đã ba chục năm trôi qua mà thương thế của Độc Thủ Ma Quân quá trầm trọng không sao hồi phục lại được, thỉnh thoảng lại bộc phát.

Vừa rồi, để tác thành cho ái đồ mà lão bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, sau khi dốc toàn lực đánh ra một chưởng lại ra sức truyền Song Cực chân khí giúp Bộc Dương Duy đả thông nhị mạch nên nội thương tái phát.

Bộc Dương Duy mắt đẫm lệ bế lấy sư phụ đưa về phòng.

* * * * *

Độc Thủ Ma Quân ngã bệnh ba ngày, đến hôm thứ ba, tuy vẫn chưa dậy được nhưng vẫn triệu tập ba vị Đường chủ gồm Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân, Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn và Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn đến bàn việc.

Ba người này mấy hôm Bang chủ bị ngã bệnh trong lòng vô cùng lo lắng, ngày nào cũng túc trực săn sóc, vừa được triệu tập liền đến ngay.

Độc Thủ Ma Quân nửa nằm nửa ngồi trên giường dựa lưng lên chồng gối, xem ra bệnh tình không thuyên giảm bao nhiêu.

Ba vị Đường chủ lòng đau như cắt, đến bên giường cúi mình nói :

– Đệ tử cầu chúc Bang chủ khang an! Không biết lão nhân gia hôm nay có cảm thấy đỡ ra chút nào không?

Độc Thủ Ma Quân cố gượng cười nói :

– Ba người xưa nay hào khí ngất trời, vào sinh ra tử coi cái chết như không mà sao hôm nay ủ ê như gà trống thua trận vậy?

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân thảm giọng nói :

– Bọn thuộc hạ mấy hôm nay rất lo cho Bang chủ…

Độc Thủ Ma Quân thở dài nói :

– Thời gian sau này vận công, ta biết rằng thương thế đã dần dần hủy hại tâm phế, nhưng các ngươi cũng đừng quá lo. Nếu ta không quá vọng dụng nội công để giữ Song Cực chân khí hộ thân thì còn kéo dài cuộc sống thêm vài năm nữa.

Ba người nghe nói đều biến sắc.

Độc Thủ Ma Quân xua tay nói tiếp :

– Lão phu sống đến nay đã gần tám mươi tuổi, chết không có gì hối tiếc nữa. Các ngươi đừng quá lo buồn. Hôm nay triệu kiến ba người, nhân lúc thần trí sáng suốt để bàn về tương lai của bổn bang…

Lão chỉ tay vào ghế ra hiệu cho ba vị Đường chủ ngồi xong nói tiếp :

– Ta muốn truyền Điêu Long bảo lục truyền phái cho Duy nhi. Các ngươi là Nguyên lão của bổn bang, có đồng tình với việc đó không?

Ba vị Đường chủ đồng thanh nói :

– Xin Bang chủ hãy làm chủ việc này!

Độc Thủ Ma Quân gật đầu tỏ ý hài lòng :

– Vậy thì hãy triệu tập ngay bang chúng tiến hành đại lễ truyền vị!

Ba người lĩnh ý lui ra.

Lúc đó Bộc Dương Duy đang luyện công ở hậu viện, thét to một tiếng nhún mình nhảy vọt lên cao tới bảy tám trượng, khi sắp hết đà mới dang hai tay ra đạp mạnh như chim vỗ cánh, rướn người lên cao hai ba trượng nữa, cứ như thế lượn đủ chín vòng, thân thể chẳng khác nào con chim ưng lớn chao giữa tầng không.

Tuy khinh công Ưng Hồi Cửu Chuyển còn chưa đạt tới hỏa hầu như Độc Thủ Ma Quân nhưng sau khi được đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, chàng đã luyện thành công phu này.

Giáo Trúc đường Đường chủ Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân ngẩn người nhìn, buông lời thán phục :

– Thân pháp thật ảo diệu!

Bộc Dương Duy vội đáp mình xuống đất, đỏ mặt nói :

– Cố đường chủ quá khen.

Rồi hỏi :

– Đường chủ đích thân tới đây tìm, không biết có việc gì vậy?

Cố Tử Quân nghiêm nghị nói :

– Ty chức phụng mệnh Bang chủ đến mời Thiếu bang chủ về Lãnh Vân Đường để tiến hành đại lễ truyền vị.

Bộc Dương Duy nghe nói giật nảy mình.

Tuy đã được sư phụ xác định trước nhưng chàng không sao ngờ được sự việc lại xảy đến đột ngột như vậy, thậm chí không thể tìm được mình lại thành Bang chủ Lãnh Vân bang danh chấn giang hồ mấy chục năm trước.

Mặc dù vậy, chàng không hỏi gì thêm theo Cố Tử Quân về ngay Lãnh Vân đường.

Tất cả bang chúng đều có mặt đầy đủ, gần trăm người đều vận lễ phục sang trọng, dáng điệu nghiêm trang.

Dưới hương án tỏa khói trầm nghi ngút đặt một dãy ghế, bên cạnh chỗ trang trọng nhất của Độc Thủ Ma Quân là chiếc ghế dành cho Bộc Dương Duy, tiếp đó là ba vị Đường chủ.

Bang chúng gần trăm người lưng đeo binh khí chỉnh tề đứng thành hai dãy hai bên, khí thế uy vũ.

Bộc Dương Duy được Cố Tử Quân mời ngồi vào ghế bên cạnh sư phụ.

Độc Thủ Ma Quân dẫn ái đồ đến khai đàn bái tổ sư, nghe Giáo Trúc đường Đường chủ đọc Bang quy xong ra lệnh cho toàn bộ đệ tử quỳ xuống, chính mình cũng quỳ trước hương án, cao giọng tuyên bố.

– Đệ nhị đại đệ tử của Lãnh Vân bang Quan Nghị khởi bẩm tổ sư, vì đệ tử nay tuổi cao sức yếu nên không đủ sức đảm nhận trọng trách lãnh đạo bổn bang, nay truyền vị cho đệ tam đại đệ tử Bộc Dương Duy. Thượng mong sư tổ chứng giám bảo hộ cho tân Bang chủ hoàn thành chức vị của mình.

Nói xong cùng Bộc Dương Duy giập đầu ba cái, sau đó truyền thánh vật truyền bang là Xích Huyết lệnh cho đồ đệ.

Xích Huyết lệnh được đúc bằng vàng dài chừng năm tấc, rộng ba tấc, mặt trước chạm hình ác quỷ nhe nanh múa vuốt, mình mặc hoa văn, mặt sau có bốn chữ Duy Ngã Độc Tôn, đại diện cho quyền uy tối thượng của Lãnh Vân bang mấy chục năm qua kể từ khi lập phái.

Bộc Dương Duy bái tổ sư, lại bái tạ ân sư trong tiếng hoan hô vang dậy của bang chúng.

Độc Thủ Ma Quân dẫn chàng đứng lên ngồi vào ghế nhận sự chúc mừng của chúng nhân, mặt lão rạng rỡ cười nhưng mắt lấp lánh ánh lệ.

Sau đó Độc Thủ Ma Quân cao giọng tuyên bố :

– Hôm nay là ngày đại hỷ của bổn bang, cho phép mọi người vui chơi thỏa thích trong ba ngày.

Bang chúng reo hò hưởng ứng.

Lát sau tiệc được dọn ra.

Sau ba mươi năm bặt tích trong giang hồ, từ các vị Đường chủ cho đến mọi đệ tử trong bang đều nóng lòng mong ngày trùng hưng lại, Lãnh Vân bang công khai xuất hiện trên giang hồ, vì thế buổi đại lễ hôm nay có tầm quan trọng đặc biệt, ai cũng có dự cảm ngày đó đang đến gần.

Sau ba ngày đại lễ, Độc Thủ Ma Quân dẫn ái đồ tới một vách đá rất kín đáo khuất trong rừng rậm ở hậu cốc, ấn vào một núi bí mật trên vách đá.

Chợt vang lên một chuỗi tiếng ầm ầm, một tảng quái thạch di động để lộ ra một động khẩu sâu hút tối om.

Độc Thủ Ma Quân vừa dẫn Bộc Dương Duy vào động thì tảng đá lại chuyển về vị trí cũ, cửa động lại lập tức đóng lại.

Trong động tối om ngửa bàn tay không thấy.

Nhưng hai sư đồ đều có nhãn lực phi thường nên có thể nhìn rõ trong bóng tối, cứ tiến sâu vào động.

Đi chừng mười trượng thì có một tấm cửa sắt chặn đường.

Độc Thủ Ma Quân nói :

– Cửa này làm bằng thép khối, không có ai đủ thần lực để phá được nó, cho dù thần binh lợi khí mà không biết cách mở cũng bất lực.

Nói xong lại ấn vào một chỗ, cách cửa tự động mở ra.

Bên trong là một gian thạch thất sáng trưng, Bộc Dương Duy nhận thấy có những hạt dạ minh châu lớn đính trên trần soi rõ quang cảnh gian thạch thất.

Phòng rộng chừng năm trượng, nhưng ngoài một phản đá ra, không còn một vật nào khác.

Độc Thủ Ma Quân nói :

– Con hãy xoay tấm phản đá từ phải sang trái đủ bảy vòng xem.

Bộc Dương Duy cho rằng lại phát động cơ quan mở ra một căn phòng nữa, liền y lời làm theo.

Chỉ thấy sau khi quay đủ bảy vòng, tấm phản nặng mấy ngàn cân chợt mở ra một hốc nhỏ, thì ra đó là một chiếc thạch đôn!

Từ trong hốc bật ra một cuốn sách bọc trong tấm lụa trắng và một thanh cổ kiếm còn nguyên vỏ.

Độc Thủ Ma Quân nói :

– Con cầm hai vật đó đưa cho ta.

Bộc Dương Duy lấy thanh kiếm và cuốn sách hai tay cung kính trao cho sư phụ.

Độc Thủ Ma Quân giữ hai vật trong tay hồi lâu, vẻ mặt rất trang nghiêm nhìn nó như nhìn người thân yêu của mình, sau đó trầm giọng nói :

– Đây chính là Điêu Long bảo lục và Tu La kiếm, hai vật chí bảo trong giang hồ mấy chục năm trước, hàng trăm cao thủ hắc bạch lưỡng đạo không tiếc sinh mạng và bất chấp liêm sỉ tập trung vây công tiêu diệt Lãnh Vân bang để trang đoạt nó. Sư phụ cũng chính vì vật này mà đại khai sát giới, giết hàng chục cao thủ và chính mình cũng bị trọng thương sắp chết mới giữ được nó. Con hãy xem kỹ đi!

Bộc Dương Duy cầm lấy pho bí kíp mở ra xem, thấy đó là pho sách mỏng chỉ độ hai mươi trang, bìa bọc da dê viết bốn chữ son Điêu Long bảo lục, bên trong tuy giấy đã ố vàng nhưng nét chữ vẫn còn đọc rõ.

Độc Thủ Ma Quân nói :

– Con cứ ngồi xuống đọc kỹ rồi nói cho ta những điều con biết.

Bộc Dương Duy nghe lời ngồi xuống đôn mở mắt ra chăm chú đọc, lập tức chàng bị cuốn hút vào những dòng chữ rất hữu thần và nội dung viết trong đó.

Trong sách ký tải ba loại võ công của tác giả Trường Hận Tử nghiên cứu tinh hoa võ học của các phái đúc kết thành.

Ba loại võ công là Lục Di chân khí, Kim La bộ và kiếm pháp Tu La Thất Tuyệt Thức. Hai mươi trang ký tải võ học chí thượng vô cùng ảo diệu, mới đọc chưa thể lĩnh hội ngay được.

Ở trang cuối, tác giả đề bốn câu thơ:

Tráng khí hùng tài nức võ lâm,

Cũng không tránh được nợ phong trần!

Sẽ đến lúc quy về cõi hạc,

Tuyệt công truyền lại hữu duyên nhân.

Nét chữ như rồng bay phượng múa, ý thơ đầy hào khí ngất trời!

Độc Thủ Ma Quân lại đưa thanh bảo kiếm cho Bộc Dương Duy xem.

Vỏ kiếm màu nâu đỏ, không biết làm bằng chất liệu gì, không phải đồng cũng không phải sắt, chạm hình rồng rất công phu nhìn sinh động y như thật.

Vỏ kiếm có mặt trái và mặt phải, đính ba viên hồng ngọc, chỉ riêng vỏ kiếm đã có giá trị rất lớn.

Kiếm vừa rút ra khỏi vỏ lập tức tỏa ra hào quang chói lọi cùng một tiếng ngân, tỏa ra kiếm khí lạnh ngắt!

Chờ đồ đệ tra kiếm vào vỏ xong, Độc Thủ Ma Quân hỏi :

– Duy nhi! Con có nhận xét gì về Điêu Long bảo lục, đặc biệt là Tu La Thất Tuyệt Thức?

Bộc Dương Duy đáp :

– Khí công và khinh công thì đồ nhi chưa xem kỹ, còn Tu La Thất Tuyệt Thức gồm ba mươi sáu thức hợp thành chín chiêu. Đệ tử không dám bình phẩm, nhưng có cảm giác rằng hình như kiếm chiêu chưa được trù mật, kín kẽ lắm…

Độc Thủ Ma Quân gật đầu nói :

– Ngươi nhận xét rất đúng. Nhìn các thế kiếm thì có cảm giác có lúc sơ hở, nhưng Tu La Thất Tuyệt đòi hỏi phát kiếm rất nhanh, vì thế đối phương không thể tận dụng được sơ hở, càng phát huy được uy lực. Còn về Lục Di khí công, ngươi đã luyện thành Song Cực chân khí, đó là cơ sở rất tốt để luyện công phu thượng thừa này, tin rằng trong một thời gian ngắn ngươi sẽ đạt được thành tựu.

Bộc Dương Duy lại nói :

– Sư phụ, còn Kim La bộ có giống như Ưng Hồi Cửu Chuyển không?

– Hai loại khinh công này có nhiều chỗ khác nhay, Ưng Hồi Cửu Chuyển chủ yếu là dùng để công địch, còn khi phòng thủ thì dùng Kim La bộ để hóa giải công thế và tránh chiêu của địch nhân rất tốt, nhưng nó không chỉ có tác dụng phòng thủ.

Tiếp đó, lão giải thích cặn kẽ cho đồ đệ nghe về các biến hóa, những tinh túy và phương pháp luyện tập khí công và kiếm pháp.

Bộc Dương Duy chăm chú nghe xong mới hỏi :

– Đồ nhi chưa từng thấy sư phụ dùng Lục Di khí công này…

Độc Thủ Ma Quân thở dài nói :

– Sư phụ nghiên cứu pho bí kíp này suốt hai mươi năm, chỉ luyện được Tu La Thất Tuyệt, nhưng vì không còn đồng thân nữa, trong người lại mang nội thương, vì thế không thể luyện khinh công và khí công.

Lão dừng một lúc rồi nói tiếp :

– Trong động này có mạch nước ngầm, sư phụ cũng đã tích lũy sẵn lương khô đủ dùng trong nhiều năm, con hãy ở đây tập luyện. Sư phụ sẽ đóng chết cửa động, nội bất xuất, ngoại bất nhập, hai năm sau sẽ trở lại mở cửa cho con. Hy vọng trong thời gian đó, con luyện thành thục cả ba loại võ công chép trong Điêu Long bảo lục, hoàn thành tâm nguyện của sư phụ!

Lão nhìn đồ đệ bằng ánh mắt âu yếm, thở dài nói :

– Chỉ không biết ta còn sống được tới ngày con ra khỏi đây không…

Bộc Dương Duy thất kinh vội quỳ xuống nói :

– Sư phụ đang mang trọng bệnh, xin để Duy nhi được hầu hạ bên lão nhân gia!

Độc Thủ Ma Quân lắc đầu đáp :

– Đồ nhi ngốc nghếch! Để luyện thành võ công cái thế, có phải xa sư phụ hai năm thì cũng đáng gì chứ? Ta nói vậy thôi, thế nào cũng chờ con công thành danh toại, chưa chết được đâu!

Lão đặt tay lên vai đồ đệ nói tiếp :

– Tám năm qua, sư đồ chúng ta không rời nhau, ta chú tâm truyền dạy tuyệt học cho con, một mặt để chấn hưng lại bổn bang, mặt khác để báo thù cho sư phụ…

Tới đó, lão bóc lớp da trắng nhợt trên mặt, để lộ diện mạo thật của mình.

Bộc Dương Duy suýt nữa kêu lên vì kinh hãi.

Bộ mặt thật của Độc Thủ Ma Quân thật khủng khiếp, với vô số sẹo ngang dọc trắng đỏ xen lẫn nhau, hầu như không chừa một he hở nào, trong đó nổi bật là một vết sẹo dài do đao chém từ chân mày trái kéo đến tận cằm bên phải làm bay mất sống mũi lộ ra sương trắng hếu!

Bộc Dương Duy ôm lấy sư phụ khóc nấc lên.

Độc Thủ Ma Quân dịu dàng nói :

– Hài tử ngốc nghếch! Đừng mềm yếu kiểu nữ nhi như thế. Sư phụ cần ngươi rắn rỏi để báo thù!

Bộc Dương Duy đứng lên nói :

– Sư phụ! Đồ nhi biết tội, xin dốc hết lòng luyện võ trong thời gian nhanh nhất để lão nhân gia được chứng kiến cừu nhân gục ngã từng tên dưới kiếm đồ nhi!

Độc Thủ Ma Quân lại đeo tấm mặt nạ vào, cười nói :

– Phải thế mới được! Bây giờ sư phụ đi đây. Hãy nhớ hai năm sau…

Nói xong quay người bước ra khỏi động.

Lát sau nghe sầm một tiếng, khối đá lớn chắn ngang trước động khẩu đã đóng chặt lại.

Bộc Dương Duy hướng ra cửa động lạy ba lạy xong ngồi lên chiếc sập đá, bắt đầu mở Điêu Long bảo lục ra nghiên cứu.

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Một năm, rồi thêm sáu tháng nữa.

Bộc Dương Duy đã luyện thành Lục Di khí công và Kim La bộ, có thể đánh nát cả tảng đá lớn thành bụi phấn, khi kết hợp Lục Di khí công với Song Cực chân khí càng có uy lực hơn, nhưng chưa hài lòng với kết quả kiếm pháp đã luyện được.

Lúc này với công lực của Bộc Dương Duy, trên giang hồ chỉ e số người đấu nổi với chàng không có bao nhiêu. Ngay cả Độc Thủ Ma Quân cũng khó lòng thắng được.

Thêm sáu tháng trôi qua.

Tuy đã đạt tới trình độc thu phát tùy tâm, phát chiêu vô cùng thần tốc, mắt đến kiếm đến, nhưng trong Tu La Thất Tuyệt có chín chiêu thì chiêu cuối cùng có tên là Vĩnh Biệt Tu La vẫn chưa luyện thành.

Trong bí kíp viết rằng khi phát chiêu này phải tạo thành hai mươi bảy phương hướng khác nhau công tới địch nhân, nhưng dù cố sức bao nhiêu, chàng cũng chỉ công ra hai mươi mốt phương vị mà thôi!

Suốt một tháng ròng rã luyện chiêu kiếm này vẫn không thành công, Bộc Dương Duy cầm Tu La kiếm ngồi thừ ra.

Đột nhiên chàng ngẩng đầu lên, thấy mấy con dơi bay thấp thoáng trên trần động. Chàng chợt nhớ một câu trong Điêu Long bảo lục: “Đăng linh đề khí, lục hợp hoàn nhất, đằng không bổ kích, trảm địch thủ như điện thiểm”.

Ý nghĩ vừa lóe lên, chàng chợt quát to một tiếng phi thân phát kiếm nhằm một con dơi đang bay chém tới.

Thân đang ở trên không, chàng phát kiếm vun vút, lại chém chết thêm năm sáu con dơi nữa, chỉ trong chớp mắt phát đủ hai mươi bảy kiếm theo các phương vị khác nhau.

Bộc Dương Duy lòng mừng khôn xiết tưởng muốn reo lên, liền hạ mình xuống thạch đôn.

Như vậy là chiêu cuối cùng Vĩnh Biệt Tu La đã luyện thành!

Mấy ngày hôm sau, Bộc Dương Duy cứ chiếu theo đó mà luyện kiếm.

Trong thạch động có rất nhiều dơi, ước chừng phải tới bốn năm trăm con, chỉ trong mấy ngày bị chàng chém chết sạch không còn con nào.

Hai năm đằng đẵng giam thân khổ luyện trong thạch động, tuy công thành danh toại, chàng rất nóng lòng muốn gặp ân sư.

Nào ngờ người bước vào động không phải là Độc Thủ Ma Quân mà là vị Đường chủ Giáo Trúc đường Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân.

Bộc Dương Duy mặt biến sắc, ngơ ngác chưa kịp hỏi thì Cố Tử Quân đã cười nói :

– Chúc mừng Bang chủ đã luyện thành kỳ công tuyệt thế. Ty chức phụng mệnh lão Bang chủ mở cửa động đón ra…

Bộc Dương Duy vội hỏi :

– Cố đường chủ! Lão nhân gia thế nào?

Cố Tử Quân lắc đầu đáp :

– Lão Bang chủ không được khỏe…

Bộc Dương Duy lo nhất là khi luyện thành tuyệt công mà không còn gặp lại sư phụ nữa, nhưng nay biết lão nhân gia còn sống thì cũng yên tâm phần nào. Liền vội vàng theo Cố Tử Quân ra khỏi thạch động.

Bên ngoài đã bắt đầu tối.

Trước tiền viện thắp đèn sáng trưng, Độc Thủ Ma Quân ngồi trên thái sư ỷ ngay dưới bậc cấp trước sảnh đường, xung quanh tụ tập rất đông đệ tử Lãnh Vân bang, thấy Bộc Dương Duy đến quỳ xuống hành lễ.

Bộc Dương Duy hoàn lễ xong đến quỳ trước mặt Độc Thủ Ma Quân lạy ba lạy hỏi :

– Sư phụ thấy trong người thế nào?

Độc Thủ Ma Quân thần sắc rất xấu, gượng cười nói :

– Đồ nhi! Ta gắng chờ được con luyện thành võ công tuyệt thế là mãn nguyện rồi, bây giờ dù sống hay chết cũng không quan trọng nữa.

Bộc Dương Duy nghe sư phụ nói thế thì nước mắt lưng tròng.

Độc Thủ Ma Quân nói :

– Nào! Con hãy biểu diễn Tu La Thất Tuyệt cho sư phụ xem!

Bộc Dương Duy dạ một tiếng.

Nội đường chủ Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn đã mang sẵn ra một chiếc lồng với mấy chục con chim tuyết. Lão mở lồng tung đàn chim ra.

Bộc Dương Duy tung mình lên, đã thấy bảo kiếm xuất hiện trong tay, Tu La kiếm hóa thành muôn ánh chớp…

Hai mươi bảy nhát kiếm gần như phát cùng lúc không phân biệt trước sau, hai mươi bảy con chim tuyết trúng kiếm rơi xuống.

Bang chúng mở tròn mắt thán phục, cùng ồ lên một tiếng.

Độc Thủ Ma Quân cười ha hả nói :

– Thôi được! Vĩnh Biệt Tu La là chiêu kiếm khó nhất mà con đã luyện thành, không cần phải biểu diễn thêm nữa! Đến bây giờ thì sư phụ đã có thể yên tâm vì tin rằng con đủ sức chấn hưng bang phái và báo thù cho ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN