Tu La Thất Tuyệt - Chương 4: Thành Nghệ Hạ Sơn - Lên Đường Rửa Hận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Tu La Thất Tuyệt


Chương 4: Thành Nghệ Hạ Sơn - Lên Đường Rửa Hận



Đó là một trưa hè nóng bức, bầu trời không một áng mây, không một làn gió, thái dương chiếu như thiêu như đốt.

Trên quan đạo hướng về Đại Ba sơn vắng ngắt không một bóng người. Ai lại đi đường vào giữa trưa oi ả thế này?

Nhưng chợt nghe tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.

Đó là một con tuấn mã, giống ngựa nòi Mông Cổ lông trắng tuyền không một vết tạp, trên mình ngựa là một thiếu niên rất tuấn tú, chừng hăm mốt hăm hai tuổi, mình vận bạch bào dáng vẻ nho sĩ.

Trưa nắng bức như thế, nhưng trên mặt thiếu niên không một giọt mồ hôi, ngựa tung vó phi nước đại cuốn bụi mịt mù nhưng bộ bạch y trên mình chàng không vương hạt bụi nào.

Thiếu niên không phải ai khác, chính là Bộc Dương Duy, tân Bang chủ Lãnh Vân bang, truyền nhân duy nhất của vị quái kiệt Độc Thủ Ma Quân.

Chàng phụng sư mệnh, một mình lên đường báo cừu rửa hận.

Sau khi rời Lãnh Vân cốc, chàng tiến vào Trung Nguyên, vượt Nhiệt Hà, qua Phổ Giang thẳng tới Tứ Xuyên, sau hai tháng trời ròng rã mới tới được Đại Ba sơn.

Mục tiêu đầu tiên của cuộc báo thù là cao thủ bạch đạo lừng danh thiên hạ Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang, người được mệnh danh là Thiên Nam Đệ Nhất Kiếm, hiện là Trang chủ Lưu Sa trang.

Ba mươi năm trước Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang là nhân vật bạch đạo chủ yếu đứng ra tổ chức các phái vây đánh sào huyệt của Lãnh Vân bang để giết Độc Thủ Ma Quân, cướp Điêu Long bảo lục.

So với những nhân vật khác là Tam Hiền Tứ Dật và Hoài Giang ngũ kỳ, Kim Nộ Giang may mắn hơn, thừa lúc Độc Thủ Ma Quân đã bị trọng thương thi triển hai tuyệt chiêu trong Lưu Sa kiếm pháp là Hoàng Sa Hoạch Thiên và Lưu Sa Vô Tế chém trúng giữa mặt Độc Thủ Ma Quân một vết dài.

Nhưng y cũng bị trúng Xích Sát chưởng của đối phương, may mà còn giữ được tính mạng không chết.

Vì Độc Thủ Ma Quân bị quá nhiều cao thủ vây công, cả nội thương lẫn ngoại thương trầm trọng, mãi đến bây giờ vẫn còn phát tác, còn Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang thì đã bình phục từ lâu.

Sau cuộc chiến đó, tuy mục đích chính yếu là cướp đoạt Điêu Long bảo lục không thành công, nhưng thắng được Độc Thủ Ma Quân, uy danh của Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang đại tăng.

Người đời thường thích tán dương, chẳng ai bày ra chuyện xấu của mình.

Đương nhiên Kim Nộ Giang không nói gì về chuyện lấy đông thắng ít, không nhắc tới hai mươi bảy cao thủ hắc bạch lưỡng đạo bị tử vong trong trận đó, giấu nhẹm luôn cả việc tranh đoạt bí kíp, lại càng bưng bít chuyện mình xuất thủ khi Độc Thủ Ma Quân đã bị trọng thương.

Phần lớn những người giao thủ với Độc Thủ Ma Quân đều bị giết, những ai còn sống sót cũng như Kim Nộ Giang, đâu lại thừa nhận đó là một cuộc đấu không công bằng.

Sau cuộc huyết chiến đó, Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị bị thương quá nặng, từ đó vượt qua Quan ngoại quy ẩn bặt tích tuyệt tăm, không ai biết y ở đâu nữa.

Không có người phân biện thì muốn thêu dệt thế nào mà chẳng được.

Huống chi lại có người duy nhất trong Hoài Giang ngũ kỳ thoát chết là Thiết Chưởng Hoa Vũ phụ họa thêm thì ai mà chẳng tin?

Từ đó Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang biến thành một vị đại anh hùng, đại hào kiệt, là cứu tinh của thiên hạ võ lâm, thành Thiên Nam Đệ Nhất Kiếm Thủ.

Ngựa phi từ sáng tới giờ đã mệt. Bộc Dương Duy đứng lại bên một dòng suối, tắm rửa cho nó rồi thả gặm cỏ dưới bóng cây, định bụng chờ chiều mát sẽ đi tiếp.

Đang ngồi trên phiến đá nghĩ ngợi, chợt phát hiện phía sau cách mấy trượng có tiếng y phục sột soạt liền hỏi :

– Vị nào ở trong kia thế?

Không có tiếng trả lời.

Bộc Dương Duy đứng lên hỏi :

– Các hạ là cao nhân ở phương nào không chịu lộ diện mà cứ lén lút như thế có đáng là bậc hảo hán không?

Từ sau tảng quái thạch cách đó chỉ ba trượng vang lên tiếng nói :

– Tiểu tử miệng lưỡi khá lắm! Ngươi danh tính là gì?

Dứt lời một người bước ra.

Đó là một lão nhân chỉ cao bốn thước, người gầy nhom, chân tay dài ngoằng như vượn, môi dẩu răng hô, y phục màu vàng đất cáu bẩn, đầu hói chỉ còn lại hai bím tóc nhỏ xíu vàng hoe, mặt đầy lông vàng, hai mắt cũng vàng như mắt khỉ nhưng phát ra linh quang, chứng tỏ là nội gia cao thủ thặng thừa.

Tóm lại, lão ta giống khỉ hơn là giống người.

Bộc Dương Duy nhìn lão nhân dị dạng đó mà quên mất trả lời.

Lão tức giận quát lên :

– Tiểu tử! Ngươi có nghe ta hỏi gì không?

Bộc Dương Duy buông lời khiêu khích :

– Không nghe thì đã sao chứ?

Lão nhân hừ một tiếng nói :

– Lão phu thấy ngươi có phong độ, lại có chút bản lĩnh nên mới hỏi danh tính, không ngờ ngươi lại ngông cuồng như thế, chứng tỏ là loại hư danh cậy tài khinh người. Lão phu phải giáo huấn ngươi mới được.

Bộc Dương Duy cười đáp :

– Lão muốn giáo huấn cũng được. Nhưng chúng ta không thù không oán, nếu động thủ, tất sẽ có người bị thương, không bằng chúng ta đánh cuộc một phen!

Lão lùn hỏi :

– Đánh cuộc thế nào?

– Tại hạ đề nghị thế này, một bên đề ra một điều kiện thi đấu và cách phân định thắng thua, dùng bản lĩnh của mỗi người để chiến thắng, như thế sẽ tránh khỏi bị thương vô ích.

Lão nhân hỏi :

– Ai sẽ đề ra điều kiện trước?

Bộc Dương Duy đáp :

– Các hạ lớn tuổi hơn, cứ ra điều kiện đi.

Lão nhân thầm nghĩ :

– Tiểu tử này thật ngông cuồng! Được, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân.

Nên biết trong võ lâm có vô số loại võ công, mỗi người có sở trường về mặt này thì sở đoản về mặt khác.

Nếu chấp nhận cách tỷ đấu này, đương nhiên người ra điều kiện sẽ đưa ra sở trường của mình.

Từ trường hợp người có võ học uyên thâm, công lực cái thế, còn nếu trình độ không hơn kém nhau nhiều, người ra điều kiện tất cầm chắc thắng cuộc.

Lão nhân nghĩ vậy liền nói :

– Ngươi đã nói thế thì lão phu không cần khách khí nữa. Chúng ta sẽ thi đấu trận gồm khinh công, ám khí và nội công. Ngươi thấy thế nào?

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Tại hạ chấp nhận! Xin các hạ nói rõ hình thức đấu khinh công.

Lão nhân chỉ lên một ngọn cây cổ thụ nói :

– Chúng ta cùng nhảy lên cây đó, tận lực phát chưởng, nếu ai bị bức khỏi cành cây rơi xuống đất trước là thua cuộc.

Bộc Dương Duy vỗ tay tán thưởng :

– Cách thức của các hạ rất hay!

Lão nhân nói tiếp :

– Còn đấu ám khí, tìm một cây có nhiều chim sơn tước, cả hai đứng lên một nơi dùng ám khí phóng ra, ai phóng được nhiều chim là thắng cuộc. Còn đấu nội công thì đơn giản hơn. Chúng ta hãy tìm sáu thân cây tương đẳng, ai dùng chưởng đánh gãy ba cây trong thời gian ngắn nhất là thắng.

Như vậy là điều kiện thỏa thuận xong.

Lão nhân này là Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu, một quái kiệt rất có danh tiếng trên võ lâm, tuổi độ lục tuần, tính tình cổ quái, võ công cao cường, đặc biệt khinh công độc môn Thiên Lý Triển Dực lừng danh thiên hạ, trong võ lâm ít người sánh kịp.

Bởi thế khi đưa ra điều kiện, lão chọn khinh công làm căn bản, tin rằng đối phương nhất định sẽ thua.

Thấy Bộc Dương Duy không phản đối gì, lão liền nói :

– Nào, bắt đầu thôi!

Dứt lời thi triển thân pháp Thiên Lý Triển Dực phi thân nhảy lên cao bốn trượng đáp xuống một cành cây bách cổ thụ to bằng cổ tay, không làm rung một chiếc lá.

Khinh công của lão quái thật inh.

Đứng trên cây nhìn xuống, thấy Bộc Dương Duy vẫn đứng nguyên chỗ cũ đưa mắt nhìn lên, Ngũ Bách Tu bụng mừng thầm nghĩ :

– Chắc là tiểu tử đó chỉ nói dóc thế thôi, ngay cả nhảy lên dây còn chưa được thì đấu cái gì!

Lão chưa nghĩ xong thì chợt thấy Bộc Dương Duy khẽ nhún mình, thân ảnh như bay, đậu lên một cành cây chỉ nhỏ bằng ngón tay mà không chao động lấy một chút.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu kinh hãi nghĩ thầm :

– Hắn dùng thân pháp gì mà kỳ diệu vậy chứ? Quả thật mình chưa từng nghe từng thấy bao giờ! Người ta nói trong giang hồ có loại khinh công gọi là Ngưng Khí Vệ Phong rất kỳ ảo nhưng đã thất truyền từ lâu. Chẳng lẽ hắn luyện thành khinh công đó?

Nhưng lão vẫn chưa chịu thua, quát lên :

– Xem chiêu!

Dứt lời đánh ra một chưởng.

Bộc Dương Duy chờ cho chưởng kình đánh đến gần mới đưa tay trái phất nhẹ hóa giải chưởng lực đối phương, tay phải phát ra ba chỉ nhằm vào các huyệt Thông Thái, Mi Trung và Tinh Minh của lão quái.

Đó chính là chiêu Dĩ Thực Hoàn Hư của Thiên Ma thập nhị thức.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu thấy chưởng mình đánh ra bị đối phương hóa giải vô thanh vô tức, đang ngơ ngác thì chỉ lực đã điểm tới nơi vội nhảy sang một cành khác tránh chiêu.

Nhưng lão chưa kịp đứng vững thì lại nghe ‘Vút! Vút’ thêm hai chỉ nữa điểm tới, bất đắc dĩ phải dùng một thức Phù Quang Kinh Ảnh nhảy vút lên hai trượng đáp xuống một cành cây khác.

Mới xuất chiêu đầu tiên đã lâm vào thế bị động, Ngũ Bích Tu nổi giận quay lại vung chưởng vận cả mười thành công lực đánh ra.

Bộc Dương Duy bình tĩnh đưa chưởng ra nghênh tiếp.

Chỉ nghe bình một tiếng dữ dội, cả cây bách cổ thụ chuyển mình răng rắc như muốn đổ, lá rụng ào ào.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu bị cuốn khỏi cành cây bắn đi xa hai trượng không sao đề khí lên được, đành phải đáp xuống đất.

Bộc Dương Duy cũng nhảy xuống theo, chắp tay cười nói :

– May được các hạ nhường ột chiêu đầu!

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu đỏ mặt tía tai, thẹn quá hóa tức, quát lên :

– Tiểu tử chớ cuồng! Còn hai trường đấu nữa, chưa biết ai thắng ai thua đâu!

Nói xong lao vào rừng, đứng dưới một gốc cây xum xuê, trên có một đàn năm sáu con chim sơn tước.

Ngũ Bách Tu nói :

– Tiểu tử! Chúng ta đã thỏa thuận, dùng ám khí phóng lũ sơn tước kia, ai hạ được nhiều con là thắng!

Bộc Dương Duy gật đầu.

Lão quái lấy trong túi ra một nắm phi hoàng thạch, chắc mẩm mình sẽ thắng trận này.

Bộc Dương Duy thầm nghĩ :

– Lão người vượn này xem ra cũng thật giảo hoạt đây!

Hai người đứng vào vị trí chuẩn bị.

Ngũ Bích Tu vẫy tay ra hiệu :

– Bắt đầu!

Dứt lời tay phải ném ra.

– Vút vút vút…

Năm viên phi hoàng thạch nhằm chuẩn năm con chim bay tới.

Nhưng khi còn cách chừng mấy thước thì chợt một vật màu hồng bay vượt lên trước, lần lượt đánh rơi cả năm con chim sơn tước rồi lượn một vòng bay ngược trở về.

Lúc đó năm viên phi hoàng thạch mới bay tới, đương nhiên bắn vào khoảng không!

Bộc Dương Duy đưa tay phát ra một luồng hấp lực thu chiếc Xích Long lăng về, chắp tay nói :

– Lão tiền bối lại nhường vãn sinh một trường nữa!

Đấu ba trường mà đã thua hai, còn nói gì được nữa.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu tròn mắt nhìn chiếc Xích Long lăng trong tay Bộc Dương Duy, thần sắc lộ vẻ kinh dị, hồi lâu mới nói :

– Trước đây ba mươi năm có một nhân vật được xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Thủ, danh hiệu Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị, ngươi có biết người đó không?

Bộc Dương Duy gật đầu đáp :

– Đó chính là ân sư.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu cả mừng nói :

– Hay quá! Thế mà lão phu dám vuốt râu hùm! Nguyên lão đệ ngươi là truyền nhân của Quan lão tiền bối!

Bộc Dương Duy ngạc nhiên hỏi :

– Không biết tiền bối với ân sư…

Ngũ Bách Tu vội đáp :

– Lão đệ! Đừng xưng hô với ta như thế! Cứ gọi một tiếng lão ca là được rồi! Kể cả thân thủ và bối phận, lẽ ra ta phải gọi ngươi là lão huynh mới đúng, chỉ là nhiều hơn mấy tuổi nên ta mới mạo muội gọi ngươi một tiếng lão đệ…

Bộc Dương Duy nghi hoặc hỏi :

– Nhưng giữa tiền bối và ân sư…

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu nói :

– Bốn mươi năm trước, lệnh sư có lần viễn hành tới Kinh Sơn thuộc Hồ Bắc, cứu được sư đồ lão phu thoát khỏi một đại họa sát thân. Sư đồ chúng ta đang mang ơn sâu tới tận bây giờ mà chưa báo đáp được gì.

Lão buông tiếng thở dài nói :

– Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó đã bốn mươi năm chưa được gặp lại lão nhân gia…

Bộc Dương Duy chợt hỏi :

– Lệnh sư có phải là vị Kinh Sơn Viên Lão Hạ Hầu Can lão tiền bối không?

Ngũ Bách Tu gật đầu nói :

– Chính phải, lệnh sư có nhắc tới gia sư hay sao?

Bộc Dương Duy đáp :

– Gia sư vẫn thường nhắc tới. Lão nhân gia rất khâm phục nghĩa khí của lệnh sư, dặn tại hạ rằng sau khi giải quyết xong công việc hãy nhớ lên Kinh Sơn bái yết Hạ Hầu tiền bối.

Ngũ Bách Tu hỏi :

– Quan tiền bối vẫn còn khang kiện chứ?

Bộc Dương Duy lắc đầu đáp :

– Gia sư suốt ba mươi năm nay vẫn mang nội thương trong người nên không được khỏe, hơn nữa đã thề không xuất hiện trên giang hồ nữa.

Ngũ Bách Tu trầm giọng :

– Thật đáng tiếc! Gia sư thì đã lìa trần ba mươi năm trước…

Bộc Dương Duy cúi đầu không nói gì.

Một lúc sau Ngũ Bách Tu hỏi :

– Lão đệ chuyến này vào Trung Nguyên, có phải là thay lệnh sư báo mối thù ba mươi năm trước không?

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Chính thế!

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu khảng khái nói :

– Rất tốt! Lão ca tuy bất tài nhưng quyết theo ngươi chuyến này làm chấn động giang hồ một phen. Lão đệ cần gì cứ nói một tiếng, dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng lão ca cũng không từ chối đâu!

Lão dừng một lúc lại tiếp :

– Nói ra thật đáng hổ thẹn. Cuộc huyết chiến ở Tần Lĩnh ba mươi năm trước lão ca cũng có nghe. Những cừu nhân của lệnh sư lúc đó toàn là những nhân vật lừng danh trong hắc bạch lưỡng đạo, tỷ như Tam Hiền Tứ Dật, Hoài Giang Ngô Kỳ, Cái bang Tam anh, Minh chủ lục lâm giang hồ là Lạt Thủ Thần Viên Hoàng Song Khê, Bang chủ Hắc Kỳ bang Chấn Sơn Thủ Uông Luân, Tam Diện đạo nhân Viên Hóa, Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang… người nào cũng có võ công siêu quần bạt tụy. Gia sư lúc ấy lại mới qua đời, lão ca nhận rằng mình không phải là đối thủ của bất cứ người nào trong số đó, dù nhớ ơn tri ngộ cũng đành chịu. May trời xanh có mắt giúp ân sư thoát khỏi cơn đại nạn, giáo dưỡng nên một bậc kỳ tài là lão đệ ngươi để đòi lại huyết hải thâm cừu. Lão ca xin dốc lòng phù trợ ngươi!

Nói xong hồ hởi nắm lấy tay chàng.

Bộc Dương Duy nhìn Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu đầy cảm động, nghĩ thầm :

– Vị lão ca này đã nhiệt tâm như thế, không nên từ chối. Hơn nữa vị này xông pha trên giang hồ nhiều năm, tất có nhiều kinh nghiệm sẽ giúp đỡ mình, giang hồ vạn lý, có thêm một người bằng hữu cũng tốt.

* * * * *

Mặt trời thấp xuống núi tây, hắt ra những tia nắng cuối cùng.

Hoàng hôn buông dần xuống.

Trong huyện thành Vạn Nguyên, nhà nhà đã lên đèn.

Suốt ngày nóng bức, đây là lúc mọi sinh hoạt diễn ra rất nhộn nhịp.

Phía nam thành có một ngôi tửu lâu rất lớn gọi là Túy Tiên lâu. Lầu có hai tầng, tầng dưới dành cho thực khách, còn tầng trên bài trí rất thanh nhã, có bồn hoa chậu cảnh, tửu bảo đi lại lăng xăng, đó là nơi để Túy tiên khách say sưa…

Ở một bàn kề bên cửa sổ có hai vị tửu khách một già một trẻ, tướng mạo khách nhau một trời một vực.

Lão nhân chừng sáu mươi tuổi, người thấp bé chỉ cao bốn thước, chân tay dài ngoằng như vượn, môi dẩu răng hô, y phục màu vàng đất cáu bẩn, đầu hói chỉ còn lại hai bím tóc nhỏ xíu vàng hoe, mặt đầy lông vàng, hai mặt cùng vàng như mắt khỉ nhưng tán phát tinh quang, chứng tỏ có nội lực thâm hậu.

Còn thiếu niên chừng hăm mốt hăm hai tuổi, mình khoác bạch bào, diện mạo tuấn mĩ, dáng vẻ thanh nhã, nhìn qua cũng biết là bậc anh tài.

Hai người đó là Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu và Bộc Dương Duy, vừa kết làm bằng hữu vong niên, vào Túy Tiên lâu để uống mừng hội ngộ.

Hai người vừa đối ẩm vừa chuyện trò, chợt nghe từ cầu thang tiếng chân, lát sau thấy xuất hiện năm sáu người cao thấp khác nhau, tuổi tác bất đồng.

Năm người vừa lên lầu, hai ba tên tửu bảo đã chạy ra khúm núm chào đón, ngay cả vị chưởng quầy cũng bước xuống cười nhã nhặn nói :

– Năm vị ghé thăm tiểu lâu, thật hân hạnh!

Rồi thu xếp cho khách ngồi xuống chiếc bàn ngay giữa phòng.

Năm người an tọa xong thì rượu thịt cũng được dọn ra ngay. Chúng vừa ăn uống vừa cười nói oang oang, xem như cả tầng lầu này không còn ai khác vậy!

Một lão nhân tuổi trạc ngũ tuần, bộ râu đen rậm uống xong chén rượu, cười hô hô nói :

– Các huynh đệ! Hôm qua vị Thiết Chưởng Hoa lão gia từ Hoài Nam tới đây. Nghe vị quản gia ở trong trang nói rằng Hoa lão gia còn mang theo một chiếc Huyết Phụng tặng cho Trang chủ.

Một hán tử chừng bốn mươi tuổi lên tiếng hỏi :

– Thẩm nhị gia, Huyết Phụng là thứ gì vậy?

Lão nhân râu rậm đáp :

– Hắc! Vật kỳ ảo võ lâm đó mà sao Đổng phó giáo đầu không biết! Đó là một con phụng hoàng bằng ngọc, được chôn theo một vị hoàng tộc đời Đường, qua nhiều năm, Huyết Phụng hấp thụ linh khí người chết biến thành màu hồng, trong bóng tối phát ra ánh sáng màu hồng, là một bảo vật võ lâm có giá trị rất lớn.

Một hán tử béo mập tiếp lời :

– Bảo vật đem tặng Trang chủ chúng ta là phải lắm! Uy danh lão nhân gia bao trùm toàn cõi Đại Giang nam bắc, ngay tên đại ma đầu Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị năm xưa cũng bị Trang chủ một chiêu đánh bị trở thành tàn phế!

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu nghe nói thì đùng đùng tức giận, nhưng Bộc Dương Duy lại rất bình tĩnh không phản ứng gì.

Lão nhân râu rậm được xưng là Thẩm nhị gia gật đầu nói :

– Tứ đệ nói không sai! Năm xưa lão ma Độc Thủ Ma Quân tuy được xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Thủ nhưng mới một chiêu đã bị Trang chủ chúng ta chém một kiếm đưa suốt mặt, may mà chưa chết nhưng suốt mấy chục năm chẳng dám ló mặt ra giang hồ. Hắc! Lưu Sa kiếm khách trở thành lãnh tụ vùng Đại Giang nam bắc là đáng lắm!

Cả năm tên cũng cất tiếng cười vang đầy ngạo nghễ.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu liếc nhìn lão đệ, thấy chàng vẫn ngồi lặng lẽ nhưng trong mắt ẩn hiện sát cơ.

Lão vốn tính nóng nảy, không trấn áp được như Bộc Dương Duy, hừ một tiếng cắt lời chửi :

– Con mẹ nó! Hãy về bú mẹ thêm mấy năm nữa rồi hãy ra giang hồ mà khua mép! Thật là thối hết chỗ nói!

Tuy lão nói không lớn nhưng đủ cho cả tửu điếm nghe được.

Năm tên ngồi bàn giữa thoáng ngồi ngây ra. Rõ ràng lão nhân nửa giống người nửa giống vượn kia chửi chúng chứ còn ai nữa?

Tên béo mập phát tác trước tiên, đứng bật lên trừng mắt nhìn Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu quát :

– Lão khỉ già kia chán sống rồi! Hãy giương mắt ra mà nhìn rõ xem chúng ta là ai mà dáng buông lời vũ nhục! Hôm nay lão tử không cho ngươi bò xuống chân ra khỏi Túy Tiên lâu, thề không làm người!

Bốn tên kia cũng hò hét cổ vũ trợ oai.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu ngửa mặt cười to một tràng nghe váng cả óc.

Năm tên ngồi bàn giữa đều đứng phắt lên chực động thủ, tất cả tửu khách còn lại đều buông đũa, chuẩn bị chứng kiến cuộc xô xát sắp xảy ra.

Ngũ Bách Tu cười xong mới hỏi :

– Các ngươi tất cả là đồ tôn, đồ tử của Lưu Sa trang chủ Kim Nộ Giang không sai chứ? Lẽ ra nói giọng cuồng ngạo đó, lão nhân gia giết ráo mới phải!

Nhưng lần đầu ta tha mạng, chỉ lưu một ký hiệu cho Kim lão nhi biết để giáo huấn đệ tử mà thôi.

Dứt lời vung tay phóng đôi đũa nhằm vào tên béo mập.

Tên này thất kinh thấy đôi đũa bắn tới nh hai ánh chớp, vội vàng vung tay gạt được một chếc, còn chiếc kia xuyên qua lòng bàn tay trái cắm xuống mặt bàn.

Mặc dù bàn tay trái máu chảy ra nhoe nhoét, hắn vẫn nén đau gầm lên một tiếng rút ra ngọn Cửu Tiết tiên chồm tới.

Bộc Dương Duy vẫn ngồi điềm nhiên, còn bọn người của Lưu Sa trang mặt đều biến sắc.

Lão nhân râu rậm Thẩm nhị gia cầm một nắm kim châm vung tay phóng tới, nhằm vào những yếu huyệt trên người của Ngũ Bách Tu.

Cự ly giữa hai bàn chỉ hơn một trượng, nắm kim châm có tới mười mấy mũi, thủ pháp của Thẩm nhị gia vừa chuẩn xác vừa thần tốc, muốn tránh được không phải là chuyện dễ.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu thấy vậy cũng biến sắc, định nhảy lùi tránh thì cảm thấy từ phía sau một luồng kình lực rất mạnh cuốn tới, đẩy bật toàn bộ số kim châm bay ngược trở lại.

Ngũ Bách Tu biết Bộc lão đệ vừa xuất thủ giúp mình.

Chùm ám khí bay ngược trở lại với tốc độ cực nhanh còn hơn lúc phóng đi gấp bội, ghim hết vào năm tên thuộc hạ của Lưu Sa trang.

Tiếng la thảm vang lên làm kinh động toàn bộ ngôi tửu lâu, ba tên bị kim châm xuyên qua tử huyệt gục xuống.

Thẩm nhị gia và Đổng phó giáo đầu công lực thâm hậu hơn nên vẫn còn sống sót nhưng mỗi tên cùng bị trúng hai mũi ám khí vào người.

Đương nhiên không ai ngờ là Bộc Dương Duy ra tay xuất thủ, ngỡ rằng Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu phản kích.

Đổng phó giáo đầu bị thương vào hai huyệt Thái Nguyên và Cự Khuyết, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng người tê đi không đề nổi chân khí, biết hôm nay không giao thủ được nữa, nhìn Ngũ Bách Tu với ánh mắt rực lửa hận nói :

– Mối thù hôm nay, Đổng Gia Tường này sẽ ghi nhớ không quên. Các hạ hãy xưng danh tính ra!

Ngũ Bách Tu cười đáp :

– Rất tốt! Ngươi hãy nhớ cho kỹ đấy! Lão nhân gia là Ngũ Bách Tu, hiệu xưng Thiết Dực Kim Tinh, đừng nhầm lẫn!

Nghe đối phương xưng danh hiệu xong, cả hai tên Lưu Sa trang còn sống sót mặt đều biến sắc.

Đổng Gia Tường nói :

– Được lắm! Hôm nay chúng ta hãy tạm dừng ở dây. Nếu ngươi có bản lĩnh thì ba ngày sau hẹn gặp lại ở Lưu Sa trang phía bắc thành, nhất định sẽ có người bắt ngươi trả lại công lý!

Thẩm nhị gia tiếp lời :

– Lão phu là Thẩm Lục Tiêu, hẹn gặp lại các hạ!

Ngũ Bách Tu kinh hãi nghĩ thầm :

– Thì ra tên này là nội điệt của Kim Nộ Giang, hiệu xưng Kim Châm Đoạt Mệnh. Xem ra mình đã kết thành cừu oán với Lưu Sa trang rồi, Kim Nộ Giang sẽ không chịu để cho yên đâu!

Nghĩ vậy nhưng vẫn bình thản đáp :

– Ba ngày sau lão phu sẽ đến quý trang hầu giáo.

Bây giờ trong Túy Tiên lâu cả tầng trên tầng dưới đều trở nên hỗn loạn, đặc biệt là lão chưởng quầy và bọn tửu bảo mặt đều xanh như tàu lá, trốn biệt trong quầy chẳng dám ló mặt ra.

Tửu khách chen nhau chạy, tiếng kêu la vang lên thành một khối.

Nói xong mấy câu, Thẩm Lạc Tiêu và Đổng Gia Tường cùng dìu nhau đi xuống lầu.

Bấy giờ lão chưởng quầy mới hoàn hồn, một mặt cho người khiêng ba cái tử thi đi và xử lý hiện trường, xong đến trước Ngũ Bách Tu chắp tay nói :

– Hai vị đại gia gây nên đại họa rồi! Việc quan phủ chưa nói đến, riêng Kim lão Trang chủ xưa nay không ai dám dây vào. Xin hai vị hãy mau rời khỏi đây trước khi quá muộn.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu cười đáp :

– Ngươi cứ yên tâm đi! Việc ai làm nấy chịu, chúng ta chẳng để ngươi phải liên lụy đâu.

Lão đưa mắt nhìn quang cảnh trong tửu điếm, nói thêm :

– Những tổn thất ở đây ta sẽ bồi hoàn đầy đủ!

Nói xong đưa hai đĩnh mười lạng bạc để lên bàn.

Bây giờ Bộc Dương Duy mới lên tiếng :

– Ngũ lão ca! Chúng ta đi thôi!

Hai người sánh bước xuống lầu, định tìm một khách điếm nghỉ lại nhưng mới bước qua cửa đã thấy hai tên tiểu nhị chạy ra, nhìn hai người xét nét rồi cúi thấp người nói :

– Xin hai vị thứ lỗi! Trong điếm đã đầy khách rồi, không còn chỗ đâu. Dám phiền hai vị tìm nơi khác.

Hai người đành phải quay lại.

Thêm mấy khách điếm khác cũng bị từ chối như thế, Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu tức giận nói :

– Rõ ràng đây là hậu quả của cuộc đấu vừa rồi. Lưu Sa trang thế lực rất lớn, tất đe dọa không cho các khách điếm chứa chúng ta.

Bộc Dương Duy rầu giọng nói :

– Biết làm sao được? Họ là người làm ăn buôn bán nên không muốn rước thêm phiền phức. Người ta sợ Lưu Sa trang cũng đúng thôi…

Loanh quanh khắp thành cho tới canh hai vẫn chưa tìm được chỗ trọ, Bộc Dương Duy còn giữ được bình tĩnh nhưng Ngũ Bách Tu thì hỏa khí đã bốc lên.

Vào Hưng Long Khách Điếm cũng bị thoái thác, lão tức giận chộp lấy vai tên tiểu nhị quát lên :

– Ngươi nói láo! Ta sẽ vào kiểm tra trong điếm đó còn phòng hay không mới được. Nếu còn một phòng trống, ta sẽ đốt trụi cả khách điếm.

Tên tiểu nhị đáng thương bị nhấc bổng lên như người ta xách con gà vậy, cố giãy giụa nưhg không sao thoát ra được, miệng la oai oái.

Lão điếm chủ thấy vậy vội chạy ra cúi rạp người nói :

– Xin lão gia bớt giận! Mọi việc là lỗi tại hạ nhân, nó không biết gì đâu!

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu vẫn chưa hết giận hừ một tiếng buông tên tiểu nhị ra làm hắn ngã lăn quay xuống đất, trừng mắt nhìn chủ điếm hỏi :

– Ngươi nói thật đi, trong điếm còn phòng trống không?

Lão điếm chủ nghẹn họng không biết trả lời sao.

Ngũ Bách Tu hỏi dồn :

– Chúng ta đến trọ cũng trả tiền chứ không quỵt của ngươi, vì sao người khác thuê phòng được mà ta không thuê được?

Lão điếm chủ lúng túng nói :

– Cái đó… lão nhân gia đừng trách tiểu nhân! Chỉ vì hai vị đã gây chuyện ở Túy Tiên lâu, giết chết ba người của Lưu Sa trang. Chúng tôi vừa được lệnh là nếu chứa hai vị, nhẹ thì bị phóng hỏa thiêu trụi khách điếm, nặng thì bị đánh chết. Chúng tôi là người làm ăn, làm sao dám trái lời Lưu Sa trang đầy quyền thế như vậy.

Ngũ Bách Tu còn định quát nữa thì Bộc Dương Duy kéo tay lão nói :

– Lão ca hãy bớt giận.

Rồi hướng sang lão chủ điếm ôn tồn nói :

– Ngày mai chúng ta sẽ đến tận Lưu Sa trang giải quyết việc này, ta bảo đảm với ngươi là Hưng Long Khách Điếm sẽ không bị hao tổn chút nào đâu.

Tới đó lấy một nén vàng giúi vào tay lão.

Hiển nhiên hoàng kim có sức nặng còn hơn mọi sự thuyết phục. Lão điếm chủ mắt sáng lên, nhưng còn nói một câu khách khí :

– Công tử gia! Nếu Kim Trang chủ có lời nào trách móc thì xin công tử gia nói đỡ ột lời.

Bộc Dương Duy chưa kịp đáp thì Ngũ Bách Tu trừng mắt quát :

– Thôi đừng nhiều lời nữa!

Lão điếm chủ vâng dạ rối rít rồi bảo tên tiểu nhị :

– Ngươi mau vào thu dọn khu biệt phòng sang nhất để chuẩn bị tiếp đãi quý khách.

Tên tiểu nhị dạ một tiếng ba chân bốn cẳng chạy đi.

Hai người được xếp ở chung phòng rất rộng rãi khang trang, chăn nệm sạch tinh.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu nói :

– Lão đệ! Nếu hôm nay ngươi không dùng khí công phản kích Đoạt Mệnh kim châm của tên họ Thẩm thì lão ca không dễ ứng phó đâu! Nhưng bọn kia thì chẳng ai nhìn ra là người xuất thủ!

Bộc Dương Duy cười đáp :

– Chỉ là việc nhỏ, lão ca nói thêm làm gì?

Hai người đang nói chuyện thì phát hiện ngoài cửa sổ có tiếng y phục sột soạt, Ngũ Bách Tu định xông ra thì Bộc Dương Duy ngăn lại nói :

– Bây giờ không nói cũng biết Lưu Sa trang đang cho người giám sát chúng ta khắp nơi trong thành này, nhưng chưa dám làm gì chúng ta đâu. Cứ mặc nó, chúng ta chỉ nghỉ ngơi cho thoải mái, chuẩn bị ngày mai ứng chiến.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu nghe lời, ngồi vận công một lúc rồi lên giường đường hoàng nằm ngủ.

* * * * *

Hôm sau trời vừa mờ sáng mở cửa ra đã thấy một tên hán tử vận hắc y, sắc mặt vàng bủng đứng chờ sẵn trước cửa.

Hắn trịnh trọng đưa cho Ngũ Bách Tu một tấm danh thiếp lớn màu hồng, gượng cười hói :

– Tôn giá có phải là Thiết Dực Kim Tinh Ngũ lão tiền bối không?

Ngũ Bách Tu biết hắn được Kim Nộ Giang phái tới, gật đầu đáp :

– Chính ta đây!

Tên hán tử lại nói :

– Tại hạ là Trần Vũ, Giáo đầu trong Lưu Sa trang, phụng mệnh Trang chủ tới đây bái kiến tiền bối.

Nói xong hai tay đưa tấm thiếp cho Ngũ Bách Tu.

Ngũ Bách Tu mở tấm thiếp ra thấy viết rằng :

– Gửi Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu.

Hôm nay vào giờ ngọ, chúng ta sẽ chờ ở bổn trang để hầu giáo.

Bên dưới còn viết thêm một dòng :

– Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang cùng Thiết Chưởng Hoa Vũ.

Bộc Dương Duy cũng bước ra, lướt mắt nhìn tấm thiếp xong hừ một tiếng :

– Xem ra chúng còn nóng lòng hơn chúng ta nữa!

Ngũ Bách Tu cười đáp :

– Lão đệ! Kim Nộ Giang và Hoa Vũ đều tập trung chú ý vào lão ca ta mà không biết rằng chính ngươi mới là chủ.

– Đến lúc đó chúng sẽ biết!

Tên hán tử Trần Vũ cáo từ lui ra, hai người cùng lên phòng ăn dùng bữa sáng.

Xem chừng cả khách điếm đều chú ý đến hai vị khách đặc biệt này nên suốt bữa ăn ai cũng liếc nhìn họ với vẻ sợ sệt.

Lão điếm chủ cũng tới tận bàn chào khách, nhìn Bộc Dương Duy thầm nghĩ :

– Không biết thiếu niên tuấn tú này là ai mà dám đi cùng lão người vượn đến quấy nhiễu Lưu Sa trang?

Sau một canh giờ đã thấy Lưu Sa trang đồ sộ với phòng ốc lầu các liên miên hiện ra dưới chân núi :

– Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang là lãnh tụ võ lâm vùng Đại Giang nam bắc, nên Lưu Sa trang cũng xứng tầm với uy danh đó.

Cổng chính rất cao rộng tới năm trượng sơn đỏ, trên cao là bức hoành phi để ba chữ Lưu Sa trang sơn son thếp vàng, hai bên cánh cổng có hai con sư tử đá cao tới gần một trượng đứng chầu.

Xung quanh cửa không một bóng người, hai cánh cổng chính sơn đỏ đóng chặt, chỉ có cổng phụ bên cạnh màu đen rộng chừng ba thước là để ngỏ.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu tức giận nghĩ thầm :

– Cho dù Kim Nộ Giang ngươi danh lừng một cõi, tự xưng là Nam Thiên Đệ Nhất Kiếm nhưng Thiết Dực Kim Tinh ta cũng không phải hạng tầm thường, lại bắt ta vào cửa phụ. Sao dám khinh người như thế?

Lão mở miệng định quát thì nghe Bộc Dương Duy nói :

– Ngũ lão ca! Xin hãy cho phép tiểu đệ từ lúc này được vượt quyền lão cao làm chủ ở đây!

Nói xong vung tay.

Lập tức nghe choang một tiếng, một vật bay vút đi cắm vào giữa đại môn.

Ngũ Bách Tu đưa mắt nhìn, bỗng giật mình chấn động.

Nguyên vật cắm vào giữa cổng có màu vàng óng ánh lớn bằng bàn tay chạm hình ác quỷ nghe nanh múa vuốt, trông rất đáng sợ.

Trên giang hồ chẳng ai không biết đó là Xích Huyết lệnh, vật truyền phái của Lãnh Vân bang.

Ngày xưa Xích Huyết lệnh xuất hiện ở đâu là máu chảy ở đó, xem ra Bộc Dương Duy cắm nó vào đại môn Lưu Sa trang là báo hiệu cuộc đồ sát sắp bắt đầu.

Nghĩ thế, Ngũ Bách Tu không khỏi rùng mình chấn động!

Bộc Dương Duy vốn sinh trưởng trong một gia đình lạc đệ tú tài không biết võ công.

Sau khi phụ mẫu lâm bệnh qua đời, chàng bị đuổi khỏi nhà, đi ở chăn dê ột phú hộ, sau đó bị quân cường hào ác bá đốt mất ngôi lều và giết Phúc bá bá là người thân duy nhất cuối cùng.

Trong lòng đầy đau thương và phẫn uất, lúc chạy nạn chàng gặp Độc Thủ Ma Quân và trở thành truyền nhân của lão.

Suốt mười năm ở bên vị quái kiệt này, chàng tiếp thu bản tính lạnh lùng và có phần tàn ác của lão ta, đối với kẻ thù quyết không chút nương tay.

Đại môn bị Xích Huyết lệnh cắm vào làm kinh động cả Lưu Sa trang.

Không lâu, hai cánh cổng lớn từ từ mở ra, từ trong cổng bước ra một lão nhân tuổi độ thất tuần, thân thể cao lớn, dáng vẻ rất uy vũ.

Phía sau có bọn Thẩm Lục Tiêu, Đổng Gia Tường, Trần Vũ và một thiếu niên anh tuấn vận lam bào.

Lão nhân nhìn Bộc Dương Duy, vừa mở miệng định hỏi thì Đổng Gia Tường ở phía sau kêu lên :

– Xích Huyết lệnh!

Lão nhân quay lại nhìn chiếc lệnh bài cắm vào cổng, mặt bỗng biến sắc.

Mấy tên còn lại mặt đều tái mét.

Với dáng vẻ hết sức khích động, lão nhân nhìn Bộc Dương Duy từ đầu đến chân, nhưng dường như vẫn chưa tin thiếu niên này là người kế vị của Độc Thủ Ma Quân, tân Bang chủ của Lãnh Vân bang, hồ nghi hỏi :

– Vị nào là chủ nhân Xích Huyết lệnh?

Bộc Dương Duy tiến lên một bước nói :

– Chính là bổn nhân. Các hạ là Lưu Sa trang chủ?

Lão nhân lắc đầu đáp :

– Không dám! Lão phu là Thiết chưởng Hoa Vũ, tân khách của Lưu Sa kiếm khách Kim Trang chủ….

Thảm án ngày xưa hiện lên trong đầu Bộc Dương Duy.

Chàng không được chứng kiến, nhưng từng được nghe kể nhiều lần.

Cả trăm bang chúng bị tiêu diệt, cũng với hai mươi bảy cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo trong giang hồ, với những nhân vật uy danh hiển hách.

Phái bạch đạo có các nhân vật Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang, Tiêu Đao Khách Tiền Tam Tú, Tam Tuyệt Kiếm Vương Kỳ… do Tam Hiền Tứ Dật thống lãnh.

Bên hắc đạo có sư đồ Bang chủ Hắc Kỳ bang Chấn Sơn Thủ Uông Luân và Kim Trảo Thủ Hà Thời Nhiệm, Hoài Giang ngũ kỳ, Tam Diện đạo nhân Viên Hóa, vị đại hào sở Sơn Tây, Kim Toán Tử, tên đại cường đạo Độc Cước Phi Yến Chu Bật và nhiều nhân vật khác do Minh chủ của Lục lâm giang hồ là Lạt Thủ Thần Viên Hoàng Song Khê và Thiết Tý Cái Cổ Dung, một trong Cái bang Tam anh cộng đồng chỉ huy.

Bộc Dương Duy đã thuộc lòng tên những nhân vật này, hiện còn sống không bao nhiêu, và Thiết Chưởng Hoa Vũ là nhân vật duy nhất trong Hoài Giang ngũ kỳ còn sống sót qua trận đó…

Trong đầu Bộc Dương Duy thoáng hiện cảnh Quỷ cốc ở Tần Lĩnh máu chảy thành sống, xương chất đống, và bộ mặt khủng khiếp của sư phụ Độc Thủ Ma Quân đòi báo thù.

Bộc Dương Duy lạnh giọng nói :

– Các hạ là một trong số những nhân vật chủ yếu vây công gia sư ba mươi năm trước, huyết án đó hôm nay chúng ta sẽ tính luôn!

Thiết Chưởng Hoa Vũ phát ra một tràng cười thảm đáp :

– Rất tốt! Món nợ ba mươi năm, lão phu đã sẵn sàng đối diện với sự thực!

Lão cố trấn tĩnh, nói tiếp :

– Thiếu hiệp cho biết quý tính đại danh? Có quan hệ thế nào với Lãnh Vân bang chủ Quan lão đương gia?

– Tại hạ là Bộc Dương Duy, Độc Thủ Ma Quân là ân sư. Thực ra hôm nay tại hạ đến tìm vị xưng là Thiên Nam Đệ Nhất Cao Thủ – Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang, sao không thấy vị đó xuất hiện?

Vừa lúc ấy chợt vang lên một tràng cuồng tiếu, tiếng sang sảng như chuông, nghe chấn động cả màng óc.

Tiếp đó một nhân ảnh lướt ra hiện trường nói :

– Vị nào hỏi đến tệ danh? Có lão phu ở đây!

Bộc Dương Duy chú ý nhìn, thấy một người hiện ra giữa đại môn. Đó là một lão nhân tuổi ngoại thất tuần, tầm vóc trung đẳng nhưng dáng uy vũ khí khái, mình vận cẩm bào, mắt phát thần quang khiến người ta nhìn vào không lạnh mà run.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN