Tu La Thất Tuyệt - Chương 34: Thuốc Đến Bệnh Trừ - Vừa Hợp Đã Phân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Tu La Thất Tuyệt


Chương 34: Thuốc Đến Bệnh Trừ - Vừa Hợp Đã Phân



Song Liên Chưởng Tống Phi đang sốt ruột, lúc này nổi giận thực sự, gầm lên :

– Ngốc tài! Các ngươi thực sự muốn chết!

Một tay bưng chén thuốc, tay kia vung chưởng đánh ra.

Hai tên đầu tiên bị đánh bật lùi lại hai ba trượng, ngã lăn xuống đất la lên oai oái.

Chợt một tên đầu mục từ hành lang lật đật chạy tới quát lên :

– Các ngươi dừng tay lại!

Rồi bước tới trước mặt Song Liên Chưởng Tống Phi chắp tay cung kính nói :

– Xin Đường chủ tha lỗi! Thuộc hạ là Quách Thường, Đầu mục thuộc Đệ tam đà của Tử Vong đường, đến chậm để bọn dưới quyền không biết lỡ xúc phạm đến Đường chủ! Xin hãy trách tội!

Bọn kia nghe nói mặt đều tái nhợt.

Song Liên Chưởng Tống Phi vẫn chưa hết giận quát :

– Mẹ nó! Thế mà ta cứ tưởng trong các ngươi có vị nào là Phó bang chủ nên mới hung hăng như vậy! Cút hết đi!

Chợt vang lên tiếng của Bộc Dương Duy :

– Tống lão ca! Chúng không biết nên hãy tha cho chúng! Làm sao mà đại nhân lại câu chấp tiểu nhân như vậy chứ?

Tống Phi cười nói :

– Bộc Dương lão đệ! Lão ca chỉ là mắng chúng cho lần sau bớt hung hăng với người nhà đi, ai thèm câu chấp?

Bộc Dương Duy cười nói :

– Lão ca quả là thần lực vô song! Chỉ có mắng không thôi mà làm hai vị huynh đệ kia lăn nhào đi như thế, tiểu đệ vô cùng bái phục.

Song Liên Chưởng Tống Phi thẹn đỏ mặt, nhưng vẫn trừng mắt nhìn bọn kia một cái.

Bộc Dương Duy lại tiếp :

– Tống lão ca vào đi! Thuốc chế được rồi sao?

Tống Phi gật đầu, đi theo Bang chủ vào phòng.

Bộc Dương Duy đi được mấy bước chợt dừng lại hỏi :

– Lão ca, tiểu đệ vẫn còn rất lo…

Song Liên Chưởng Tống Phi ngạc nhiên hỏi :

– Lão đệ lo gì?

– Tiểu đệ và Ngô, Du hai vị đã tìm đúng ba loại mà lão ca đã dặn, nhưng còn chưa biết có hữu hiệu không…

Song Liên Chưởng Tống Phi vốn tính nóng nảy, nghe thế cho rằng Bộc Dương Duy không tin mình, trừng mắt nói :

– Làm sao không hiệu quả? Ta đã làm đúng hoàn toàn sự hướng dẫn bên trong kỳ thư, cả liều lượng và trình tự, không sai chút nào. Chẳng lẽ lão đệ cho rằng…

Bộc Dương Duy biết lão ca hiểu lầm, vội ngắt lời :

– Tiểu đệ không phải có ý đó, chỉ là… không biết trong pho kỳ thư hướng dẫn có chính xác không…

Song Liên Chưởng Tống Phi nghe nói vậy ngẩn ra.

Một lúc sau lão lấy lại tự tin nói :

– Nhất định chính xác! Bởi vì lão ca làm đúng theo hướng dẫn nên mới bảo đảm cho Bạch cô nương sống được hơn một tháng. Lão đệ xem, mặt cô ta đầy nốt độc tụ lại, khi người ta trúng độc đến mức đó, nếu không có phương pháp và dược vật linh nghiệm thì là sao sống thêm được mấy ngày?

Bộc Dương Duy hỏi :

– Trong kỳ thư hướng dẫn thế nào?

Tống Phi đáp :

– Ngoài hai viên Ngọc Phác Hoàn cho Bạch cô nương uống từ trước, sách viết rằng mỗi ngày lấy tinh huyết trong Xích trảo của Trảo Lân Mãng cho uống một lần.

Chàng nghe nói thế thì yên tâm được mấy phần.

– Thôi được! Tống đại ca! Sống chết do mệnh, phú quý tại trời. Chúng ta chỉ biết tận lực mà làm thôi!

Tống Phi nói :

– Lão ca không tin vào số mệnh! Lão đệ đã mất bao nhiêu công sức và tâm huyết, làm được điều mà bất cứ ai cũng không làm được, thế mà không cứu được Bạch cô nương thì còn đạo lý gì nữa?

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Chúng ta hãy hy vọng như thế!

Hai người tiếp tục đi.

Tới trước phòng, Bộc Dương Duy dừng lại nói :

– Bây giờ tiểu đệ sẽ cho Bạch cô nương uống thuốc, sau đó giúp cô ấy truyền thêm chân khí để phát huy tác dụng của dược lực đẩy độc chất ra khỏi cơ thể. Xin lão ca ở đây bảo họ giúp, trong thời gian điều trị quyết không được để ai vào!

Song Liên Chưởng Tống Phi nói :

– Lão đệ qua một tháng hành trình gian khổ, lại trải qua nhiều trận chiến khốc liệt như thế…

Y chưa nói xong câu thì chợt ngừng bặt nghĩ thầm :

– Việc truyền chân khí ở đây không phải tầm thường, tất phải có sự tiếp xúc da thịt. Người ta là vị hôn phu thê, dù công lực có hao tổn thì cũng phải làm, mình có tư cách gì mà làm việc đó? Thật hồ đồ quá!

Bộc Dương Duy hiểu ra ý nghĩ của bằng hữu, cười nói :

– Cuộc đấu ở Thiếu Lâm cách đây đã tám chín ngày, tiểu đệ đã hồi phục lại chân lực rồi. Lão ca đừng lo!

Tống Phi gật đầu nói :

– Vậy thì lão đệ vào đi! Sẽ không ai dám làm phiền lão đệ đâu!

Bộc Dương Duy nhận lấy chén thuốc bước vào phòng.

Sau khi nghe Song Liên Chưởng Tống đường chủ to tiếng, tình lang đi lâu như thế mà chưa quay vào, Bạch Thúy Bình rất lo lắng.

Sau khi được Bộc Dương Duy thuyết phục, nàng rất hy vọng rằng mình sẽ được chữa trị lành.

Nhưng bây giờ cả Tống Phi lẫn tình lang ở ngoài đó hồi lâu mà vẫn chưa vào, nàng lại thêm lo lắng…

Thấy Bộc Dương Duy tay bưng chén thuốc, mặt hớn hở bước vào, Bạch Thúy Bình một lần nữa hy vọng dâng tràn…

Nàng cười nói :

– Tống đường chủ đã chế xong thuốc rồi sao?

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Xong rồi! Không lâu nữa nàng sẽ bình phục!

Giọng Bạch Thúy Bình chợt nghẹn lại :

– Duy ca! Dù có lành được hay không, thiếp cũng xin đa tạ chàng… mọi người trong bang đã hết lòng vì thiếp… Tống đường chủ, Ngô đường chủ, Du hộ pháp và nhiều người khác. Nếu rủi mà thiếp chết đui, nhờ chàng nhắn lại…

Bộc Dương Duy bỗng nghiêm giọng :

– Nàng đừng nói gở như thế! Trong pho kỳ thư đã chỉ rõ là sẽ lành, cũng như vừa rồi tuy chưa có linh dược nhưng Tống đường chủ làm theo hướng dẫn trong kỳ thư mới kéo dài được tính mạng đến bây giờ. Nàng phải tin lên mới được!

Bạch Thúy Bình cười nhưng vẫn chưa được tự nhiên lắm :

– Duy ca! Thiếp tin…

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Phải thế mới được! Bây giờ ta đỡ nàng ngồi lên uống thuốc, sau đó sẽ giúp nàng thêm chân khí bức độc ra, nhiều lắm qua vài canh giờ sẽ khỏi thôi!

Nói xong kéo hết chăn trên người Bạch Thúy Bình xuống.

Nhìn thấy thân thể tiều tuỵ gần như bất động của nàng, Bộc Dương Duy không ghìm được nước mắt.

Chàng cắn môi, đỡ nàng ngồi lên đặt dựa vào vai mình, duỗi tay lấy chén thuốc.

Bộc Dương Duy dịu dàng nói :

– Bình muội! Nàng hãy cố sức uống vào cho hết!

Bạch Thúy Bình gật đầu, ngoan ngoãn uống chén thuốc vào, giống như một đứa trẻ.

Chờ nàng uống xong chén thuốc. Bộc Dương Duy đạt chén lên ghế, sửa lại tư thế ngồi, một tay đặt trên huyệt Đỉnh Môn, tay kia ấn vào Hậu Tâm bắt đầu truyền chân khí vào.

Sau khi uống thuốc, Bạch Thúy Bình cảm thấy chân khí từ Đan Điền bốc lên, sau đó là chân khí từ hai chưởng tâm của Bộc Dương Duy truyền vào hòa nhập với nhau làm huyệt mạch căng phồng, truyền đến lục phủ ngũ tạng và khắp nơi trên cơ thể.

Một lúc sau, nàng cảm thấy khắp người nóng ran, miệng đắng ngắt và bốc mùi hôi, thất khiếu đau nhói như đang lưu huyết, mắt mờ đục vô cùng đau đớn.

Nàng nghiến răng cố chịu đựng.

Tiếng Bộc Dương Duy vang lên dịu dàng :

– Bình muội! Hãy cố chịu đựng! Độc chất đã bắt đầu được tiết ra rồi đây!

Chàng ngửi thấy mùi hôi từ tai, mắt mũi, miệng Bạch Thúy Bình phát ra rất gắt, biết rằng thần dược đã có hiệu lực, tiếp tục truyền chân khí vào.

Bộc Dương Duy biết như vậy, vừa truyền chân khí vừa cố giữ cho nàng ngồi thẳng.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Có lẽ hết một canh giờ.

Khi không ngửi thấy mùi hôi thối nữa Bộc Dương Duy chăm chú nhìn vào hai má Bạch Thúy Bình, chợt mừng quýnh lên khi thấy những nốt tím đen trên má nàng biến mất, chỉ còn một màu trắng nhợt.

Biết rằng độc chất dã bị tiết ra hết, chàng thu công, đỡ lấy Bạch Thúy Bình.

Nàng vẫn còn bất tỉnh, chàng nhẹ nhàng đặt nằm xuống.

Lúc này mới thấy rõ toàn bộ khuôn mặt của tình nương, Bộc Dương Duy mừng không sao tả xiết, suýt nữa reo lên.

Tất cả những vết tím đen nham nhở và ung nhọt trên mặt Bạch Thúy bình đã hoàt toàn biến mất, trả lại sắc đẹp mê hồn của nàng trước đây. Chỉ có nước da tái nhợt, những đã bắt đầu hiện sắc hồng.

Chàng muốn lay gọi nàng dậy để cùng tận hưởng niềm hạnh phúc nhưng ghìm lại được, say sưa ngắm khuôn mặt diễm lệ của tình nhân.

Nửa canh giờ sau, Bạch Thúy Bình nháy đôi mắt diễm lệ rồi từ từ mở ra.

Chừng như nàng quên mất những gì vừa diễn ra chỉ một canh giờ trước đó, ngơ ngác nhìn Bộc Dương Duy nói.

– Duy ca…

Ánh mắt đột nhiên linh hoạt hẳn lên, nàng chống tay nhổm người lên hỏi :

– Duy ca! Chàng vừa giúp thiếp vận công chữa độc. Đúng không? Kết quả thế nào?

Bộc Dương Duy nhẹ nhàng giữ đôi vai mảnh dẻ, ấn nàng nằm xuống gối, cười đáp :

– Không sai! Rốt cuộc nàng đã nhớ ra…

Nhìn nụ cười của chàng, Bạch Thúy Bình đã đoán ra được mấy phần nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin chắc, hỏi :

– Duy ca! Thiếp có…

Bộc Dương Duy cố nén kích động nói :

– Bình muội! Độc chất trong người nàng đã hoàn toàn bị tiêu trừ, dung mạo trở lại như ngày trước, chỉ là…

Chỉ cần nghe câu đó, nàng đã sướng rơn lên vội hỏi :

– Thật ư?

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Đương nhiên là thật!

Bạch Thúy Bình vội đưa tay sờ lên mặt mình.

Không còn đau đớn, không còn những nốt u sần sùi ngứa ngáy, da dẻ mịn màng như xưa…

Chẳng khó gì mà không hình dung ra được niềm vui của nàng lúc đó.

Một thiếu nữ kiều diễm như thiên tiên, đột nhiên bị hủy dung nhan, trở nên xấu xí hôi hám, đó là nỗi bất hạnh tột cùng khiến cô ra không muốn sống nữa, hoặc có bám lấy cuộc sống vì một lý do bi thảm nào đó thì cũng tìm đến nơi xa lánh thế nhân hoặc trùm đầu bịt mặt để không ai nhận ra mình nữa.

Việc đó cũng đau thương chẳng khác gì cái chết!

Trái lại, một thiếu nữ cực diễm lệ vừa trong trạng thái tuyệt vọng đó, chợt khôi phục lại dung nhan của mình thì nỗi vui mừng sẽ còn lớn lao hơn.

Nàng cố sức lao bổ vào ngực tình lang, nghẹn ngào nói :

– Duy ca! Trượng phu của thiếp! Thiếp sung sướng quá! Những ngày qua chàng không biết thiếp đã đau khổ thế nào đâu, sợ phải vĩnh viễn rời bỏ chàng, dù sống hay chết! Những ngày tháng đó thiếp chẳng khác gì sống trong địa ngục! Duy ca! Bây giờ thiếp chỉ muốn tan biến vào người chàng, biến thành từng mạch máu thớ thịt của chàng!

Nói xong òa lên khóc.

Bộc Dương Duy vô cùng xúc động ôm chặt lấy nàng nói :

– Bình muội! Hãy bình tĩnh lại đi! Bây giờ mọi chuyện đã qua… Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa!

Đôi trẻ ôm chặt lấy nhau trong niềm hạnh phúc vô biên, tưởng không bao giờ rời ra được…

Nhưng thời gian để họ biểu lộ tinhg cảm và đắm say trong niềm hạnh phúc không nhiều.

Bên ngoài chợt vang lên tiếng quát :

– Ta nói không vào được là không vào được! Bất kể đi với ai cũng thế mà thôi! Ta không cho phép!

Đó là giọng của Song Liên Chưởng Tống Phi.

Bộc Dương Duy rời tình nương ra, đặt nàng nằm xuống giường nói :

– Bình muội hãy nghỉ đi! Ta ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.

Bach Thúy bình lo lắng hỏi :

– Duy ca! Liệu có xảy ra việc gì nghiêm trọng không? Tống đại hiệp quát ai vậy?

Bộc Dương Duy cười đáp :

– Không biết! Nhưng ta dám tin rằng trong giang hồ không có bất kỳ môn phái nào dám vào tận Tổng đàn của Lãnh Vân bang gây náo!

Bạch Thúy Bình nói :

– Vậy chàng đi đi! Nhưng nhớ nhanh quay lại với thiếp!

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Nàng gắng ngủ đi một lúc, lát nữa ta sẽ bảo người mang gương đến cho nàng.

Bạch Thúy Bình cười nói :

– Cám ơn Duy ca! Chàng quả rất hiểu lòng thiếp!

Bộc Dương Duy trầm tĩnh bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

* * * * *

Bộc Dương Duy xuống lầu, thấy Song Liên Chưởng Tống Phi đứng chắn lối vào, điệu bộ uy nghiêm như một vị thần binh thiên tướng.

Trước một vị Đường chủ Giáo Trúc đường có hai người gồm Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư và một trung niên nhân ăn mặc theo lối văn sĩ, nét mặt thâm trầm.

Tiếu Diện Phật nhỏ nhẹ nói :

– Tống đường chủ! Cư cho là vừa rồi lão nạp sai đi! Bây giờ nói một câu đàng hoàng, xin hãy nhường đường, lão nạp có việc cần thiết muốn gặp Bang chủ.

Song Liên Chưởng Tống Phi thẳng thừng cự tuyệt :

– Sao đại sư cứ lôi thôi mãi thế? Bổn tọa đã nói không được là không được mà?

Tiếu Diện Phật nhíu mày hỏi :

– Vì sao?

– Bổn tọa thừa lệnh Bang chủ canh giữ ở đây. Trong lúc Bang chủ tọa công, không thể để bất cứ ai vào!

Tiếu Diện Phật ngạc nhiên hỏi :

– Bang chủ tọa công?

Bộc Dương Duy lên tiếng ngay. Chàng thấy trung niên văn sĩ dáng quen quen nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu…

Nhưng chỉ sau chốc lát, chàng chợt a lên một tiếng, tự nhủ :

– Nguyên là đại đệ tử của Thiết Lão Lão Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt! Vì lâu rồi không có tin tức nên Thiết Lão Lão nghĩ rằng mình đổi ý, phái vị này đến hỏi thẳng đây!

Nghĩ đoạn bước lại gần, sẵng giọng nói :

– Hoa huynh ngàn dặm từ Thiên Sơn tới đây mà không kịp ra nghênh dón, thật là thất lễ!

Song Liên Chưởng Tống Phi vội hỏi :

– Bang chủ! Bạch cô nương thế nào rồi?

Bộc Dương Duy cười đáp :

– Nhờ công lao của Tống huynh mà Bình muội đã lành độc thương, chỉ còn hơi yếu mà thôi!

Tống Phi hỏi tiếp.

– Không để lại di chứng chứ?

Bộc Dương Duy lắc đầu :

– Không!

Tống Phi thở phào một hơi nói :

– Tạ thiên tạ địa!

Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư tiếp lời :

– May quá! Xin chức mừng Bang chủ!

Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt nghe Bộc Dương Duy nói về một vị Bình muội nào đó và thái độ của hai vị Đường chủ, chợt nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

Tuy nhiên y vẫn giữ được vẻ đường hoàng, bước lên chắp tay nói :

– Tại hạ mạo muội đến thăm, không ngờ làm kinh động đến tịnh cư của Bang chủ. Xin thứ lỗi vì sự bất nhã…

Bộc Dương Duy nhận ra lời nói có ý châm biếm nhưng lờ đi, giới thiệu khách nhân với Song Liên Chưởng Tống Phi.

Tiếu Diện Phật cũng ở Thiên Sơn, lại dẫn Hoa Nhất Kiệt vào đây nên Bộc Dương Duy tin rằng hai người đã biết nhau nên không giới thiệu nữa.

Hoa Nhất Kiệt nghe danh xong, trong lòng chấn động nghĩ thầm :

– Không ngờ vị Minh chủ lục lâm ngày xưa uy danh lừng lẫy vùng Giang Bắc nay cũng thành Đường chủ của Lãnh Vân bang!

Bộc Dương Duy nhìn Tiếu Diện Phật nói :

– Cám ơn đại sư đã dẫn Hoa huynh đến. Việc ở đây đã xong, bổn tọa cần nghênh đón quý khách.

Tiếu Diện Phật biết rằng Thiên Sơn phái và Lãnh Vân bang không có quan hệ gì.

Lão phần nào biết mối quan hệ giữa Bộc Dương Duy và Lục Y Nương Phương Uyển nên đoán chắc rằng Hoa Nhất Kiệt tới đây là vì việc ấy nên không tiện hỏi, từ biệt mọi người rồi bỏ đi.

Bộc Dương Duy nhìn Song Liên Chưởng Tống Phi nói :

– Bây giờ Bình muội đang nghỉ ngơi. Tống huynh cũng nên về nghỉ đi một lúc.

Tống Phi gật đầu.

Bộc Dương Duy dẫn Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt đến khách sảnh.

Hai người vừa ngồi xuống thì có một tên thư đồng mang trà đến.

Bộc Dương Duy rót trà mời khách rồi đi ngay vào chính đề :

– Hoa huynh vượt đường xa ngàn dặm xông pha gió tuyết Thiên Sơn đến đây, chẳng hay có gì chỉ giáo?

Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt cũng nói thẳng :

– Tại hạ chuyển cho Bộc Dương bang chủ một phong thư.

Nói xong lấy trong tay áo ra một phong thư màu lục.

Bộc Dương Duy nhận lấy phong thư rồi nói :

– Xin thất lễ với Hoa huynh một lát!

Hoa Nhất Kiệt lạnh lùng đáp :

– Không có gì! Bộc Dương bang chủ cứ tự nhiên!

Bộc Dương Duy bóc thư ra, thấy thư viết khá dài bằng nét chữ rất thanh tú, hiển nhiên là tự dạng của Lục Y Nương Phương Uyển.

Thư rằng :

Kính gửi Duy lang.

Ngoài trời bão tuyết réo gào, bầu trời u ám càng là thiếp nhớ đến chàng.

Kể từ ngày biệt ly ở Phong Tập Phủ nay đã ba tháng ròng mà không một giai âm.

Người ta nói một ngày xa vắng nhau dài như ba thu quả không sai.

Trong ba tháng dài đằng đẵng đó, chàng có biết thiếp rơi bao nước mắt, bao nhiêu lần đôi mắt về đông ngóng đợi không? Và chàng có ngóng chờ ngày hội ngộ như thiếp không?

Hay chàng đã quên mất thiếp rồi?

Trước có nghe về cuộc chiến ở Lạc Nhạn phong, chàng cùng quý bang đại thắng, nhưng sau này không biết chàng còn đi chinh chiến ở đâu, đã báo cừu rửa hận xong chưa?

Vì sao không một dòng báo tin cho thiếp.

Giấy ngắn tình dài, nói sao cho xiết. Trời đóng băng lạnh giá nhưng lòng nóng như lửa đốt mong sớm hồi âm.

Thiếp Phương Uyển kính thư.

Bộc Dương Duy đọc xong thư nhíu chặt đôi mày kiếm, xúc động nghĩ thầm :

– Lần ấy ở Phong Tập Phủ chia tay, vì không muốn tạo thành thế nước lửa với Thiết Lão Lão nên mới dùng hạ sách tìm kế hoãn binh, hy vọng sau này Phương Uyển sẽ nguôi ngoai, không ngờ nàng vẫn si tâm với mình như vậy! Bộc Dương Duy này có tài có đức gì mà khiến nữ nhân nặng lòng như thế?

Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt chợt nói :

– Bộc Dương bang chủ! Tại hạ xin nói thật một câu…

Bộc Dương Duy sực tỉnh nói :

– Câu gì xin Hoa huynh cứ chỉ giáo!

Hoa Nhất Kiệt trầm ngâm một lúc, giọng nói chợt trở nên cương quyết :

– Nếy tôn giá làm Phương Uyển cô nương thất vọng, cô ấy chỉ còn một đường chết nữa mà thôi. Khi ấy, dù Thiên Sơn không phải là đối thủ của Lãnh Vân bang nhưng chỉ e tôn giá cũng không có ngày được yên ổn đâu!

Bộc Dương Duy nghe nói hào khí chợt nổi lên thầm nghĩ :

– Người này đến đây định uy bức ta sao? Tuy ta cũng có cảm tình với Phương Uyển, nhưng quyết không bị uy bức…

Nhưng sau chàng bình bĩnh lại, thấy Hoa Nhất Kiệt nói thế cũng không sai.

Phương Uyển đã một lần định quyên sinh vì mình. Vì sao bây giờ không thể?

Thiên Sơn Thiết Lão Lão đã tuyên bố rằng Phương Uyển như là tính mạng của bà ta, nếu Phương Uyển gặp điều bi thảm ắt Thiên Sơn sẽ dốc toàn lực báo thù.

Vì một nữ nhi mà xảy ra chuyện binh đao tương tàn giữa hai phái vốn không có mâu thuẫn gì nhau, như vậy có đáng không?

Hơn nữa đâu phải chàng hoàn toàn vô tình với Lục Y Nương?

Bây giờ giải quyết cách nào?

Chàng có quyền lấy cả Bạch Thúy Bình lẫn Phương Uyển, và tin chắc hai người đều chấp nhận.

Nhưng trong thâm tâm chàng không muốn thế, đó là lý do làm chàng đành cự tuyệt với Từ Mỹ Dung làm cô ta ôm hận bỏ đi.

Chính chàng đã làm như thế với Phương Uyển bằng cách không bố trí bất cứ chức vụ nào trong Lãnh Vân bang, ngầm ý cho nàng biết là chàng không thể chấp nhận tình ái của nàng.

Hôm đó nàng cũng bỏ đi, không ngờ lại ra sông tự tuyệt.

Giá như Thiết Lão Lão không tỏ ra kiên quyểt như thế, Phương Uyển cũng không nặng tình đến mức trầm luân thì Bộc Dương Duy đã không phải bận lòng vì chuyện thê này thiếp nọ.

Trước áp lực của Thiết Lão Lão, chàng buộc lòng phải nhận lời hứa hôn, nhưng ra điều kiện là sau khi trả thù xong mới tính chuyện hôn nhân, mục đích duy nhất là tránh xung đột cho hai phái.

Bây giờ thì buộc phải quyết định, một là kiên quyết cự tuyệt, hậu quả tất yếu là Phương Uyển sẽ chết và hai phái Thiên Sơn, Lãnh Vân bang sẽ xảy ra cuộc chiến một mất một còn.

Trái lại, chàng không thể bỏ Bạch Thúy Bình, đành chấp nhận cảnh song thê.

Cho dù vậy thì vẫn phải trả lời trước Thiết Lão Lão, với uy danh của Thiên Sơn phái, liệu bà ta có chấp nhận không?

Hoa Nhất Kiệt chợt hỏi :

– Ba tháng trước ở Phong Tập Phủ, tôn giá đã có lời hứa hôn. Vì sao bây giờ tỏ ra khó xử như thế? Chẳng lẽ tôn giá đã có thê thất rồi?

Bộc Dương Duy cười nói :

– Hoa huynh hành khứ giang hồ không ít, đã từng nghe nói Ngọc Diện Tu La thành thân với ai bao giờ chưa? Tại hạ tuy bất tài, nhưng không phải là người lừa dối!

Đúng thật!

Năm nay Ngọc Diện Tu La nhiều lắm chỉ mới hăm hai hăm ba tuổi, trong khi Độc Hạc hành khứ giang hồ đã có mười năm, có ai nói y thành thất bao giờ?

Một nhân vật lừng danh như thế, có chuyện gì qua mắt được người trong giang hồ?

Nghe câu đó, vị đại sư huynh của Lục Y Nương bớt lo lắng đi mấy phần.

Quả thật, Lục Y Nương Phương Uyển không chỉ được tổ mẫu mình Thiết Lão Lão cưng chiều mà toàn bộ phái Thiên Sơn đều hết sức chiều chuộng.

Sau khi nàng định trầm luân được Ngọc Chử Phiên Thiên Phương Tiểu Nguyệt cứu sống và tin tức về mối si tình của nàng với Ngọc Diện Tu La được truyền đi, nhất là sau cuộc gặp giữa Thiết Lão Lão với vị Bang chủ Lãnh Vân bang, cuộc hôn nhân giữa Lục Y Nương và Ngọc Diện Tu La là vấn đề quan tâm hàng đầu của toàn phái Thiên Sơn.

Hoa Nhất Kiệt tiếp tục truy vấn một câu :

– Bộc Dương Duy bang chủ, tại hạ sắp sửa hồi sơn. Các hạ có thư tín gì hồi âm không?

Bộc Dương Duy nghĩ thầm :

– Bây giờ việc Bạch Thúy Bình đã xong. Trước sau gì cũng nên bàn bạc với nàng. Sau khi thỏa thuận xong sẽ ước định. Hơn nữa cuộc ước hẹn với phái Nam Cương đã đến gần, hãy chờ việc này, sống chết thế nào rồi sẽ tính…

Thấy đối phương trầm ngâm lâu như vậy mà chưa trả lời, Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt tiếp thêm một câu :

– Còn nhớ ba tháng trước ở Phong Tập Phủ, tôn giá có nói lời định ước với Phương sư muội, bây giờ lại tỏ ra do dự bất quyết như thế, chẳng lẽ còn có gì phải suy nghĩ lai hay sao?

Nên biết trong giang hồ trọng nhất chữ tín.

Người ta nói đại trượng phu một lời đã xuất, tứ mã nan truy. Nhân vật uy danh lừng lẫy như Ngọc Diện Tu La, đâu thể đã nói ra mà còn suy nghĩ lại?

Liền trả lời ngay :

– Hoa huynh chớ nặng lời như thế? Tại hạ không phải hạng người nói ra mà nuốt lời đâu!

Hoa Nhất Kiệt nói :

– Bộc Dương bang chủ đã nói như thế thì tại hạ yên tâm rồi. Chỉ không biết khi nào thì Bang chủ quyết định đến Thiên Sơn đón dâu? Trước đây gia sư đã nói rằng việc này cần báo trước để lão nhân gia chuẩn bị thật chu đáo, không để bằng hữu giang hồ chê cười…

Y tiếp tục truy bức, quyết không dể đối phương lảng tránh.

Bộc Dương Duy trầm giọng nói :

– Hoa huynh! Hiện tại trong bổn bang sự vụ còn nhiều chưa thể bàn đến chuyện hôn sự đươc…

Hoa Nhất Kiệt lạnh lùng hỏi :

– Chẳng hay trong bang còn có việc gì quan trọng hơn là Bang chủ thành gia lập thất chứ?

Bộc Dương Duy thấy đối phương thô lỗ dám chen ngang vào việc của mình như vậy, định phát tác nhưng dù sao thì mình cũng đã hứa với Thiết Lão Lão, đành nhịn lại nói :

– Trước đây tại hạ từng hẹn với Thiết Lão Lão rằng chỉ sau khi việc báo cứu cho gia sư hoàn thành mới nghĩ đến việc hôn lễ. Điều này lệnh sư đã chấp nhận. Không lâu nữa tại hạ sẽ có cuộc ước với cừu nhân ở Miêu Cương. Cuộc chiến này sẽ rất hung hiểm, thắng phụ còn chưa tiên liệu được. Vì thế tại hạ không thể hẹn trước…

Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt tỏ vẻ quan tâm hỏi :

– Đối phương là nhân vật nào mà lợi hại đến thế, tôn giá có thể cho biết không?

Bộc Dương Duy định không trả lời, nhưng nghĩ ngợi một lúc cuối cùng mới nói :

– Đó là Ngũ Toàn Độc Quân.

Hoa Nhất Kiệt kinh dị kêu lên :

– Ngũ Toàn Độc Quân? Lão quái vật được coi là Minh chủ Nam Cương?

Bộc Dương Duy đáp :

– Chính là lão ta. Tuy nhiên xin Hoa huynh đừng nói gì với cả lệnh sư và Phương cô nương, bởi vì lỡ ra cô ấy tới tận nơi đó thì tình hình sẽ càng phiền phức hơn.

Hoa Nhất Kiệt gập đầu.

Bộc Dương Duy nói tiếp :

– Chỉ mong rằng sau khi trở lại Thiên Sơn, xin Hoa huynh chuyển lời tới Phương cô nương rằng bất luận thế nào tại hạ cũng quyết không phụ mối tình của cô ấy. Trong vòng hai tháng nữa, tại hạ sẽ đến Thiên Sơn trình bày mọi vấn đề với Thiết Lão Lão.

Nghe xong những lời này, trên mặt Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt mới thoáng hiện nét cười.

Đối với y như vậy là đủ.

Mấy câu vừa rồi chứng tỏ rằng không chỉ Lục Y Nương ôm mối si tình đơn phương mà ít nhiều nàng cũng được đền đáp lại, rằng hôn sự giữa hai người đã được xác định.

Y trầm ngâm một lúc rồi nói :

– Nhất định tại hạ sẽ nói lại. Tin rằng tiểu sư muội sẽ rất vui mừng khi nghe những lời này.

Chợt thấy bóng Song Liên Chưởng Tống Phi ngoài hành lang. Bộc Dương Duy liền gọi :

– Tống huynh! Xin hãy vào đây một lúc.

Tống Phi cười hô hô nói :

– Lão đệ định bảo ta vào chịu trận thay ình chứ gì? Hô hô! Lão ca chẳng dại đâu!

Bộc Dương Duy nói :

– Quả thật tiểu đệ nhờ Tống huynh tiếp giùm Hoa huynh một lúc để đi viết cho Phương cô nương một phong thư.

Song Liên Chưởng Tống Phi cười nói :

– Nếu vậy thì được!

Bộc Dương Duy đứng lên chắp tay nói :

– Xin Hoa huynh thứ lỗi, tại hạ về thư phòng chốc lát rồi sẽ đến ngay!

Lúc đầu đang nói chuyện, Bộc Dương Duy đột nhiên gọi thêm người vào, Hoa Nhất Kiệt cảm thấy khó chịu định cáo từ ngay, nhưng nghe Bộc Dương Duy nói đi viết thư cho Phương Uyển mới dịu lại.

Y gật đầu đáp :

– Không sao! Tôn giá cứ tự nhiên!

Hoa Nhất Kiệt chưa nói gì, thầm nghĩ :

– Vị Ngọc Diện Tu La này quả là người đặc biệt! Về võ công, nhân phẩm đều hơn người, cả quan hệ với bộc thuộc cũng xưng huynh gọi đệ, là tôn chủ mà đối với thuộc hạ thân thiết như thế, quả là chuyện hiếm trong giang hồ. Lãnh Vân bang hưng thịnh là điều dễ hiểu. Trách gì Uyển muội không chết mê chết mệt vì hắn.

Song Liên Chưởng Tống Phi chợt nói :

– Hoa thiếu hiệp! Bổn tạo rất quý mến Phương cô nương, xin góp cho thiếu hiệp một ý kiến…

Hoa Nhất Kiệt chợt nghĩ thầm :

– Không biết vị quái hiệp này làm sao lại nói câu đó? Chẳng lẽ ông ta có quan hệ gì đó với bổn phái?

Tống Phi nói tiếp :

– Trong bổn bang chẳng phải một mình bổn tọa có hảo ý với Phương cô nương đâu. Hiện tại quả thật Bộc Dương lão đệ có nhiều việc cần làm, chưa thể tính đến hôn sự được. Chỉ cần qua cuộc ước với Nam Cương phái, tin chắc mọi việc sẽ yên thôi.

Hoa Nhất Kiệt cảm kích nói :

– Tại hạ lâu nay rất ngưỡng mộ đại danh Tống tiền bối. Được tiền bối ưu ái tiểu sư muội như thế, thật là phúc cho phái Thiên Sơn.

Song Liên Chưởng Tống Phi chợt thấp giọng nói :

– Hoa thiếu hiệp! Rằm tháng chạp tới, Lãnh Vân bang chúng ta sẽ đến Hắc Thạch Lĩnh thuộc Thanh Ngô sơn ở Nam Cương đấu với bọn Ngũ Toàn Độc Quân. Nói rằng cuộc chiến sẽ rất khốc liệt, nhưng chắc thiếu hiệp cũng nghe nói, Thiếu Lâm phái tôn xưng Bộc Dương Duy lão đệ là thiên hạ đệ nhất cao thủ chẳng phải là chuyện giản đơn, lão quái đó và bọn thuộc hạ không thắng nổi chúng ta đâu. Theo ý lão phu thì thiếu hiệp nên đưa Phương cô nương tới đó…

Hoa Nhất Kiệt nói :

– Khi vừa nghe Dương Bang chủ nói về cuộc ước, vãn bối đã có ý định như thế, bởi nghĩ rằng thâm tình và tính cách của tiểu sư muội, nếu Ngọc Diện Tu La rủi có mệnh hệ nào, cô ấy cũng không sống nổi một mình… nhưng vừa rồi Bộc Dương bang chủ dặn rằng đừng để gia sư và tiểu sư muội biết điều này…

Song Liên Chưởng Tống Phi xoa tay nói :

– Không sao đâu! Sự an toàn của Phương cô nương chúng ta sẽ đảm nhiệm. Sau này chẳng những Bộc Dương lão đệ không trách gì thiếu hiệp, trái lại còn cảm tạ nữa đấy! Chỉ đừng nói gì với Thiết Lão Lão là được!

Hoa Nhất Kiệt rất lấy làm cảm kích, chắp tay hành một lễ nói :

– Được Tống tiền bối ưu ái tiểu sư muôi như thế, vãn bối xin cảm tạ trước…

Song Liên Chưởng Tống Phi cười hô hô đáp :

– Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, Hoa thiếu hiệp đừng khách sáo thế làm gì!

Vừa lúc ấy thì Bộc Dương Duy bước vào, tay cầm một phong thư.

Đi theo chàng còn có hai tên tiểu đồng.

Chàng trai thư cho Hoa Nhất Kiệt, cười nói :

– Tại hạ nhờ Hoa huynh chuyển giùm thư phúc đáp tới Phương cô nương. Phiền huynh…

Tới đó quay lại vẫy hai tên tiểu đồng.

Lúc đó mới nhận ra mỗi tên tiểu đồng tay bưng một chiếc khay phủ vải điều kính cẩn đặt xuống bàn.

Trên một khay là hai mươi đĩnh vàng và ba viên minh châu to bằng mắt rồng sáng lấp lánh.

Trên khay kia là một chiếc hộp ngọc nhỏ, không biết bên trong đựng vật gì. Hoa Nhất Kiệt nhíu mày hỏi :

– Bộc Dương bang chủ làm gì thế? Tại hạ không phải người tham báu vật vàng bạc…

Bộc Dương Duy cười đáp :

– Tại hạ không có ý gì đâu. Ba viên minh châu này nhờ Hoa huynh chuyển giùm đến quý Chưởng môn nhân Tuyết Linh lão nhân và Thiết lão Lão hai vị tiền bối để tỏ lòng thành kính, viên còn lại xin tặng Hoa huynh để tỏ chút lòng thành. Huynh từ ngàn dặm tới đây với ý thành toàn cho tình duyên giữa tại hạ vơi Uyển muội, đó mới là điều quý giá, không thể đem tiền của ra mà so sánh được…

Chàng dừng một lúc lại tiếp :

– Còn chút tiền mọn không đáng là bao, xin Hoa huynh hãy giữ lấy để làm lộ phí…

Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt suy nghĩ một lúc mới chịu nhận viên minh châu, nhưng kiên quyết không nhận vàng.

Bộc Dương Duy lại chỉ vào chiếc hộp ngọc trên mân thứ hai nói :

– Còn hộp này là chút lễ vật nhỏ, nhờ Hoa huynh chuyển giùm đến Phương cô nương…

Hoa Nhất Kiệt nói lời tạ ơn rồi trân trọng nhận lấy ba viên minh châu và chiếc hộp.

Trên mặt Bộc Dương Duy và Song Liên Chưởng Tống Phi cùng lộ nụ cười.

Bộc Dương Duy nói tiếp :

– Hoa huynh từ ngàn dặm tới đây, xin hãy lưu lại vài hôm cho tại hạ tỏ lòng kính khách.

Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt chưa kịp trả lời thì thấy một tên võ sĩ bước vào nói :

– Khải bẩm Bang chủ! Cố đường chủ có việc cần bẩm báo!

Hoa Nhất Kiệt thừa cơ đứng lên nói :

– Tại hạ từ Thiên Sơn tới đây để chuyển thư của tiểu sư muội, đồng thời theo lệnh gia sư muốn Bộc Dương bang chủ khẳng định lời hứa trước đây của mình. Nay đã xong việc, còn được Bộc Dương bang chủ hậu tặng. Tại hạ một lần nữa xin tỏ lòng cảm kích. Vì gia sư nóng lòng muốn biết kết quả, đồng thời tiểu sư muội ở nhà đang mỏi mắt chờ tin nên tại hạ không thể ở lâu. Hiện giờ quý bang cũng có nhiều việc, tại hạ xin cáo từ. Ngày sau nếu có duyên sẽ lại xin bái yết.

Bộc Dương Duy cố giữ khách nhưng Hoa Nhất Kiệt khéo léo mượn cớ chối từ nên đành nói :

– Hoa huynh đã kiên quyết như vậy thì phiền Tống huynh tiễn giùm.

Song Liên Chưởng Tống Phi gật dầu, cùng Hoa Nhất Kiệt rời khách sảnh hướng ra trang môn.

Lúc này Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân đã đứng đợi trước cửa.

Chờ Song Liên Chưởng Tống Phi tiễn khách đi xong, Bộc Dương Duy mới nói :

– Cố đường chủ vào đi!

Cố Tử Quân vào hành lễ xong ngồi xuống.

Bấy giờ Bộc Dương Duymới lộ vẻ khẩn trương hói :

– Cố đường chủ! Có chuyện gì nghiêm trọng hay sao?

Chàng hỏi vậy vì trong những lúc tiếp khách, nếu không có việc nghiêm trọng thì sẽ không ai tỏ ra khiếm nhã như vậy.

Bát Tý Thần Sát Cố tử Quân đáp :

– Đúng là bổn bang đang đứng trước tình hình nghiêm trọng…

Bộc Dương Duy ngắt lời :

– Tình hình gì?

Cố Tử Quân nói :

– Khoái mã từ Phân đà Đông Quách trấn của bổn bang vừa phi báo rằng năm ngày trước, một bộ phận lớn của lục lâm Giang Bắc do Minh chủ Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ và tân nhiệm Phó minh chủ Hoàng Bào Khách Thượng Quan Dư suất lãnh đã vượt qua địa giới Vân Quý.

Bộc Dương Duy trầm ngâm một lúc hỏi :

– Theo Cố đường chủ thì Công Tôn Vô Kỵ hưng sư động chúng kéo đến Nam Cương là có ý đồ gì?

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân vuốt bộ râu đỏ như lửa nói :

– Theo ty chức thì Công Tôn Vô Kỵ sau khi lọt lưới trong chiến dịch Sa Hà trấn, tự biết lượng sức có lực yếu không thể kháng cự nổi chúng ta, trước sau gì cũng bị diệt nên liên lạc với Ngũ Toàn Độc Quân ở Nam Cương sát nhập với chúng.

Bộc Dương Duy cười nói :

– Không sai! Bổn tọa cũng nghĩ như vậy tiếc rằng chúng ta nhận được tin tức quá chậm. Nếu không chúng ta chặn đường tiêu diệt hai lão quái vật Công Tôn Vô Kỵ và Thượng Quan Dự đi, khi đến Miêu Cương sẽ đỡ đi rất nhiều phiền phức.

Đôi mắt chàng ánh lên, lại hỏi :

– Cố đường chủ, đệ tử Phân đà Đông Quách trấn còn báo tin gì khác nữa không?

Cố Tử Quân đáp :

– Phân đà chủ ở đó đã lãnh suất bộ phận tinh tráng nhất đuổi theo, đồng thời dùng bồ câu truyền tin báo cho các Phân đà khác giám sát hành động của Công Tôn Vô Kỵ và sẵn sàng phối hợp đột kích.

Bộc Dương Duy gật đầu tỏ ý hài lòng :

– Phân đà chủ Đông Quách trấn hành động như vậy là rất đúng.

Bát Tý Thần Sát Cố tử Quân hỏi :

– Cuộc ước ở Thanh Ngô sơn chỉ còn hơn một tháng nữa. Không biết Bang chủ định lúc nào khởi hành? Lực lượng trong bang sẽ huy động bao nhiêu?

Bộc Dương Duy chợt đứng lên đi đi lại lại trong sảnh một lúc, tỏ vẻ trầm tư.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân ngồi quan sát Bang chủ, biết rằng với tin tức vừa nhận được, kế hoạch buộc phải thay đổi phức tạp hơn, vì thế cũng rất lo lắng.

Một lúc sau Bộc Dương Duy quay lại ngồi vào bàn nói :

– Ý của bổn tọa là ba ngày sau chúng ta bắt đầu xuất phát. Trong thời gian qua, trải qua nhiều cuộc chính chiến kịch liệt, các huynh đệ chưa hoàn toàn hồi phục lại thể lực. Tranh thủ ba ngày đó để bồi bổ và tĩnh dưỡng cho sung sức mới lên đường.

Cố Tử Quân hỏi :

– Còn lực lượng?

– Bổn tọa dự kiến rằng mình sẽ cùng Cố đường chủ, Ngô đường chủ, Tôn đường chủ và hai vị Nội đường Đường chủ, hai vị Ngoại đường Đường chủ cùng tất cả các Hương chủ…

– Bang chủ trừ một vị Nội đường chủ và một vị Ngoại đường chủ nào?

Bộc Dương Duy đáp :

– Tử Vong đường Đường chủ Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký sẽ ở nhà vì bệnh tình chưa hồi phục, Phù Dung đường Đường chủ Thanh Diệp Tần Nhu Nhu, vừa chăm sóc cho Bạch cô nương vừa lo cho đại ca mình. Cố đường chủ thấy có được không?

Cố Tử Quân gật đầu đáp :

– Bang chủ bố trí như thế là rất phù hợp. Ty chức muốn hỏi thêm là hai vị Đại hộ pháp…

Bộc Dương Duy cười nói :

– Hai vị đó sẽ ở lại Tổng đàn, vừa hầu tiếp Đại Lực Tôn Giả Cách tiền bối, vừa chỉ huy sự vụ trong bổn bang trong khi chúng ta đi vắng. Cố đường chủ nghĩ thế nào?

Cố Tử Quân cười nói :

– Được như vậy thì chúng ta vừa trọn đạo tiếp khách, Hồi Nhạn sơn trang cũng vững như bàn thạch, không còn gì lo nữa.

Hai người bàn bạc kế hoạch tác chiến và phương thức hành quân thêm một lúc nữa rồi cùng ra khỏi sảnh đường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN