Tu La Thất Tuyệt - Chương 35: Cường Địch Cấu Kết - Vạn Lý Trường Chinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Tu La Thất Tuyệt


Chương 35: Cường Địch Cấu Kết - Vạn Lý Trường Chinh



Ba ngày sau Bạch Thúy Bình đã ngồi dậy vững vàng không cần người đỡ và có thể đi lại quanh phòng.

Nàng đi mấy vòng cho giãn huyết mạch rồi trở lại ngồi xuống giường.

Bộc Dương Duy mở cửa bước vào cười nói :

– Bình muội bình phục thật nhanh!

Bạch Nhạn chợt buồn rầu nói :

– Thiếp đã cố hết sức để kịp theo chàng trong chiến dịch này nhưng không sao được, thật đáng hận!

Bộc Dương Duy an ủi :

– Không có dịp này thì còn dịp khác, lo gì? Sau này ở với ta, nàng sẽ còn rất nhiều cơ hội giao chiến.

Chàng nói xong, như thường lệ kéo ghế ngồi xuống bên giường nàng.

Bạch Thúy Bình hỏi :

– Duy ca! Trận chiến sắp tới sẽ rất ác liệt phải không?

Bộc Dương Duy lắc đầu đáp :

– Cũng không đến nỗi ác liệt hơn những trận chiến đã qua…

Bạch Thúy Bình lắc đầu nói :

– Chàng đừng giấu thiếp! Nam Cương phái từ lâu hoành hành bá đạo. Hôm trước, chàng đã kể cho thiếp nghe về tên Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn. Chỉ riêng tên đó đã lợi hại như thế rồi, huống chi còn sư phụ của Nam Cương song hung là lão đại ma đầu Ngũ Toàn Độc Quân mà võ lâm Trung Nguyên nghe đến tên chẳng ai không biến sắc…

Nàng dừng một lúc, lại nói tiếp :

– Mấy ngày qua thiếp còn nghe nói Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ và tên Phó minh chủ Hoàng Bào Khách Thượng Quan Dư còn kéo theo toàn bộ thuộc hạ vượt qua địa giới Vân Quý đến đầu nhập với phỉ đồ Nam Cương, có đúng vậy không?

Bộc Dương Duy đành phải gật đầu :

– Không sai.

Bạch Thúy Bình nói :

– Vậy mà chàng dám nói rằng lần này cũng không nguy hiểm hơn những lần trước! Thiếp rất lo…

Bộc Dương Duy an ủi :

– Kỳ thực lần này lực lượng của đối phương rất mạnh. Nhưng ngược lại chúng ta cũng đã trưởng thành lên rất nhiều, lực lượng lại tập trung chứ không phân tán như những lần trước, lại có sự chuẩn bị sẵn. Bởi thế ta thấy không có gì đáng lo cả…

Bạch Thúy Bình nói :

– Mong chàng hãy bảo trọng để trở về với thiếp…

Nàng chợt nhìn đăm đăm vào mắt chàng nói :

– Duy ca! Thiếp có điều này muốn hỏi…

– Điều gì?

Bạch Thúy Bình vẫn không rời mắt khỏi mặt chàng với cái nhìn dò xét, hỏi tiếp :

– Lần trước chàng có kể về Lục Y Nương Phương Uyển của phái Thiên Sơn…

Bộc Dương Duy rung động nghĩ thầm :

– Cô ả này chưa khỏi bệnh mà đã nghĩ đến chuyện ghen tuông rồi đây!

Bạch Thúy Bình truy vấn :

– Sao chàng không nói gì? Chẳng lẽ bây giờ chàng vẫn còn cho rằng thiếp là người hẹp hòi ích kỷ hay sao? Lần trước thiếp nói rằng mình hy vọng có một người muội muội tốt…

Bộc Dương Duy đáp :

– Bình muội! Ta không hề nghĩ thế. Ta biết rằng muội là người bao dung độ lượng…

Bạch Thúy Bình hỏi :

– Vì sao chàng không nói hết cho thiếp biết? Vì sao phải giấu kín chuyện đại sư huynh của Phương Uyển cô nương đã tới đây?

Bộc Dương Duy lúng túng nói :

– Bình muội! Đó không phải là ta muốn giấu nàng. Chẳng qua ta muốn trước khi chiến dịch Nam Cương kết thúc, đừng làm nàng lo nghĩ thêm, đồng thời ta cũng cần yên tĩnh, đừng bị chi phối thêm bởi bất kỳ chuyện gì khác…

Bạch Thúy Bình nói :

– Thôi được! Chàng đã nghĩ như thế, thiếp chỉ xin hỏi vài câu thôi…

– Nàng hỏi đi!

– Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt tới đây có phải để hối thúc chàng chuyện nhân duyên không?

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Không sai!

– Chàng trả lời thế nào?

– Ta nói rằng hiện tại còn nhiều việc phải làm nên không thể bàn tới hôn sự được, hẹn trong vòng hai tháng sẽ có câu trả lời dứt khoát!

Bạch Thúy Bình thở dài nói :

– Phương cô nương cũng là một thiếu nữ bất hạnh đáng thương… Mà cũng chẳng trách cô ấy được! Đối với chàng thì ai mà chẳng si tình chứ? Lần trước chàng đã kể rằng vì cô ta không được bố trí chức vị gì trong bang nên đã định quyên sinh, may mà có người cứu được… Chỉ sợ rằng lần này nếu chàng không trở về, cô ta sẽ không thiết sống một mình đâu…

Nàng vừa nói tới đó chợt nghe có tiếng gõ cửa.

Bộc Dương Duy nói :

– Cứ vào đi! Cửa không chốt đâu!

Bên ngoài vang lên giọng một tiểu đồng :

– Bẩm Bang chủ! Giám đường Cố đường chủ đã suất lãnh các vị Đường chủ và toàn bộ cao thủ tập trung trước đại môn chờ Bang chủ phát lệnh xuất binh!

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Được! Hãy về nói với họ ta sẽ đến ngay.

Tên tiểu đồng đáp :

– Đệ tử tuân lệnh!

Tiếng bước chân xa dần.

Bộc Dương Duy dịu dàng hỏi :

– Bình muội! Đa tạ tấm lòng bao dung độ lượng của muội đã giúp huynh giải quyết được khó khăn. Thực lòng ta chỉ muốn có một mình nàng thôi…

Bạch Nhạn gật đầu :

– Muội biết… Việc này ngoài ý muốn của chàng. Nhưng không sao cả. Thiếp tin rằng có thêm Uyển muội sẽ tốt hơn cho chúng ta, cho cả Lãnh Vân bang nữa.

Bộc Dương Duy nhìn nàng đầy biết ơn, hôn vào đôi môi hãy còn chưa kịp tươi thắm của nàng rồi nói :

– Ta đi đây! Nàng ở nhà hãy giữ gìn sức khẻo để nhanh bình phục. Không lâu nữa ta sẽ về…

Bạch Thúy Bình cố ghìm nước mắt nói :

– Tướng công! Chàng hãy bảo trọng!

Bộc Dương Duy gật đầu, bước ra khỏi phòng.

* * * * *

Trước cánh cổng lớn bằng đồng, bảy vị Đường chủ và mấy chục vị Hương chủ, lực lượng tinh nhuệ nhất của Lãnh Vân bang tay dắt ngựa đứng thành hàng ngũ chỉnh tề.

Tuy đứng giữa gió tuyết nhưng mọi người vẫn sôi nổi chuyện trò, chứng tỏ tinh thần rất phấn chấn.

Ngoài thành phần được cử đến Miêu Cương chuyến này còn có bốn người ra đưa tiễn, gồm vị quý khách Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành, đệ tử của lão, Đại hộ pháp Lãnh Vân bang Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên, Phù Dung đường Đường chủ Thanh Điệp Tần Nhu Nhu, Đại hộ pháp Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu.

Vừa thấy Bang chủ bước ra, Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu liền chặn chàng lại ngay bên cổng nói :

– Lão đệ! Làm sao mà chùng ta kết nghĩa với nhau lâu như thế mà lúc nào ngươi cũng khi rẻ lão phu…

Bộc Dương Duy biết ý lão muốn nói gì nhưng vẫn giả bộ ngạc nhiên hỏi :

– Sao lão ca lại nói thế!

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu sẵng giọng :

– Ta nói thế là sai sao? Lần trước đến Đoạn Trường sơn lão đệ chọn Du Đại Nguyên mà gạt ta ra, còn lần này…

Bộc Dương Duy thấp giọng nói :

– Lần trước tiểu đệ có ý để lão ca ở nhà giúp Thu Nguyệt đại sư và Tống đường chủ chữa trị ấy người bị thương…

Thiết Dực Kim Tinh ngắt lời :

– Lần đó cứ cho là được đi, còn lần này?

Bộc Dương Duy vẫn nhẹ nhàng thuyết phục :

– Lão ca cũng thấy đấy, vì có Đại Lực Tôn Giả Cách tiền bối là vị thượng khách của bổn bang, nay có việc quan trọng đành lỗi phép bỏ đi, đương nhiên phải đệ Du đại hộ pháp ở nhà vừa tiếp khách vừa quản lý sự vụ của bổn bang là phu hợp nhất… Lão ca nghĩ vậy có đúng không?

Ngũ Bách Tu gật đầu :

– Đúng thì đúng quá đi rồi! Nhưng Cách lão tiền bối thì có liên quan gì đến ta?

Bộc Dương Duy khẽ nói :

– Việc là thế này! Vì Du hộ pháp tính tình nóng nảy, để một mình huynh ấy lo sự vụ của bang thì tiểu đệ không yên tâm. Mà chỉ có lão ca mới trị nổi huynh ấy. Chẳng phải Cố đường chủ đã báo cho đại ca biết rằng huynh là người tổng chi huy hay sao? Ngũ lão ca! Sự vụ của bổn bang có phải là chuyện đơn giản đâu? Tiểu đệ và các vị Đường chủ ít nhất phải mất hai ba chục ngày mới trở về được tới đây, bọn tàn dư của Cái bang, Hắc Kỳ bang và đặc biệt là Thuần Y bang nếu thừa cơ tập kích thì ai sẽ đối phó? Mọi việc chỉ còn trông vào hai vị Hộ pháp và Tần đường chủ nữa thôi…

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu ý thức được trách nhiệm trọng đại của mình nên không nói nữa.

Cách đó một quãng, Lực Bạt Cừu Nhạc Du Đại Nguyên đến gặp Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân chất vấn :

– Cố đường chủ! Vì sao không để bổn Hộ pháp xung trận? Bắt bổn Hộ pháp ở nhà giữ trang giống như gà mái ấp trứng, chẳng thà cứ một đao giết ta đi còn hơn!

Một người khác tiếp lời :

– Cố huynh đệ! Lão phu tới đây làm khách ba bốn hôm như vậy là đủ, có phải tới quý Tổng đàn để dưỡng lão đâu? Ngồi không bấy nhiêu ngứa ngáy chân tay rồi. Xin hãy cho sư đồ lão phu cùng xuất trận tới Miêu Cương!

Người đó là quý khách của Lãnh Vân bang, Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân Chất cười đáp :

– Cách huynh! Việc này tiểu đệ không đủ thẩm quyền giải quyết. Đó là lệnh dụ của Bang chủ. Tệ Bang chủ nhận thấy rằng Cách huynh và Du hộ pháp lâu ngày chưa gặp nhau, sư đồ tình nặng. Cách huynh từ Quan Đông tới không dễ nên để Du đại hộ pháp ở nhà vừa lo sự vụ trong bang, vừa chăm sóc cho Cách huynh… Hơn nữa chúng tôi chỉ đi mấy hôm là về thôi chứ có lâu gì…

Đại Lực Tôn Giả lắc đầu :

– Cố huynh đệ! Năm xưa, khi chúng ta cùng công thành danh toại tới nay còn chưa lần nào nói chuyện với nhau cho thoả. Chuyến này lão phu định vừa đi đường vừa dốc bầu tâm sự với lão đệ. Còn Đại Nguyên bản tính hiếu động, nay lão phu thay nó xin lão đệ cho hai sư đồ lão phu cùng đi chuyến này.

Song Liên Chưởng Tống Phi thấy vậy nghĩ thầm :

– Vị Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành này bản tính cũng thẳng thắn bộc trực chẳng khác gì đồ đệ của lão ta! Nhưng lần được Du Đại Nguyên đã được đặc quyền tham gia một chuyến đi hiển hách rồi, bây giờ còn khiếu nại sao được nữa?

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân còn chưa biết giải quyết thế nào thì Bộc Dương Duy đã từ trọng đại môn bước ra.

Mọi người vội vàng hành lễ.

Tuy trong bang có nhiều người thân tình với Bộc Dương Duy, lúc thường xưng huynh gọi đệ như trong nhà nhưng khi có sự vụ hoặc trong các buổi lễ tiết thì tuân thủ qui định rất nghiêm, không ai dám khinh nhờn.

Chờ Bộc Dương Duy đáp lễ mọi người xong, Đại Lực Tôn Giả mới bước lên nói :

– Bộc Dương bang chủ! Lão phu trịnh trọng thay đồ đệ thỉnh cầu thánh lệnh cho phép được đến Thanh Ngô sơn chuyến này.

Vừa rồi ở sau cổng thuyết phục Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu, chàng đã nghe chuyện này.

Đại Lực Tôn Giả vừa nói xong, chàng cười đáp :

– Lão tiền bối đã nói thế, lẽ đâu tại hạ lại không đồng ý?

Xong quay sang Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân ra lệnh :

– Cố đường chủ! Xin truyền lệnh dụ cho Ngoại tam đường Hỏa Long đường chủ Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư lĩnh mệnh ở lại Tổng đàn chưởng lý mọi sự vụ của bổn bang, hai vị Hộ pháp cùng Ngô đường chủ sẽ lĩnh ấn tiên phong!

Lệnh vừa xuất, cả Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu, Đai Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành và Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên mừng như muốn nhảy cẫng lên.

Trái lại Tiếu Diện Phật mặt xịu xuống, tuy không dám kháng lệnh nhưng lẩm bẩm câu gì tỏ ý không hài lòng.

Bộc Dương Duy đến trước lão ta, cười nói :

– Đại sư! Sự vụ trong bang còn trọng đại hơn xuất hành bên ngoài nữa. Hiện giờ đại sư phải chịu trách nhiệm về tính mạng của Tần đường chủ và Bạch cô nương cùng sinh hoạt, bố trí công việc cho gần một ngàn người, đồng thời lo việc tuần phòng cho chu đáo, đâu phải tầm thường? Hơn nữa, trong bang chỉ có hai người giỏi về y lý, hiện giờ việc chữa trị cho Tần đường chủ và Bạch cô nương cần hơn, nếu đại sư cũng đi, lỡ bệnh tình họ lại tái phát thì biết xử trí thế nào?

Tiếu Diện Phật đành trao cương ngựa cho Cố Tử Quân nói :

– Lão nạp thừa nhận Bang chủ bố trí như vậy là hợp lý, mặc dù trong lòng còn chưa hoàn toàn thỏa mãn. Quân lệnh như sơn, đương nhiên lão nạp tuân phục và xin hứa sẽ đưa hết sức cùng hai vị Tần huynh muội thực hiện mọi việc trong bang. Lão nạp chúc Bang chủ và các vị thành công trong chuyến viễn chinh này nhanh chóng trở về bình yên.

Bộc Dương Duy cảm động nói :

– Bổn tọa cũng xin chúc đại sư và các vị ở lại cùng toàn thể huynh đệ bổn bang vạn sự như ý!

Nói xong chắp tay hướng sang Đại Lực Tôn Giả nói :

– Mời tiền bối lên ngựa!

Đại Lực Tôn Giả nhận lấy cương ngựa của Tiếu Diện Phật từ tay Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân nhảy lên yên trước.

Sau đó tới Bộc Dương Duy nhảy lên lưng con bạch mã do một tên thuộc hạ vừa dắt tới nhảy lên.

Tiếp đó tới các vị Đường chủ, Hộ pháp và mấy chục tên Hương chủ lần lượt nhảy lên lưng ngựa sẵn sàng.

Trước khi phát lệnh xuất phát, Bộc Dương Duy còn quay lại nói :

– Hai vị Đường chủ! Xin hãy bảo trọng và đừng lo lắng gì. Chúng tôi nhất định sẽ thắng lợi và nhanh chóng trở về.

Giữa lúc đó thì có ba người chậm rãi từ trang môn bước ra.

Người đi giữa là Đoạn Hồn Tiêu Tần Kỳ, mặt phờ phạc, đi vẫn còn chưa vững nên được hai tên trang đinh dìu hai bên.

Bộc Dương Duy nói :

– Tần đường chủ! Trời gió tuyết thế này, Đường chủ bệnh tình chưa khỏi, đáng lẽ không nên ra tiễn tận đây…

Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký cố nở nụ cười chắp tay nói :

– Cầu mong Bang chủ và chư vị đi chuyến này thành công, nhanh chóng trở về.

Bộc Dương Duy đáp :

– Nhất định chúng tôi sẽ thắng lợi trở về. Đường chủ cứ ở nhà yên tâm tĩnh dưỡng au chóng bình phục. Ba vị Đường chủ! Xin từ biệt!

Nói xong phất tay ra lệnh :

– Xuất phát!

Mấy chục kỵ sĩ ra roi.

Năm mươi con tuấn mã cùng cất tiếng hý vang rồi tung vó làm tuyết bắn lên trắng xóa, rời khỏi đại môn Hồi Nhạn sơn trang rầm rập phi ra quan lộ nhằm hướng Tây bắc tiến phát.

Binh khí lóe lên sáng trong ánh sáng ban mai…

Ba vị Đường chủ Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư, Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký và Thanh Diệp Tần Nhu Nhu đứng lặng nhìn theo cho đến khi đoàn thiết kỵ đi khuất.

* * * * *

Lần này Lãnh Vân bang đến tham gia cuộc ước với Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn và phái Nam Cương, ngoài Bang chủ Ngọc Diện Tu La Bộc Dương Duy và vị quý khách Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành, bộ thuộc gồm có Giám đường Đường chủ, Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân, Hình đường Đường chủ Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, Lễ đường Đường chủ Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn.

Trong Nội Tam đường có hai vị tham gia gồm Cửu Tiết đường Đường chủ Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn và Giáo Trúc đường Đường chủ Song Liên Chưởng Tống Phi.

Trong Ngoại Tam đường thì chỉ có một vị tham dự chiến dịch là Bạch Hổ đường Đường chủ Kim Luân Thạch Lỗ, còn hai vị Hỏa Long đường Đường chủ Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư và Phù Dung đường Đường chủ Thanh Diệp Tần Nhu Nhu nhận trọng trách ở lại quản lý sự vụ của bổn bang và chăm sóc điều trị cho hai bệnh nhân Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký và Bạch Nhạn Bạch Thúy Bình.

Hai vị Đại hộ pháp Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu và Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên theo Hình đường chủ Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân lĩnh ấn tiên phong.

Đệ tử có hai mươi cao thủ trong Hồng Cân đội và hai mươi vị Hương chủ từ các đường.

Lực lượng lần này đông hơn lần trước lại tập trung với nhau, khí thế rầm rộ bội phần.

Thử tưởng tượng mười đại cao thủ võ lâm danh lừng thiên hạ tập trung một chỗ gồm Thiên hạ đệ nhất cao thủ Ngọc Diện Tu La Bộc Dương Duy, Tái Ngoại song tôn, Ngũ Đài đệ nhất cao thủ, Quan Đông đệ nhất cao thủ, cựu Minh chủ lục lâm Song Liên Chưởng Tống Phi…

Nghe danh mà Nam Cương phái không kinh hồn vỡ mật mới kỳ!

Đoàn kỵ sĩ năm mươi người cưỡi trên những con tuấn mã tung vó như bay trên quan đạo phủ đầy tuyết trắng…

Song Liên Chưởng Tống Phi vừa đi vừa bàn chuyện rất sôi nổi với Kim Luân Thạch Lỗ về chuyến đi vừa rồi của Bang chủ đến Thiếu Lâm tự, và thân thế của vị quái kiệt Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành, ghen tỵ với Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên là có sư phụ tham gia vào đoàn viễn chinh của Lãnh Vân bang.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân để hai vị Hộ pháp đi trước, ghìm ngựa lại đi song hành với Bộc Dương Duy, cười nói :

– Chuyến này nhờ Bạch cô nương được chữa lành độc thương mà Bang chủ thoải mái ra rất nhiều, thật đáng mừng!

Bộc Dương Duy cười đáp :

– Không giấu gì Ngô huynh, tiểu đệ chuyến này đi quả thật rất thoải mái. Chỉ với một ý niệm duy nhất là thắng trận này.

Ngô Nam Vân nói với giọng tin tưởng :

– Ty chức tin chắc lực lượng của chúng ta dư sức đè bẹp bọn tặc nhân ở Nam Cương.

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Tuy biết rằng sẽ gặp không ít khó khăn, nhưng tiểu đệ cũng tuyệt đối tin vào thắng lợi.

* * * * *

Đoàn thiết kỵ phi từ sáng đến quá trưa không nghỉ.

Trời đầy tuyết, ngựa phi không nhanh lắm nên tranh thủ đi vào ban trưa đề phòng bão tuyết có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Chuyến đi là tham dự ước hội nên không cần bí mật, nhưng đến các trấn, vì đông người nên Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân không trú điếm mà nghỉ ở các Phân đà.

Sau tám ngày thì đã tới gần Thanh Ngô sơn.

Cách chân núi chừng ba dặm, đoàn nhân mã Lãnh Vân bang dừng lại trên một ngọn đồi thấp.

Thanh Ngô sơn kéo dài ước chừng mười dặm, đỉnh núi khá đều nhau tạo thành một màu xanh bát ngát.

Núi cao dẫn về phía Bắc, cuối cùng có một ngọn núi lớn, nhô cao hẳn lên.

Dưới chân núi quái thạch đứng nhấp nhô suốt từ bắc vào nam, nên nhìn cả núi giống như một con rết khổng lồ đang bò lên hướng Bắc.

Có lẽ cái tên Lữ Nhẫn sơn cũng từ hình dáng của nó mà ra.

Giám Đường chủ Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân giục ngựa tới gần Bộc Dương Duy hỏi :

– Bang chủ, chúng ta có hỏi đường tới Hắc Thạch Lĩnh không?

Bộc Dương Duy lắc đầu :

– Thanh Ngô sơn không phải là ngọn núi lớn. Cứ chờ đối phương hiện thân rồi sẽ nói.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân cùng hai vị Hộ pháp do thám khu vực xung quanh một lúc rồi quay về bẩm báo :

– Khải bẩm Bang chủ, phía trước chừng nửa dặm có dấu vết một số người vừa đi khỏi.

Bộc Dương Duy hỏi :

– Họ có đông không? Đi bộ hay phi ngựa?

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu đáp :

– Chừng dưới hai mươi người, đều cưỡi ngựa. Dấu tuyết để lại còn mới, có lẽ chúng mới bỏ đi khỏi đấy chừng một nửa canh giờ…

Bộc Dương Duy trầm ngâm nói :

– Chúng ta từ Hoài Dương sơn tới đây công khai theo ước, đối phương phát hiện bám theo hoặc bố trí mai phục là điều dễ hiểu. Điều đáng ngạc nhiên là đã sắp tới địa điểm ước mà vẫn không nghe động tĩnh gì. Thật khó mà đoán ra địch nhân sẽ dùng thủ đoạn nào?

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nói :

– Theo ty chức thấy, võ lâm Quan ngoại nghe danh Song hung, Ngũ tuyệt, Nhất Như Lai đều kinh hồn bạt vía, nhưng thực chất chúng chỉ là loài chuột, giỏi phục kích để ám toán thôi! Không chừng bây giờ thấy chúng ta đã trốn chạy cả rồi!

Chợt Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn cao giọng :

– Bang chủ! Ở chân núi Thanh Ngô sơn xuất hiện rất nhiều người.

Chúng nhân nghe nói đều nhìn sang chân núi đối diện.

Quả nhiên trong đám quái thạch lớn dưới chân Thanh Ngô sơn có một đám đông người lố nhố.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân hỏi :

– Bng chủ! Có chặn chúng lại không?

Bộc Dương Duy lắc đầu :

– Khỏi cần đây là địa bàn của Nam Cương chứ không phải Lạc Nhạn phong chúng ta đâu mà chặn?

Đối phương còn cách hơn hai dặm, chẳng những không nhận được người mà trang phục, dáng người cũng lờ mờ không rõ, chỉ thấy một khối đông di động, nhưng hình như làm gì đó tại chỗ chứ không tiến sang bên này.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân ngạc nhiên nói :

– Hình như bọn chúng bố trận!

Bộc Dương Duy quan sát một lúc rồi ra lệnh :

– Hai vị Hộ pháp lãnh mười võ sĩ Hồng Cân đội kiểm tra hai bên đường hướng sang Thanh Ngô sơn, Giáo Trúc đường Tống đường chủ dẫn mười tên đi đoạn hậu, còn tất cả theo bổn tọa!

Nói xong dẫn đầu năm vị Hộ pháp, Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành và hai chục tên Hương chủ tiến lên.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu và Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên suất lãnh mười tên võ sĩ Hồng Cân đội men theo sườn đồi vừa hành tiến vừa quan sát.

Song Liên Chưởng Tống Phi cùng mười tên võ sĩ khác trong Hồng Cân đội án ngữ phía sau, chờ đoàn đi trước cách xa hai mươi trượng mới hành tiến.

Bộc Dương Duy phi ngựa dẫn đầu, Xích Thủ kim trượng và Tu La kiếm mang chéo sau lưng, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng.

Khi nhập vào địa giới Vân Quý, chàng không cho phép mình được sơ suất, quyết tâm bằng mọi giá chiến thắng trận này.

Đoàn thiết kỵ xuống hết ngọn đồi hướng sang dãy Thanh Ngô sơn.

Cách chân núi mười trượng, Bộc Dương Duy ghìm cương dừng ngựa nhìn lên.

Gần ba chục kỵ mã cũng nhìn sang chân núi.

Dưới những tảng quái thạch nhấp nhô có mấy chục quái nhân mặt sơn đỏ xanh loang lổ, đầu cắm lông chim, mắt hằm hằm nhìn sang đoàn kỵ sĩ người hán.

Bọn này lưng đeo cung tên, tay cầm mâu nhọn, tướng mạo tên nào tên nấy trong rất hung ác.

Trước đám quái thạch là chín tên quái nhân ăn mặc kỳ dị, cao thấp khác nhau, già trẻ bất đồng, trong đó có một nữ nhân.

Chỉ có chín người này là không sơn mặt, nhưng phần đông cũng là người Miêu.

Đứng trước tiên là một lão nhân ngoài bảy mươi tuổi, dáng người cao lớn, mắt cú mũi diều, mặc áo khoác da hổ.

Bộc Dương Duy quay lại nhìn Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân hỏi :

– Cố đường chủ! Lão quái nhân mặc áo da hổ đó có phải là Ngũ Toàn Độc Quân không?

Cố Tử Quân gật đầu :

– Chính phải.

Ngũ Toàn Độc Quân phóng ánh mắt xanh lè sáng như điện nhìn Bộc Dương Duy và đồng bọn.

Đứng sau lão có tám người, trong đó có một trung niên phụ nhân ăn mặc diêm dúa.Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn và huynh đệ Nam Cương song hung.

Lỗ Ba Cách đã lành vết thương ở vai do bị Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn đánh gãy xương ba tháng trước, mắt gằm gằm nhìn đối phương chỉ chực xuất thủ ngay.

Có một điều lạ lùng là trong bọn đầu trâu mặt ngựa này không có người nào của lục lâm Giang Bắc.

Bộc Dương Duy nghĩ thầm :

– Xem ra chín người này là toàn bộ tinh anh của Nam Cương phái, Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang và Song hung, Ngũ tuyệt, Nhất Như Lai rồi!

Lướt mắt nhìn qua tình hình xong, Bộc Dương Duy phất roi ra hiệu rồi dung ngựa tới cách đối phương hai trượng thì dừng lại nhảy xuống.

Hai mươi sáu người còn lại cũng nhất loạt xuống ngựa Song phương hằm hằm nhìn nhau một lúc ánh mắt hoàn toàn không có chút thiện cảm nào, không ai lên tiếng trước.

Rất lâu sau, lão nhân khoác áo da hổ mới bước lên hai bước, hừ một tiếng nói :

– Rất tốt! Quả nhiên các ngươi đến đúng hẹn.

Vì đối phương không chào, Bộc Dương Duy không việc gì phải hành lễ trước, lạnh lùng đáp :

– Đương nhiên! Lãnh Vân bang xưa nay đã hẹn tất đến và đến tất thắng!

Thái độ và lời nói cuồng ngạo của chàng làm bọn người của Nam Cương phái đều tỏ ra phẫn nộ.

Sau lưng lão nhân này nhảy phắt ra bốn tên hán tử chừng trên dưới năm mươi tuổi nhưng trong cùng hàng lại có một lão nhân chừng sáu mươi tuổi chặn lại nói :

– Bốn vị bình tĩnh một chút!

Lão này mình bận hoàng y, mặt vuông miệng rộng, dáng người rất uy vũ.

Hoàng y lão nhân ngăn bốn tên hán tử xong giọng cất giọng sang sảng như chuông nói :

– Lâu nay nghe danh Lãnh Vân bang hoành hành bá đạo, chẳng coi người của các môn phái khác ra gì, hôm nay gặp mặt mới biết lời đồn của thiên hạ quả không sai!

Lão dừng lại một lúc, phát tia mắt đầy phẫn nộ nhìn sang Bộc Dương Duy, hỏi :

– Các hạ tất là Ngọc Diện Tu La Bộc Dương Duy Bộc Dương bang chủ?

Bộc Dương Duy bình thản gật đầu :

– Không sai!

Hoàng y lão nhân hừ một tiếng nói :

– Ngọc Diện Tu La! Chỉ tiếc rằng hôm nay các ngươi tìm đến đây là sai chỗ rồi! Bọn giá áo túi cơm ở Trung Nguyên có thể cúi đầu để các hạ tự do mặc sức tung hoành, nhưng phái Nam Cương thì không phải nơi ngươi có thể làm mưa làm gió!

Bộc Dương Duy chợt ngửa mặt cất một tràng cuồng tiếu, sau đó mới nhìn hoàng y lão nhân hỏi :

– Các hạ là ai? Dám nói lời đại ngôn như thế tất là người rất lừng danh ở Nam Cương này?

Hoàng y lão nhân thấy Bộc Dương Duy ngạo mạn như thế cũng không tức giận, vẫn cười nói :

– Nói rằng uy danh lừng lẫy Nam Cương thì không dám, nhưng có lẽ nhân sĩ Trung Nguyên cũng không ít người biết đến danh hiệu Giang Điêu Phí Thành.

Bộc Dương Duy chợt quát lên :

– Cút ngay! Ở đây không có chỗ cho hạng nhãi nhép ngươi đặt miệng vào đâu!

Bọn người Nam Cương phái nghe quát, lúc đầu đứng sững ra, lúc sau bừng bừng phẫn nộ.

Thực ra hoàng y lão nhân vừa tự xưng Giang Điêu Phí Thành là người đứng đầu trong Nam Cương ngũ tuyệt, chẳng những danh lừng khắp Quan ngoại Song hung, Ngũ tuyệt, Nhất Như Lai mà giang hồ Trung Nguyên chẳng mấy ai không biết.

Bị Bộc Dương Duy lăng nhục, Giang Điêu Phí Thành giận đến nỗi mặt tái mét, cả người run lên tưởng như sắp ngã.

Một đại hán chừng năm mươi tuổi râu quai nón phủ nửa mặt, mình bận hắc y chợt gào lên :

– Lãnh Vân bang là thứ chó đẻ gì? Để xem Hắc Ưng Ô Phát Tiên ta chôn vùi uy danh của các ngươi.

Dứt lời bổ tới vung chưởng đánh ra.

Kình khí lập tức nổi lên như dông bão ập tới, không chỉ nhằm vào Bộc Dương Duy mà kích đến những người xung quanh.

Chờ khi chưởng kình sắp đánh trúng người Bộc Dương Duy, từ sau lưng chàng mới có một người vung chưởng đánh ra tiếp chiêu.

Chỉ nghe bình một tiếng lớn, đại hán râu quai ón tự xưng là Hắc Ưng Ô Phát Tiên bị chấn lùi ba bước!

Người phát chưởng nghênh địch phía Lãnh Vân bang chỉ chao đảo đôi vai mấy cái rồi đứng nguyên.

Quần ma nhìn sang, thấy người vừa xuất thủ là một lão nhân cao gầy, da đen kịt.

Người đó không ai khác, chính là Lễ đường Đường chủ Lãnh Vân bang Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn!

Vị này không xa lạ gì với các nhân vật Quan ngoại, được tề danh trong Tái Ngoại Song Tỏa.

Hắc Ưng Ô Phát Tiên là lão nhị trong Nam Cương ngũ tuyệt, tính tình thô lỗ và rất hung bạo.

Sau khi phát một chiêu bị thiệt thòi, tên này mới nhướn mắt nhìn đối phương kêu lên :

– Truy Hồn chưởng! Thì ra các hạ là Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn lão quái!

Bộc Dương Duy lại nói :

– Nếu ngươi biết lợi hại thì mau cút khỏi đây đi!

Nên biết Hắc Ưng Ô Phát Tiên thủ đoạn ác độc nhất trong Nam Cương ngũ tuyệt, thủ đoạn tàn bạo và bụng dạ hẹp hòi đố kỵ nên ở Miêu Cương không ai dám dây vào tên này.

Hai mươi năm chưa từng bị nhục như thế bao giờ, sắc mặt Hắc Ưng Ô Phát Tiên từ tái nhợt chuyển qua màu gan lợn sau đó đỏ bừng, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau canh cách nghe mà phát sợ.

Hiển nhiên hắn đang chuẩn bị liều mạng.

Lão nhân đứng hàng đầu mặc áo da hổ nói nhỏ với Hắc Ưng Ô Phát Tiên mấy câu.

Tên này đang nổi giận đùng đùng nghe nói nén giận lùi lại, nhưng vẫn đưa mắt hậm hực nìn sang Hắc Thủy Nhất Tuyệt Tôn Hàn.

Mãi đến lúc này Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn mới bước lên, chấp tay hướng sang Bộc Dương Duy nói :

– Quý bang từ xa đến bổn địa, tất là theo lời ước của tại hạ ba tháng trước.

Nhưng dịa điểm quy định là tại Hắc Thạch Lĩnh. Hy vọng các vị không vì những tranh chấp nhỏ nhặt mà sinh ra hỗn chiến trước khi tới vị trí đã định.

Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn nói năng có lý, cử chỉ ôn hòa, mặc dù trong lòng chưa biết sao nhưng ngoài mặt khác hẳn bọn vũ phu Nam Cương ngũ tuyệt.

Bộc Dương Duy gật đầu đáp :

– Tại hạ cũng nghĩ thế.

Chỉ mấy câu nói mà tình cảnh kiếm phát cung giương lập tức lắng dịu hẳn xuống.

Thên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn chỉ tay sang lão nhân mặc áo da hổ giới thiệu :

– Vị này là Chưởng môn nhân của Nam Cương phái, nhân xưng Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang Hách lão nhân gia.

Lúc đó Bộc Dương Duy mới ôm quyền nói :

– Nguyên tôn giá là Ngũ Toàn Độc Quân danh chấn giang hồ, tại hạ thất lễ!

Ngũ Toàn Độc Quân cũng chắp tay, lạnh lùng đáp :

– Không dám!

Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn lại chỉ tay ra hàng sau giới thiệu tiếp.

Trừ Giang Điêu Phí Thành và Hắc Ưng Ô Phát Tiên dã tự xưng tên, y chỉ sang người thứ ba là một trung niên nhân trắng trẻo, dáng người thanh tú nói :

– Vị huynh đài này là Bạch Hạc Trần Thiếu Thanh, lão tam trong Nam Cương ngũ tuyệt.

Sau đó chỉ sang đại hán thứ tư :

– Còn đây là Thanh Bằng Bố Lạc Hùng Bố huynh, lão tứ trong Nam Cương ngũ tuyệt.

Khi chỉ sang nhân vật cuối cùng trong Ngũ tuyệt là trung niên thiếu phụ thì cô ta chợt cười khanh khách nói :

– Để tôi tự giới thiệu với các vị bằng hữu Trung Nguyên cũng được, không phiền đến Ô huynh đâu!

Rồi hướng sang Bộc Dương Duy nháy mắt đầy tình tứ, nghiêng mình uốn mông hành một lễ nói :

– Tiện thiếp tên là Hạ Hầu Ngọc, khách khách… các bằng hữu trong giang hồ đặt cho trác hiệu là Kim Phượng Hoàng. Tuy nhiên nếu mỹ hiệu đó so với Ngọc Diện Tu La thì còn kém xa.

Chúng nhân Lãnh Vân bang thấy lão ngũ trong Nam Cương ngũ tuyệt Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc lẳng lơ công khai quyến rũ Bang chủ của mình như thế đều tự cười thầm, nghĩ bụng :

– Cô ả này thật trơ tráo!

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân cười nói :

– Hạ Hầu cô nương! Giọng thánh thót của cô làm người ta không dám nghe nhiều! Nhìn dáng đi uyển chuyển của cô nương người trần tục như tại hạ không dám ngắm mãi…

Không biết trong đời Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc đã từng được một trang công tử phong lưu như Thất Sát Kiếm dùng mỹ từ như thế khen ngợi không, nhưng nghe câu này thì khuôn mặt tươi giãn ra với nụ cười vô cùng tươi tắn, hướng sang Ngô Nam Vân nói :

– Tướng công! Miệng của tướng công thật dẻo làm tiện thiếp nghe cứ lâng lâng như đi trên chín tầng mây! Không biết vị thư phi nào phải lòng tướng công thật diễm phúc!

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân cố nén cơn ác cảm, nói tiếp :

– Tuy nhiên tại hạ muốn giải thích rõ hơn: người ta không dám nghe nhiều giọng nói của cô vì sợ lợm mửa, còn người trần gian không dám nhìn dáng đi vì họa chăng có quỷ sứ dưới địa ngục mới chấp nhận dáng đi quái gở đó!

Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc nghe tới đó bỗng ngơ ngác đứng ngây ra.

Chỉ lát sau, sự ngạc nhiên biến thành cơn phẫn nộ.

Mặt thị tái mét rồi đỏ bừng, gào lên :

– Tiểu tử! Ngươi dám nhục mạ bổn tiểu thư ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại!

Chư nhân Lãnh Vân bang không nén nổi, cười phì ra.

Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn bị Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc cắt ngang thủ tục giới thiệu của mình cho nên tỏ ra bất mãn.

Lúc này y chẳng để ý gì đến sự phản ứng của Hạ Hầu Ngọc, đến thấp giọng bàn bạc với Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang một lúc rồi tiếp tục chắp tay nói :

– Tại hạ và Nam Cương song hữu thì Bộc Dương bang chủ đã gặp nên không cần giới thiệu nữa. Bây giờ phụng mệnh Chưởng môn nhân, xin mời chư vị di giá đến Hắc Thạch Lĩnh!

Nói xong nhường Chưởng môn nhân Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang đi trước, tới Nam Cương song hung, Nam Cương ngũ tuyệt còn mình đi sau cùng.

Đoàn người xuyên qua đám quái thạch rộng đi ngược lên núi Chúng nhân Lãnh Vân bang trừ lực lượng của hai vị Hộ pháp và Song Liên Chưởng Tống Phi tiếp tục làm nhiệm vụ, hai mươi bảy người còn lại đành bỏ ngựa đi bộ theo Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn.

Chờ chúng nhân Lãnh Vân bang đi hết, mấy chục tên hán tử sơn mặt liền tiếp theo sau.

Như vậy Lãnh Vân bang được đối phương đi tiền hô hậu ủng, nói đúng ra thì là bị chặn cả trước lẫn sau.

Dọc đường Bộc Dương Duy thỉnh thoảng nhận ra mấy tên võ sĩ trong Hồng Cân đội do Thiết Dực Kim Tinh Ngô Bách Tu và Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên phụ trách vẫn bám sát dội hình nên cảm thấy yên tâm hơn.

Đoàn người theo sơn đạo quanh co hiểm trở tiếp tục tiến lên.

Qua một sườn dốc, chợt thấy một ngọn núi cao sừng sững trước mặt với những vách đá đen sì.

Bộc Dương Duy thầm nghĩ :

– Ngọn núi kia tất là Hắc Thạch Lĩnh, không biết bọn chúng bố trí những cơ quan cạm bẫy gì?

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân bước lên sát Bộc Dương Duy thấp giọng nói :

– Bang chủ! Hãy chú ý bọn quái nhân đi sau và hai bên chúng ta. Chúng trông rất hung dữ. Hơn nữa ngoài tên tẩm độc ra, một số tên còn mang theo ống thổi ám khí, nhất định cũng tẩm độc!

Bộc Dương Duy nghe nói liếc nhìn sang hai bên đường, thấy quả nhiên có rất nhiều người sơn mặt.

Ngoài cung tên, hầu hết đều cầm trong tay một ống tiêu bằng đồng dài chừng ba thước.

Ngô Nam Vân nói tiếp :

– Bang chủ! Theo bổn tọa thì những người này đều là rợ Tây Khương ở vùng tây bắc này, hết sức hung ác và thiện chiến. Lại coi sở trường dụng khói độc khó ai sánh kịp. Bang chủ có để ý thấy trên thắt lưng chúng đeo ngón tay người không?

Bộc Dương Duy nghe nói trong lòng rung động, bấy giờ mới quan sát kỹ, quả nhiên phát hiện thấy ở thắt lưng mỗi tên đều có sợi dây buộc một xâu ngón tay người đã khô quắt lại.

Có tên làm một xâu dài mấy chục cái, có tên chỉ đeo vài ba cái giống như vật trang sức nhưng chẳng ai là không có.

Bộc Dương Duy rung động nghĩ thầm :

– Đúng là tộc người này đang ở thời kỳ man rợ, thậm chí chúng còn có thể ăn thịt người cũng nên! Những người này nếu để kẻ xấu lợi dụng thì rất dễ đi vào con đường ác, đến khi muốn làm cho họ nhận thức ra thì rất khó.

Lúc đó Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành cũng tò mò nhìn bọn người kia, chợt cúi xuống nhặt mấy hòn đát bằng nắm tay bỏ vào túi áo, không biết để làm gì?

Đi thêm vài dặm nữa thì Hắc Thạch Lĩnh đã ở ngay trước mặt.

Tới đây đường càng cheo leo hiểm trở.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân sánh bước lên song đôi với Bộc Dương Duy, thấp giọng nói :

– Bang chủ, đã sắp lên tới đỉnh Hắc Thạch Lĩnh rồi. Núi này cực hiểm, dễ bố trí phục binh và cạm bẫy. Chúng ta cần hết sức đề phòng mới được. Hơn nữa các Phân đà bổn bang đã báo cụ thể rằng lục lâm Giang Bắc do Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ và Hoàng Bào Khách Thượng Quan Dư dẫn tới đây, thế mà chúng ta lại không phát hiện được một tên nào, cần phải cảnh giác với điều này…

Bộc Dương Duy gật đầu nói :

– Bổn tọa cũng đã ngờ rằng Ngũ Toàn Độc Quân cho bố trí bọn lục lâm Giang Bắc mai phục ở đâu đó, nhưng trước khi chính thức nổ ra cuộc chiến, chúng chưa có hành động gì đâu. Dọc đường cứ để ý phát hiện thêm và tăng cường cảnh giác là được.

Lát sau đã tới chân Hắc Thạch Lĩnh.

Ngọn núi này đỉnh khác rộng và bằng phẳng, nhưng sơn đạo dẫn lên đỉnh núi thì dốc và vô cùng hiểm trở.

Sơn đạo quanh có khúc khuỷu, có khi vòng qua một bãi nham thạch mà không sao nhìn được những tảng đá lớn kỳ hình dị tượng có bố trí những gì.

Đương nhiên địa thế càng hiểm ác thì đối với người của Lãnh Vân bang càng bất lợi.

Hiển nhiên đối phương đã chiếm hết thượng phong.

Về địa hình, chúng thông thuộc từng đường đi nước bước nơi đây, biết nơi có thể phục kích, đường nào có thể tháo thân, còn Lãnh Vân bang hoàn toàn mù tịt.

Về nhân số, đối phương chiếm thế áp đảo, đặc biệt là người rợ Khương thiện chiến và khắp người toàn độc kia…

Đôi khi Bộc Dương Duy nghĩ rằng vì mình quá kiêu ngạo mà chấp nhận với địch nhân tự dấn thân vào cạm bẫy.

Chàng thầm nghĩ :

– Chỉ cần chúng bố trí địa lôi làm cả một mảng sườn núi nổ tung thì các huynh đệ sẽ rơi xuống vực sâu tan xác thành trăm mảnh? Khi đó nếu mình còn sống thì biết ăn nói thế nào với mọi người?

Nhưng đã tới đây chỉ còn biết đi đến cùng.

Cao thủ hai phái cứ trầm mặc leo lên núi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN