Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
Chương 7: Phát động
Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: rivulet
***
Trong phòng tắm, ánh đèn mờ ảo liên tục chập chờn.
Phòng tắm gần như biến mất trong bóng tối, bóng tối trong góc phòng đặc biệt u ám.
Trong phòng tắm.
Hình ảnh trong gương đông cứng lại khi Đỗ Duy cúi đầu nhìn lavabô.
Hắn giữ nguyên tư thế này trong gần một phút.
Dưới đáy nước.
Khuôn mặt nhăn nhó, trắng bệch của một người phụ nữ như được quét một lớp sơn. Đôi mắt mở to hiện rõ cả tơ máu như thể đang căng quá sức.
Nhưng lúc này, những tơ máu đã chuyển thành màu máu nâu sẫm như thể bị đông đặc lâu ngày.
Khi Đỗ Duy nhìn gương mặt đó, thì nó cũng nhìn Đỗ Duy.
Mà trong gương, chỉ có mình hắn.
Sau đó, hắn vươn tay ấn xuống khuôn mặt đó.
Không có cảm giác gì, không có bất cứ thứ gì ngay bên dưới.
Các ngón tay trực tiếp xuyên qua mặt nước và ấn thẳng xuống nắp đậy lỗ thoát nước của lavabô.
Đẩy nhẹ!
Nước trong lavabô chảy ào xuống lỗ thoát nước. Kỳ lạ là khuôn mặt này rõ ràng không có thật, nhưng lúc này lại hòa vào trong nước, xoắn thành một vòng xoáy, bị nước cuốn vào ống thải.
……
“Không có thật? Hay là sự xuất hiện của ác linh khác với những gì tôi tưởng tượng, nó đơn giản chỉ là ảo giác…”
Đỗ Duy nói với chính mình, sau đó bước lên phòng ngủ tầng hai, mở cửa bước vào.
Két két…
Đưa tay trái đóng cửa.
Nhưng đúng lúc này.
Ngoài cửa, có tiếng gõ…
Cốc cốc cốc……
Cốc cốc cốc……
Cốc cốc cốc…..
Cơ thể của Đỗ Duy lập tức cứng đờ, quay đầu lại, đối mặt với cửa phòng ngủ, trợn tròn mắt, hơi thở gấp gáp.
Hắn gần như không thể giữ bình tĩnh!
“Sao có thể như vậy?”
Đỗ Duy cố gắng tự trấn tĩnh.
Trước mặt hắn, bên ngoài cánh cửa phòng ngủ, dường như có ai đó, gõ cửa đều đặn và mạnh vào cánh cửa bằng gỗ của phòng ngủ khiến nó rung lên.
Nó muốn tiến vào…
Lúc trước chỉ có tiếng gõ cửa, ngoài ra không có bất kỳ hiện tượng nào bất thường xảy ra, nhưng lần này hoàn toàn khác.
Giống như đột ngột tăng thẳng từ Lv1 lên hẳn Lv5.
Hôm qua, mọi thứ rất an toàn, mặc dù có điều kỳ lạ đã xảy ra, nhưng nó không ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác, cứ như bị kích thích.
Hơn nữa, Đỗ Duy vắt óc cũng không thể nghĩ ra, tại sao ác linh này lại đột nhiên vào nhà hắn.
Đỗ Duy hít sâu một hơi.
Theo suy đoán của hắn, cả Elsa lẫn Conan Doyle đều chết và biến mất trong đợt tấn công của ác linh vào đêm qua. Còn hắn thì không xảy ra bất kỳ tai nạn gì, có lẽ là do sự đối đầu và cân bằng giữa 2 ác linh.
Ác linh đầu tiên là do Elsa mang đến, nó cũng là ác linh đầu tiên để mắt tới hắn.
Ác linh thứ hai đến từ một bức ảnh trên mạng mà hắn đã vô tình xem.
Hai thợ săn vô hình đều đang nhìn chằm chằm vào con mồi của chúng, vì xuất hiện sự cân bằng, nên hắn vẫn sống sót an toàn.
Nhưng bây giờ…
Chắc không phải do mất cân bằng đó chứ! Cha Tony, một người có hiểu biết về ác linh, khi bán con dao găm thánh giá cho hắn, cũng đã giải thích tương tự thế này.
Não của Đỗ Duy đang không ngừng phân tích, suy luận.
“Vấn đề ở đâu?”
Khoan……
Vấn đề là ở bài post xin trợ giúp của Conan Doyle…
Đỗ Duy thấy ớn lạnh, nhưng càng trong tình huống như thế này, hắn càng phải bình tĩnh.
Thậm chí, hắn còn lấy bản báo cáo bệnh án tự làm cho bản thân và ghi chú vào hàng dưới cùng.
[Mục tiêu của ác ma là đa tuyến, nhưng mục đích lại là đơn tuyến. Để đạt được mục đích, chúng sẽ dùng những thủ đoạn mà người thường không thể tưởng tượng nổi. 】
Người post bài từ đầu đến cuối không hề trả lời, chỉ có người đọc bài là chửi bới. Nhưng chính vì thế mà Conan Doyle và hắn đã bị ác linh nhắm trúng, ngay cả những ai đã xem bức ảnh cũng có thể là mục tiêu của ác linh như hắn.
Ai có thể đảm bảo bài post đầu tiên thực sự do người đăng, không phải ác linh đăng?
Chiều hôm đó, hắn tìm thấy bài post cầu cứu của Conan Doyle, thực sự do anh ta post sao?
Cùng một bài post và cùng một bức ảnh!
Tại sao hắn không nghĩ rằng tất cả đều do ác linh này gây ra?
Phân tích của Đỗ Duy rất rõ ràng, giữa các ác linh nhất định phải có tồn tại sự cân bằng nào đó, nếu không thì không thể giải thích làm sao hắn có thể sống sót qua ngày đầu tiên.
Tình hình hiện giờ đã khác, nhưng sau khi phân tích kỹ lưỡng, lại có được 1 đáp án.
Hắn đã kích hoạt một điều kiện nào đó và đích thân đưa ác linh vào nhà.
“Là tấm hình đó, con mắt phía sau lỗ mắt mèo…”
[Khi tôi nhìn vào nó, nó cũng nhìn thấy tôi]
Đỗ Duy viết đoạn này lên giấy.
Có chút buồn cười, một số cơ chế hoạt động của ác linh có phần giống với tính toán logic của máy tính.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy hít sâu một hơi.
Nếu hắn có thể khôi phục lại sự cân bằng này, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Nhưng bây giờ hắn không có khả năng này.
Trừ khi hắn bị một ác linh khác nhắm vào, tham gia đội thợ săn kia, nhưng tình huống này đơn giản là không thể.
Đỗ Duy tự nhủ phải bình tĩnh, thậm chí hắn còn dùng thuật thôi miên và phương thức ám thị để tạm thời quên đi cảm xúc sợ hãi.
Bởi vì hoảng hốt và sợ hãi là chất dinh dưỡng cho sự phát triển của ác linh.
[Tôi đang cố gắng sử dụng con dao găm thánh giá, cố gắng chống lại những ác linh]
Sau đó, hắn thò tay vào quần và lấy ra con dao găm màu bạc mua từ Cha Tony.
Nếu thứ này thực sự hữu dụng, hắn nhất định sẽ đến gặp Cha Tony cầu nguyện mỗi tuần. Còn nếu vô dụng, hắn hy vọng sau khi chết hắn có thể trở thành một ác linh, tìm cha xứ đàm đạo!
Tay của Đỗ Duy cầm con dao găm chữ thánh giá, ấn thẳng vào cửa.
Lúc này, cánh cửa vẫn đang bị gõ liên hồi.
Và khi Đỗ Duy ấn con dao găm thánh giá vào cánh cửa, nó dường như kích động ác linh ngoài cửa, khiến cho tiếng gõ cửa dữ dội hơn, thậm chí trở nên hỗn loạn, không còn theo quy luật nữa.
Trước kia là gõ cửa, nhưng bây giờ là đập cửa.
Bang bang bang!
Bang bang bang!
Bang bang bang!
Cánh cửa sắp vỡ tung, Đỗ Duy thậm chí còn nhìn thấy ốc khóa cửa long ra và tay nắm cửa thì đang xoay.
【Tác dụng: Vô hiệu】
Đây là điều Đỗ Duy tự nhủ, không phải viết ra giấy.
Bởi vì cửa phòng ngủ không làm bằng vật liệu chắc chắn, lúc này xuất hiện một vết nứt, hắn phải ấn mạnh vào cánh cửa.
Xuyên qua khe nứt, Đỗ Duy nhìn thấy ánh đèn bên ngoài trở nên vô cùng mờ ảo, cứ như có rất nhiều bụi mù xám xịt, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Trong khi ánh đèn đang nhấp nháy điên cuồng, qua khe nứt, Đỗ Duy bắt gặp một con mắt đang nhìn hắn chòng chọc.
Sau đó…
Bụp một tiếng, tất cả đèn trong nhà dường như không thể chịu nổi nữa, chúng tắt lịm ngay lập tức…
Cả căn nhà chìm trong bóng tối.
Im lặng như tờ, một hơi thở khiến người ta ớn lạnh từ ngoài cửa truyền vào, hắn có thể cảm nhận được, nó đã bước vào phòng ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!