Tư Mỹ Huyết Bộc - Chương 13: Đối Thủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Tư Mỹ Huyết Bộc


Chương 13: Đối Thủ


Buổi chiều được nghỉ, nên Nhã Mỹ đang suy tính xem nên làm gì đó để đỡ phí hoài thời gian rảnh. Cứ ngồi ngắm cảnh không cũng chán, hay đọc sách quá nhiều thì cũng hoa cả mắt.
“Chị Châu, phòng mình có giấy và bút màu chứ ạ?”-Nhã Mỹ hỏi chị Châu, chị đấy đang dùng chổi lông gà để phủi bụt bám trên tủ sách.
“Ở đây thứ gì chẳng có, tiểu thư cô hỏi thật thừa thãi.”
Chị Châu đặt cây chổi xuống, rồi đi tìm một chiếc tủ ở kế bên tủ sách. Chị ấy cúi đầu mở cửa tủ, lấy ra rất nhiều giấy trắng, cùng với tuýp màu và chì vẽ. Chị Châu đặt cẩn thận những thứ đó lên bàn, rồi kéo ghế mời Nhã Mỹ ngồi xuống.
Nhã Mỹ sung sướng ra mặt. Hội hoạ là sở thích và cũng là tài năng thiên bẩm của cô. Đã lâu rồi, cô chưa cảm nhận được sự thoải mái khi ngồi xuống bàn vẽ. Nhã Mỹ cầm bút chì lên, vẽ những đường nét rất nhanh và mượt. Chỉ trong thoáng chốc, Nhã Mỹ đã phác thảo xong bức tranh về những bông hoa cẩm tú xinh đẹp. Điều ấy khiến chị Châu cảm thấy có chút bất ngờ.

“Tiểu thư, cô làm trò  khá nhỉ.”

Rõ ràng chị Châu rất bất ngờ trước tài năng và có ý khen ngợi, nhưng lời chị nói thực sự không dễ nghe cho lắm. Nhã Mỹ cười trừ: “Đây là trò duy nhất em biết làm đó, chị Châu.”
Chị Châu gật gù, nhìn Nhã Mỹ đang lên màu bức tranh một cách say mê, thích thú. Chị ấy có cảm thấy một chút ngưỡng mộ đặt nơi Nhã Mỹ.

“À, ngày mai Cát Na công chúa sẽ tới đây thăm thiếu gia.”
Nhã Mỹ nghe thấy lời nói như sét đánh ngang tay của chị Châu, bất giác cầm cây cọ lông trong tay ghì chặt, khiến màu bị loang ra và suýt chút nữa hỏng bức tranh đẹp. Nhã Mỹ lặng người đi, đặt cây bút xuống bàn và không vẽ nữa. Cô có cảm giác hơi sợ hãi trong lòng, nhưng cũng tò mò muốn biết cô Cát Na ấy là người như thế nào.
“Đừng sợ, có tôi ở đây. Tiểu thư chỉ cần ngoan ngoãn trong phòng là được.”
Nhã Mỹ hất cốc nước pha màu xuống sàn. Thật kỳ cục, tại sao Nhã Mỹ phải trốn chui trốn lủi trong phòng chỉ vì cô Cát Na công chúa đó tới thăm? Cô ta tuy có danh phận cao quý, nhưng Nhã Mỹ chẳng đắc tội gì với cô ta cả. Cứ đường hoàng như bình thường là được rồi. Hơn nữa, nghĩ tới việc Cát Na tay trong tới với Hi Tịnh, đột nhiên Nhã Mỹ cảm thấy trong lòng không yên.

Chị Châu thở dài, với lấy chiếc khăn lau rồi cúi xuống thấm cốc nước vỡ tan, đổ lênh láng trên sàn nhà. Nhã Mỹ khuôn mặt không cảm xúc, dường như chẳng cả ý thức được cô vừa làm gì. Dọn sạch những mảnh vỡ trên sàn, Chị Châu vắt chiếc khăn thấm nước rồi đem ra ngoài để phơi. Quay trở lại, thấy khuôn mặt Nhã Mỹ vẫn không chút biểu cảm, Chị Châu nhíu mày.

“Nhã Mỹ, cô vạn lần không đủ sức mạnh để làm đối thủ của Cát Na.”-Chị Châu dõng dạc tuyên bố.
“Đừng nói vậy, em đâu có thích Hi Tịnh!”-Như có tật thì giật mình, Nhã Mỹ vội vàng nói lớn. Cảm thấy có chút điều hơi sai, Nhã Mỹ đỏ ửng mặt, vội vàng lấy tay che miệng.
“Vậy là tự cô thú nhận rồi?”-Chị Châu cười hỏi.
“Một chút… một chút thôi! Chưa quá sâu đậm, chắc chỉ là cảm kích một chút. Mới đầu em nghĩ anh ta rất xấu xa, nên thực tâm ghét bỏ. Nhưng dần dần cũng thấy anh ấy có chút điểm tốt.”
Chị Châu bật cười thành tiếng. Nhã Mỹ bối rối ấp úng không nói lên lời. Hẵng giọng, chị Châu trở về vẻ mặt nghiêm túc. Đặt hai tay trước bụng, chị Châu đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn Nhã Mỹ.

“Nhã Mỹ, cô vạn lần không phải là đối thủ của Cát Na. Nhưng nếu tin tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp cô. Hãy yêu cầu tôi khi tiểu thư quyết định.”

Chị Châu nhớ lại quá khứ, những ngày đầu tiên bước vào hầu hạ ở biệt phủ Vỹ gia này. Khi đó, chị mới 16 tuổi. Vẫn còn ở lứa tuổi thanh xuân tràn trề sức sống, chị ấy rất xinh đẹp, khiến cho chàng trai nào nhìn qua cũng bị hớp hồn. Lúc đó, Hi Tịnh cũng là một chàng thiếu niên, nhưng không phải là người ham mê tửu sắc, nên anh vốn không hề có ý với chị Châu. Trong một lần du ngoạn, Cát Na công chúa có ghé thăm Hi Tịnh. Khi nhìn thấy chị Châu xinh đẹp như vậy, lại còn hầu cận bên cạnh Hi Tịnh, nên cô ta đã sớm không vừa mắt. Đợi đến đêm xuống, khi chị Châu trở về phòng ngủ tập thể dành cho người hầu, Cát Na đã sai người đem mồi lửa ra và phóng hoả. Trong đêm loạn lạc ấy, chị Châu vừa đau đớn khi mất đi những người bạn, vừa thống khổ khi bị bỏng nặng khuôn mặt, khiến chị Châu từ xinh đẹp trở nên biến dạng, xấu xí.
Được Hi Tịnh thương xót, anh đặc biệt để bác sĩ phẫu thuật làm lại khuôn mặt cho chị Châu. Bác sĩ cắt ghép những phần còn nguyên vẹn từ những người chết vì ngạt khí trong vụ hoả hoạn, đắp lên những vết bỏng nặng của chị Châu. Sau những mũi kim đau đớn, những cơm buốt lạnh khi phải dùng thuốc mê, cuối cùng dung mạo của chị Châu đã được khôi phục, nhưng không còn đẹp như trước nữa. Từ khi đó, một cô gái hoạt bát như chị Châu bỗng trở lên nghiêm túc, ít nói hơn. Trải qua biến động cuộc đời, chị Châu mới hiểu rõ lòng người hiểm ác như nào, nên toàn tâm toàn ý muốn cảnh tỉnh Nhã Mỹ bằng cách tốt nhất. Chị ấy nuốt nỗi uất hận đắng cay vào trong lòng, vẫn chờ một ngày có thể trả tư thù này với Cát Na công chúa.
Đương nhiên, với diện mạo vô cùng khác, Cát Na không hề nhận ra chị Châu còn sống, mà cứ nghĩ chị ấy đã chết. Người hận Cát Na nhất trên đời này có lẽ là chị Châu.

Thế nên, khi biết được Nhã Mỹ đang dần hình thành tình ý với Hi Tịnh, chị Châu mười phần ủng hộ Nhã Mỹ. Trong chị đã vạch sẵn rất nhiều kế hoạch, chỉ chờ thuyết phục được Nhã Mỹ, rồi sẽ bắt đầu tiến hành.

“Nhưng… em phải làm sao khi đối đầu với một người là công chúa?”

Cát Na công chúa là đứa con duy nhất của Hữu Ái quốc vương với vợ là Niên Ý hoàng hậu. Quốc vương và hoàng hậu đã là phu thê kết tóc từ lâu, mong muốn có được một người trai trưởng kế vị, nhưng trong suốt những tháng năm cố gắng, hoàng hậu chỉ sinh được một cô con gái là Hữu Ái Cát Na. Thế nên, quyền thừa kế có thể vào tay Cát Na công chúa, tương lai có lẽ cô sẽ trở thành Nữ hoàng của quốc gia kế bên đó. Vì là viên kim cương duy nhất của hoàng tộc Hữu Ái, Cát Na được nuông chiều, dần trở nên độc đoán trong suy nghĩ, muốn gì là tìm mọi cách làm được, kể cả liên quan tới mạng sống của người khác. Là dòng máu ma cà rồng thượng đẳng, cô ta càn coi thường con người, coi mạng người như trò chơi, cỏ rác.

Hoàn cảnh của Nhã Mỹ gần như vô vọng. Khuôn mặt cô đượm chút buồn bã, nhưng chị Châu lại có vẻ rất thản nhiên. Chị nhẹ nhàng đặt tay lên hai vai của Nhã Mỹ, chầm chậm ghé vào tai Nhã Mỹ, nói nhỏ: “Có tôi, tiểu thư không phải sợ.”

Bây giờ, chị Châu không còn đơn thuần là người hầu nữa, mà đã gần như là tâm phúc của Nhã Mỹ.

———————
Cỗ xe hoàng gia dát vàng, được phủ rèm gấm đỏ thêu chỉ bạc, với sức kéo của 5 con ngựa đang dần hiện rõ, và dừng lại trước cảnh cổng rộng lớn của biệt phủ Vỹ gia. Theo sau cỗ xe ấy có tới hơn 50 vệ binh hoàng gia, 50 người hầu hoàng gia và một vài chức danh hầu cận khác. Một nữ hầu bước tới gần cỗ xe, vén chiếc rèm lụa lên, rồi đưa tay nhận lấy bàn tay của người đang ngồi trong đó để đỡ cô xuống. Cô gái từ trên xe bước xuống, lấy bàn tay che lại để bớt bị chói từ ánh nắng mặt trời. Nhìn thấy đoàn người của Vỹ gia đang bước tới để nghênh đón, cô ấy liền nở một nụ cười thật xinh đẹp.
“Tiểu Bồng, mau đỡ ta tới chỗ Hi Tịnh ca ca.”
“Vâng thưa công chúa.”
Cát Na nói với người hầu cận của mình có tên Tiểu Bồng. Cô sung sướng khi nhìn thấy Hi Tịnh từ xa, liền nở một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc. Hi Tịnh thấy cô, nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Lâu rồi không gặp, nhớ anh quá!!”
Cát Na chạy thật nhanh tới, ôm chầm lấy Hi Tịnh trước sự chứng kiến của nhiều người. Hi Tịnh có vẻ hơi khó chịu, nhưng cố tỏ ra bình thường.
Next: Chương 14

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN