Tư Mỹ Huyết Bộc - Chương 14: Rượu Vang Đỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Tư Mỹ Huyết Bộc


Chương 14: Rượu Vang Đỏ


Cát Na vừa ôm Hi Tịnh, vừa lay lay người anh tỏ vẻ sung sướng và phấn khích cô cùng. Tất cả mọi người xung quanh đều cúi đầu khi thấy Cát Na, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy hết. Hi Tịnh cố nhắm mắt cho qua, nhưng hết chịu nổi, anh đành gỡ vòng tay của Cát Na ra.
“Không còn là trẻ con nữa, nên bớt làm chuyện vô ích trước nơi đông người!”
Cát Na lùi lại, cười một nụ cười ngây thơ. Cô xoay một vòng trước mặt Hi Tịnh: “Anh thấy em có đẹp không?”

Thực tình, Cát Na công chúa quả thực là đệ nhất mỹ nhân hiếm có. Cô sở hữu nét đẹp cao sang, đài các, lại thêm cách trang điểm và y phục lộng lẫy, quyền quý, khiến cô trở thành tâm điểm của sự chú ý mỗi khi xuất hiện. Cát Na như toả ra một vầng hào quang lấp lánh kỳ lạ. Đáng buồn thay, đằng sau khuôn mặt thánh thiện mỹ miều ấy lại là một tâm cơ vô cùng hiểm ác.
Từ trên phòng tầng hai nhìn xuống, Nhã Mỹ đã được thấy Cát Na công chúa là người như nào. “Quả nhiên cô ta đẹp như lời đồn.”-Nhã Mỹ nghĩ, hai tay nắm chặt.
Còn chị Châu, chị ấy nhìn Cát Na một cách căm hận.

Bữa tiệc chào đón được tổ chức linh đình, có sự tham gia của hầu hết các bậc trưởng lão của Vỹ gia, và đặc biệt có cả cha của Hi Tịnh. Trên chiếc bàn dài sang trọng trong phòng tiếp khách, những món sơn hào hải vị được bày lên, cùng với hoa tươi và nhiều trái cây tráng miện. Sự chuẩn bị rất não nhiệt, vội vã, vì sau vài phút nữa, khi thay đồ xong, Cát Na công chúa sẽ tới dùng bữa.

“Chị Châu! Hi Tịnh dặn em phải ở trong phòng mà.”
“Không, nghe chị đi.”
Chị Châu lén lấy cho Nhã Mỹ một bộ đồ nữ hầu, rồi buộc gọn lại tóc cho Nhã Mỹ, búi lên và cố định bằng chiếc băng đô hầu gái. Nhìn bộ dạng Nhã Mỹ trong bộ đồ người hầu có chút kỳ lạ, nhưng lại rất đáng yêu. Nhã Mỹ hơi hồi hộp, vì chị Châu đã dặn, sai một ly là sẽ đi cả một dặm.
Theo lời chỉ điểm của chị Châu, Nhã Mỹ sẽ là người bưng hầu rượu vang trong suốt buổi tiệc chào mừng. Việc của cô là khi nào thấy khách đã hết rượu, thì nhanh chóng rót đầy cho họ ly tiếp theo, không để họ phải giục hay gọi gì cả. Công việc này cần phải hết sức chú ý, không được sao lãng dù chỉ một giây.
Trước khi Nhã Mỹ bước vào, chị Châu đưa cho cô một gói bột nhỏ, rồi rỉ tai Nhã Mỹ dặn dò vài điều. Nhã Mỹ nghe qua hơi rùng mình.

“Cứ nghe theo đi!”
Nói rồi chị Châu chạy thật nhanh đi đâu đó. Đứng trước cửa phòng tiệc, Nhã Mỹ hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, rồi đứng thẳng người, tự tin bưng rượu bước vào buổi tiệc.
Khách khứa dần đến đông đủ cả. Hôm nay, Hi Tịnh mặc một bộ đồ vest rất lịch sự và ra dáng một vị thiếu gia chính hiệu. Tóc anh hơi vuốt ra một bên, làm khuôn mặt điển trai ấy lộ rõ. Quả nhiên, không ai có thể làm ngơ trước nét đẹp lãng tử phóng khoáng của anh ấy.
Hi Tịnh ngồi xuống bàn, gấp chiếc khăn và đặt lên đùi của mình. Một lát sau, Đại Ân cũng tới trước sự bất ngờ của Nhã Mỹ. Phải rồi, Đại Ân cũng mang họ Vỹ, anh xuất hiện trong bữa tiệc này là điều đương nhiên.
Mãi cho đến khi mọi người tới đủ cả, thì Cát Na mới chầm chậm bước tới. Dù chỉ là một bữa tiệc ăn uống nhỏ để chào đón khách, nhưng cô ấy vẫn chọn một bộ đồ phô trương, cách trang điểm đậm và cài trang sức rất cầu kỳ. Có lẽ Cát Na luôn muốn cô là người nổi bật hơn tất cả. Vừa hay lúc đó, chị Châu theo chân đoàn người hộ tống Cát Na bước vào, đến đứng gần chỗ Nhã Mỹ.

“Mau!”
Chị Châu đẩy cánh tay Nhã Mỹ. Nhã Mỹ bối rối gật đầu. Khi mọi người đến đủ cũng là lúc người hầu rượu phải đứng ra rót rượu vang vào ly của mỗi người. Nhã Mỹ hơi run sợ, nhưng cố kìm nén cảm xúc.
Khi người hầu rượu rót rượu cho Đại Ân, anh bống cảm thấy có chút kỳ lạ, như là cô người hầu này chưa từng rót rượu bao giờ, không hề thông thạo và thoải mái như mấy lần trước. Đại Ân ngước lên nhìn người vừa rót rượu cho anh. Rồi chống tay lên trán, anh cười một điệu cười khổ khi nhận ra người rót rượu chính là Nhã Mỹ.
Ngồi rất xa Hi Tịnh, nên Đại Ân không biết phải hỏi cái chuyện vô lý này như thế nào. Anh cầm dao và nĩa xua xua trên cao, nhằm thu hút cậu thiếu gia chủ nhà đang ngồi tận đầu của dãy bàn: “Hi….Hi….hihiii”
Mọi người đổ dồn ánh mắt bất thường nhìn về Đại Ân. Đại Ân bất lực bỏ đồ xuống: “Phen này có trò vui rồi.”

Tới chỗ Hi Tịnh, Nhã Mỹ thực sự chỉ muốn chạy biến đi đâu đó cho rồi. Nhưng nhìn thấy chị Châu đang đứng ở xa cổ vũ với ánh mắt trông đợi, Nhã Mỹ đành nhắm mắt cố làm cho thật nhanh.

“Sao lại vào đây?”
Rõ ràng Hi Tịnh chưa hề ngẩng lên nhìn Nhã Mỹ, nhưng anh đã nhận ra và cất tiếng hỏi nhỏ. Nhã Mỹ lẳng lặng rời đi, không nói gì. Anh đã nhìn thấy Nhã Mỹ từ lúc anh mới bước vào. Có chút bất ngờ và bất an, nhưng Hi Tịnh vẫn để cho cô ở lại, để xem cô muốn làm gì.
Cuối cùng cũng tới trung tâm của sự chú ý ngày hôm nay-Cát Na công chúa. Nhã Mỹ nắm chặt chai rượu trong tay, gắng hết sức bình tĩnh. Ly rượu của Cát Na đầy dần, cho đến khi vừa đủ thì cũng là lúc chai rượu đã hết.

Cát Na ngẩng lên nhìn cô gái rót rượu đang định bước đi lấy chai rượu vang khác.
“Ả rót rượu, đứng lại cho ta.”
Cát Na nói với giọng ngang nhiên và dè bỉu. Nhã Mỹ bất giác run lên, cô không dám quay mặt lại nhìn cô công chúa ấy. Mọi quan khách đổ dồn ánh mắt về phía hai người Nhã Mỹ và Cát Na.
“Quay mặt lại cho ta.!”
Nhã Mỹ chưa từng tự tin về nhan sắc của mình, nên cô nghĩ mình không đến mức làm Cát Na ngứa mắt khi thấy dung mạo của cô. Hơn nữa, Nhã Mỹ nghĩ Cát Na chỉ nghe qua về cô, chứ thực hư khuôn mặt như nào cô ta chưa chắc đã biết. Lấy một chút can đảm, Nhã Mỹ mỉm cười quay đầu lại, cúi người thấp xuống: “Công chúa có gì sai bảo ạ?”

Cát Na nhìn Nhã Mỹ với cái nhìn dò xét. Đương nhiên Cát Na đã nhận ra rằng khuôn mặt này rất là xinh đẹp, hơn nữa khi nãy cô đã thấy Hi Tịnh trò chuyện với Nhã Mỹ, nên có phần khó chịu càng thêm khó chịu. Nhếch mép một cái, rồi chầm chậm nhấc ly rượu vang đỏ, Cát Na đưa nó ra trước mặt Nhã Mỹ.
“Uống thay ta đi đồ hạ đẳng, ta không muốn uống rượu lúc này. Mau mang trà lên cho ta, Tiểu Bồng!”

Người hầu cận Tiểu Bồng của Cát Na vội vàng ra ngoài chuẩn bị trà cho chủ nhân của cô. Nhã Mỹ bối rối nhận ly rượu vang trên tay Cát Na. Cát Na không giấu được nụ cười thoả mãn. Phía trước, Hi Tịnh đang nhìn theo. Anh dần như hết chịu nổi trước hành động áp đặt của Cát Na lên người Nhã Mỹ. Hi Tịnh định đứng dậy vì Nhã Mỹ, nhưng có một bàn tay đã kéo anh ngồi xuống. Là ai? Là cha của anh, người đang ngồi ngay bên cạnh anh.

Tất cả mọi người vẫn đang đổ dồn ánh mắt về phía Nhã Mỹ. Căn phòng như đang lặng thinh chờ đợi…
Next: Chương 15

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN