Tư Mỹ Huyết Bộc
Chương 15: Hạ Độc
“Máu của đồng loại, cô thấy ngon chứ?”
Nhã Mỹ sực rợn người khi nhận ra trong ly rượu vang nho ấy lại có pha máu của con người. Phải rồi, tất cả người đang ngồi trong bữa tiệc này đều là Ma cà rồng. Họ đang tổ chức bữa tiệc cho họ, và đương nhiên phải có một thành phần không thể thiếu, chính là máu người!
Nhã Mỹ suýt nôn, nhưng cố nén lại trong họng. Cô cúi đầu rời khỏi chỗ Cát Na, trở về bên cạnh chị Châu. Đi được nửa đường, Nhã Mỹ bất ngờ loạng choạng, hai mắt mờ đục hẳn đi. Cô gục xuống trong sự bất ngờ của những quan khách, chai rượu vang trong tay cô rơi xuống, vỡ tan tành, khơi lên sự loạn lạc của cả bữa tiệc. Cát Na giật mình quay đầu nhìn Nhã Mỹ. Cô ấy đã ngất xỉu trên sàn, máu rỉ ra từ miệng, từ mắt và tai theo một dòng.
Chị Châu hoảng hốt kêu lên, vội sà xuống. Cát Na cũng lấy làm bất ngờ trước bộ dạng của Nhã Mỹ. Lúc uống rượu cô ấy còn rất bình thường, mà Cát Na vừa quay đi cô ta liền gục ngay xuống, máu tuôn không ngừng.
“Trời ơi, em gái của chị! Em sao thế này, lúc trước em còn rất khoẻ mạnh cơ mà!”
Chị Châu ngồi lên sàn, dựng Nhã Mỹ lên và ôm lấy cô ấy, dùng chiếc khăn mùi xoa run run chấm máu trên miệng cho cô, ứa nước mắt khóc thút thít. Hi Tịnh vội vàng rẽ đám đông đang vây tròn xung quanh. Anh vội vàng ngồi xuống, kéo ống tay áo của Nhã Mỹ lên, đặt hai ngón tay vào động mạch chủ ở tay để xem tình trạng cô ấy.
“Trúng độc rồi, có lẽ là độc gây rối loạn sự lưu thông máu trong mạch, khiến máu bị ứa ra. Không nhanh lên cô ấy sẽ chết, mau gọi bác sĩ!”
Hi Tịnh nói với vẻ nghiêm trọng, vội vàng cho người đi gọi bác sĩ tới. Cát Na đứng hình. Trúng độc? Trúng độc khi nào? Sao cô ta lại trúng độc vào ngay lúc này cơ chứ. Mọi người bắt đầu bàn tán về sự việc. Người cho rằng loại độc này rất hiếm, chỉ có thể tìm ở cánh rừng phía biên giới giữa quốc gia này với quốc gia của dòng tộc Hữu Ái, người thì nhận định loại độc này sẽ phát huy ngay sau khi trúng độc. Và đương nhiên vào diện tình nghi nhất chính là ly rượu hồi nãy mà Nhã Mỹ đã uống.
Bác sĩ có mặt ngay sau đó. Đại Ân vội vàng tịch thu vật chứng là chiếc ly rượu kia trước khi Cát Na thủ tiêu mất. Bữa tiệc đã thành ra náo loạn chỉ vì một người hầu gái bị trúng kịch độc.
Bác sĩ tiêm cho Nhã Mỹ một mũi thuốc. Chị Châu vẫn ngồi đỡ Nhã Mỹ, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Chị Châu không những cố tỏ vẻ đáng thương, mà còn liên tục kêu oan cho Nhã Mỹ: “Em gái tôi đâu có làm gì sai… nó chỉ là một người hầu thôi, đâu có làm sai với ai đâu chứ. Chưa kể, nó mới gặp cô lần đầu, sao cô lại nhẫn tâm với chị em tôi như vậy, thưa công chúa…”
Cát Na công chúa bị buộc tội, ngay lập tức liền thay đổi sắc mặt. Cô ta hét lên một cách đầy tức giận, và có ý định gọi vệ binh hoàng gia tới để bảo vệ cho cô: “Cô dựa vào đâu mà nói bổn công chúa làm vậy?! Ngươi có biết vu oan cho hoàng tộc là tội chết ba đời nhà cô không hả?!”
Chị Châu vẫn đứa ánh mắt quả quyết nhìn Cát Na công chúa. Công chúa có vẻ hơi bất lực, chứng cứ rành rành khiến cô không biết biện hộ cho bản thân như nào nữa. Cô ta loạng choạng, ngồi phịch xuống chiếc ghế.
Hi Tịnh mặc cho cuộc cãi nhau nảy lửa giữa chị Châu và Cát Na công chúa, anh cho gọi Đại Ân mang chiếc ly tới chỗ bác sĩ. Bác sĩ thấm ra khăn một chút rượu còn sót lại trong ly, đưa lên mũi ngửi rồi thoáng giật mình: “Thiếu gia, trong ly có độc! Chính là độc mà cô ấy đã trúng!”
Đến nước này, Cát Na không thể chối cãi được nữa, nhưng cô ta vẫn ra vẻ bị oan và tội nghiệp trước mặt Hi Tịnh. Mọi người trong phòng tiệc xôn xao hẳn lên, có người cho rằng Cát Na thực sự quá tàn nhẫn, nhưng lại có ý kiến cho rằng không phải là Cát Na làm vậy để đảm bảo danh phận cho công chúa.
“Đúng… chưa chắc đã là do ta làm!” -Cát Na vội vàng thanh minh.
Đại Ân cầm ly rượu mà anh được Nhã Mỹ rót cho, uống một hơi hết sạch, và sau đó thì anh vẫn rất bình thường: “Mọi người có thể thấy, rượu trong chai hoàn toàn không có độc! Hơn nữa cô hầu gái này chỉ rót rượu, đâu có thời gian để hạ độc trước bao nhiêu ánh mắt con người?!”
“Ý cậu là độc đã bị cho vào ly trước khi rót rượu? Là Cát Na đã có chuẩn bị sẵn?!”-Hi Tịnh vội vàng hỏi Đại Ân.
“Đúng vậy, chỉ cần bôi một chút ở đầu miệng cốc. Khi cô hầu kia ngậm vào, chắc chắn sẽ bị trúng độc! Mà người được tiếp xúc với chiếc ly ngay từ đầu chỉ có Cát Na công chúa!” -Đại Ân dõng dạc khẳng định.
Mọi người gật gù trước lời nói của Đại Ân. Cát Na ấp úng không nói lên lời. Quay sang Tiểu Bồng, Cát Na vội vàng trừng mắt giục giã: “Mau, mau thanh minh cho ta! Đứa hầu ngu xuẩn, thấy chủ nhân của ngươi bị oan mà không cứu!”
Tiểu Bồng bối dối nói lên vài lời không thành câu. Cho tới bây giờ, không còn ai tin Cát Na công chúa nữa. Nhưng vẻ mặt của Cát Na thực sự hoảng sợ và lo lắng. Cô không kiềm chế được hành động, liền đẩy ngã Tiểu Bồng xuống sàn. Tiểu Bồng ngay lập tức mất đà, chới với túm lấy váy của Cát Na. Trong túi váy của Cát Na bất ngờ rơi ra một gói bột nhỏ, đã mở miệng nên nó bị bung ra, vương vãi khắp nơi trên sàn nhà. Một mùi độc dược nồng lên trong căn phòng, làm nhiều người khó chịu phải rời đi. Cát Na tái mặt, gục xuống, cố chống tay lên mặt bàn để giữ thăng bằng.
Bác sĩ theo lệnh của Hi Tịnh liền nhặt gói thuốc đó lên: “Đúng là chất độc này, thưa thiếu gia!”
Hi Tịnh nhìn Cát Na bằng một ánh mắt đầy phẫn nộ. Để chữa cháy tình hình, lão gia-cha của Hi Tịnh liền sai người đưa Cát Na công chúa về phòng, ban lệnh cấm túc một ngày để tra khảo. Cát Na bị người của Vỹ gia lôi đi, cô không quên quay lại nhìn chị Châu đang ôm Nhã Mỹ ngồi trên sàn nhà, nhếch mép cười cay đắng.
“Khụ… khụ…”
Next: Chương 16
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!