Tư Mỹ Huyết Bộc
Chương 16: Mệnh Lệnh
“Sao rồi, Nhã Mỹ?”
“Tôi không sao.”
Nhã Mỹ bất giác tránh ra khi thấy Hi Tịnh có ý động vào người cô. Chị Châu một tay đỡ cô, một tay xoa xoa tấm lưng bé nhỏ của Nhã Mỹ. Xem chừng Nhã Mỹ vừa thoát khỏi bàn tay của tử thần.
“Thiếu gia, người đưa tiểu thư Nhã Mỹ về phòng được không ạ? Tôi cần phải dọn dẹp nơi đây cùng mọi người.” -Chị Châu nói với Hi Tịnh.
Hi Tịnh gật đầu. Anh nhận lấy Nhã Mỹ từ vòng tay của chị Châu. Nhã Mỹ không chút sức lực, liền dựa vào vai Hi Tịnh, rồi bước đi một cách khó nhọc.
Căn phòng tiệc bây giờ chỉ còn Đại Ân, chị Châu và vài người hầu khác đang dọn dẹp. Bắt gặp ánh mắt của Đại Ân, chị Châu vội vàng hất hàm quay đi, không chút tôn trọng nào đối với Đại Ân. Đại Ân cười rồi thở dài, hai tay đút vào túi quần, rồi dựa vào thành một chiếc ghế, dõi theo chị Châu đang dọn dẹp bàn ăn. Chị Châu vẫn coi như không thấy gì, mặc cho hành động “cố gây sự chú ý” của Đại Ân. Xem ra chị Châu cũng thay đổi quá nhanh, từ vẻ mặt khóc lóc buồn bã đã trở về vẻ nghiêm nghị như mọi ngày.
“Châu Trân Niệm, kế sách hay lắm!”
Đại Ân vỗ tay khen ngợi, khiến chị Châu bức xúc đập mạnh chiếc đĩa xuống bàn. Chị liếc xéo Đại Ân, rồi quay ra nhìn xung quanh. May là không có người hầu nào đứng gần họ cả.
“Anh biết điều thì im đi!”
Thì ra, tên của chị Châu lại đẹp đến vậy: Châu Trân Niệm, cái tên nghe qua đã phảng phất sự trân quý và nỗi buồn của những kỷ niệm. Hơn nữa, Đại Ân lại có vẻ rất gần gũi với chị ấy, có lẽ họ đã quen nhau từ rất lâu.
“Em ra lệnh cho ân nhân của em vậy sao?”
“Đừng nói xạo nữa, tôi đi!”
Đại Ân bằng tuổi Hi Tịnh, nhưng lại gọi chị Châu là em. Vậy xem ra chị Châu cũng không hơn tuổi Nhã Mỹ quá nhiều. Hi Tịnh hơn Nhã Mỹ 3 tuổi, thì chắc Chị Châu chỉ hơn cô tầm 1,2 tuổi mà thôi.
Đại Ân nhìn Trân Niệm một cách mê đắm. Anh nhớ lại nhiều năm về trước, từ khi mới gặp Trân Niệm, anh đã bị say mê bởi nét đẹp “người nhìn người yêu, hoa gặp hoa nở” của chị Trân Niệm. Không dừng ở đó, Hi Tịnh nhận ra Trân Niệm là một người rất cương trực, bản lĩnh. Chỉ không ngờ có một đêm, gương mặt của Trân Niệm bị lửa thiêu rụi, khiến nó biến dạng, méo mó.
Hôm đó, Đại Ân đã đến van xin Hi Tịnh cho triệu tập những người chết nhưng khuôn mặt còn nguyên vẹn vài phần, để làm một cuộc đại phẫu khuôn mặt cho Trân Niệm. Lúc đó, Trân Niệm đã gàn như không còn mạng. Mạng sống của cô chỉ còn hai phần sống, còn lại 8 phần đã chết. Vì cứu sống Trân Niệm để cô có thể tiến hành đại phẫu và sống tiếp, Đại Ân đã hiến một nửa mạng sống của ma cà rồng để cứu Trân Niệm, nên một bên răng nanh của anh đã bị mất. Việc này rất nguy hiểm đối với Đại Ân, nó có thể khiến anh mất đi phân nửa sức mạnh của Ma cà rồng. Nhưng Đại Ân đã bỏ qua tất cả, chỉ vì quyền được sống của Trân Niệm.
Có điều, Trân Niệm không biết người cứu cô lại là Đại Ân. Cô cứ nghĩ là cô được sống tới nay là nhờ Hi Tịnh. Còn với Đại Ân, chuyện anh ấy mất một răng nanh cô chỉ đơn thuần nghĩ đó là do tai nạn nào đó gây ra.
Với tính cách có phần tưng tửng và phóng túng, đương nhiên Đại Ân sẽ không đáng tin cho lắm…
——————————-
Cát Na công chúa bực dọc ném vỡ hết những đồ vật có trong phòng mà Vỹ gia chuẩn bị cho cô. Cô ấy như điên lên với tất cả những gì đã xảy ra hồi nãy. Những người hầu của cô đang cố khuyên nhủ, nhưng không làm gì được, trái lại còn bị cô ta đánh cho thoả cơn tức. Người hầu cận của cô là Tiểu Bồng đang ôm mặt khóc nức nở ở góc tường.
“Tại sao?! Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?! Tại sao trong ly rượu đó lại có độc!?”
Cát Na gắng gượng hết sức, rồi ngồi xuống giường, cắn môi suy nghĩ trong đầu. Xem ra, với vẻ nghiêm trọng và oan ức ngay cả khi chỉ có một mình thế này, Cát Na thực sự vô tội. Nhưng cô không hề có bằng chứng ngoại phạm, cũng không biết biện hộ cho bản thân như nào nữa.
“Không lẽ… là cô ta?!”
Thoáng nhớ lại vẻ mặt không đúng của Trân Niệm, Cát Na vội vàng nhớ lại đến những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ. Cô vội vàng đứng dậy kéo mạnh tay Tiểu Bồng, rồi hỏi với giọng quát mắng: “Ngươi nhớ không? Cô gái mà ta đã phóng hoả! Cô ta có thần thái không khác gì hết, chỉ khác mỗi khuôn mặt mà thôi!”
“Em… em không biết thưa công chúa!”
“Thứ vô dụng.”
Cât Na hất Tiểu Bồng sang một bên, rồi đuổi tất cả người hầu ra khỏi phòng. Cơn phẫn nộ của cô chưa dứt, lại xuất hiện thêm một sự run sợ không hề nhẹ khi thấy thần thái của Trân Niệm ấy không khác gì cô gái đã bị Cát Na giết trong vụ phóng hoả nọ. Lẽ nào…
————————
Nhã Mỹ được đưa trở về phòng. Hi Tịnh cẫn thận đỡ Nhã Mỹ nằm xuống, rồi nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô. Sau mọi chuyện xảy ra hôm nay, Nhã Mỹ cảm thấy đối diện với Hi Tịnh thật khó. Nói thẳng ra là cô đã thông đồng với chị Châu Trân Niệm để diễn một màn kịch bi đát gán tội danh lên người Cát Na công chúa. Làm bữa tiệc bị hỗn loạn, dẫn đến phải huỷ bỏ. Nhã Mỹ đoán chắc trong đầu, rằng với sự thông mình vốn có của Hi Tịnh, anh ấy sẽ nhận ra chuyện cô đã làm.
“Thấy sao?”
“Hm…A… ổn rồi.”
Hi Tịnh thở dài. Anh đương nhiên đã biết chuyện, vì chị Châu chẳng bao giờ khóc lóc sướt mướt như thế, đã vậy còn nhờ Nhã Mỹ cải trang thành người hầu rượu trong bữa tiệc. Nhưng anh không lên tiếng bênh vực Cát Na, vì đối với Cát Na còn rất nhiều uẩn tình trong đó. Hi Tịnh luôn miễn cưỡng đối xử tốt với Cát Na, nhưng liên hôn giữa Vỹ gia và Hữu Ái hoàng tộc là một liên hôn mang tầm cỡ chính trị, đảm bảo sự tương thân tương ái giữa hai quốc gia này. Hi Tịnh biết khước từ nó như thế nào đây?
“Lần sau đừng tự chuốc độc bản thân.”
Hi Tịnh có vẻ hơi suy tư, anh chỉ nói một câu ngắn gọn, nghiêm túc. Nhã Mỹ thở phào, vậy là Hi Tịnh đã hiểu mọi chuyện. Hi Tịnh biết Cát Na là con người thích lộng quyền, lại càng rõ hơn ân oán giữa Châu Trân Niệm và Cát Na.
“Tại sao cô lại đối đầu với Cát Na?”
Câu hỏi của Hi Tịnh làm Nhã Mỹ thoáng chạnh lòng. Chẳng lẽ bây giờ cô lại nói vì cô đã nảy sinh tình ý cảm kích với Hi Tịnh? Không, không đời nào, sự kiêu hãnh của một con người không cho phép cô làm như thế. Đã vậy, trong cái giới khốn khổ này, ma cà rồng yêu con người sẽ bị cả xã hội khinh bỉ, còn con người yêu ma cà rồng bị cho là phá nhân đạo, bám theo quyền lực mà bỏ đi lòng tự trọng.
“Tôi….”
“Chi bằng làm theo tôi bảo.”
Hi Tịnh nhìn Nhã Mỹ với ánh mắt trông đợi. Còn Nhã Mỹ tròn xoe mắt.
“Giả làm bạn gái của tôi trước mặt Cát Na đi, Nhã Mỹ. Đây là mệnh lệnh!”
Next: Chương 17
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!