Tư Niệm
Chương 1 : Hỗn thế ma vương
– Nghe nói hỗn thế ma vương xuất thế rồi.
– Vậy sao? không biết lần này Các chính phái sẽ làm gì nhỉ?
– Cái đó chắc không liên quan đến chúng ta đâu, cần gì để ý
…
– Không biết ma vương sẽ như thế nào nhỉ? Liệu có anh tuấn tiếu sái? hay là một đại ma đầu xấu xí đây
– Cũng chẳng biết, nghe đâu người ta là một nữ nhân, xinh đẹp tuyệt trần
– Trời, thế thì khác gì hồ ly tinh?
…
Mọi người đổ xô bàn tán về việc hỗn thế ma vương tái thể, muôn người muôn vẻ, kẻ nhát gan, người thì khinh thường,… Vẫn là đổ hết cho các giáo phái, tiên nhân . Bởi họ luôn có ý nghĩ, những người trên đó phải có trách nhiệm bảo vệ mình.
Không ai để ý một nữ tử mặc áo choàng đen, đội mũ đan tre, đeo mạng che mặt, khẽ lướt qua. Cũng không ai biết, nàng đã nghe lọt hết nhưng câu chữ bẩn thỉu kia vào đầu
Nàng đi, vừa đi vừa nở nụ cười khinh bỉ.” chàng xem, chúng sinh của chàng, chúng sinh của chàng đây. Chàng nhìn xem “
Đi về cuối khu chợ, chợt có một Hắc y nhân đứng sẵn đợi nàng, thấy nàng, hắn cúi đầu, quỳ rạp xuống:
– Vương, Cung nghênh người !
– Ừm – nàng khẽ nói, giọng nói nhỏ, nhẹ, trong trẻo nhưng băng lãnh – Người của Bạch Hạ?
– Là thần, để thần đưa người đi.
Nói rồi hắc y nhân gọi một cỗ xe tráng lệ, đến. Nàng bước lên, ung dung ngồi vào ghế, Màn che dần buông xuống, che đi dung nhan nàng. Nàng muốn nhìn xem những sinh vật kia, những sinh vật không thể hiểu nối kia đang làm gì lần nữa, song đập vào mắt lại là góc tường mốc đầy rêu. Chợt có cái gì đó thoáng qua trong đầu nàng, lại chợt như không, một ký ức mơ hồ xa xăm nào đó, mờ nhạt đến nỗi nàng cũng không rõ. Nàng lắc đầu nhẹ. ” Chắc lại mấy kí ức không hay rồi” – nàng nghĩ
như cảm nhận được hành động của nàng, hắc y nhân kia khẽ nói:
– Vương, nếu mệt người có thể nghỉ ngơi.
– Ừ… – song nàng lại cất tiếng nói – Ngươi tên gì?
– …
– Sao không trả lời?
– Thần không có tên
Lời nói thốt ra, nàng lại cảm thấy, dường như giống thời gian nào đó, nàng cũng nói vậy. Thật mờ nhạt nhưng nàng lại cảm thấy…đó là hồi ức đẹp đẽ nhất của nàng.
– vậy sao…- Trầm một lát, nàng lại nói – vậy từ giờ ngươi gọi Hàn Mặc đi
Hàn Mặc, tức thì hướng về phía bên trong xe, cung kính cúi đầu:
– Vương, tên này người ban là vinh hạnh của ta, Hàn Mặc ta nguyện một đời theo người, quyết không đổi.
– Được, lời này tự ngươi giữ lấy.
Nói rồi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
_________
– Bé nhỏ, lại đây caca xem muội
Một thiếu niên chừng 16-17 tuổi, ghé chân lại, khẽ gọi tiểu hài tử đang co ro trong góc tường. Tiểu hài tử chừng 9 tuổi, song cơ thể lại gầy gò khiến người khác nhìn chỉ chừng 5-6 tuổi. Nàng khẽ ngước đôi mắt tròn, long lanh lên, sợ hãi mà nhìn người thiếu niên trước mắt.
– Đừng sợ, caca không làm gì muội đâu – Nói đoạn lấy từ trong vạt áo một chiếc màn thầu, đưa cho tiểu hài tử. Nàng nhìn chằm chằm vào nó, dù bụng đói cồn cào nhưng lại e sợ, không dám cầm. Cố Mục nhìn biểu tình vừa đói vừa sợ của nàng khẽ cười nhẹ, tiếng cười trầm trầm dễ chịu.
– Đừng lo, cái này cho muội, ăn đi.
Lúc này, tiểu hài tử mới đưa cái tay nhỏ nhắn ra, cầm lấy chiếc màn thầu, đưa vào miệng ăn. Cô bé rất đói, nên chỉ một thoáng sau, màn thầu liền hết. Cố Mục nhìn vậy, cười cười nhìn nàng. Đưa tay xoa đầu nàng, nói :
– Theo ta, ta sẽ cho muội ăn no mỗi ngày, được không?
– … – Nàng gật đầu
Rồi Cố Mục nhẹ nhàng cầm tay nàng, dắt đi trên con phố rộng lớn. Nàng dè dặt nhìn đôi tay đang nắm lấy tay mình, trong lòng chợt trào lên một thứ cảm xúc không nói lên lời.
– Muội tên gì?
– …
Hắn quay đầu lại , nhướn mày :” Hửm? “
– Không có…
– Không có tên ư?
– … – Nàng gật đầu
– Vậy ta đặt cho muội 1 cái tên nhé?
– …- Lại tiếp tục gật đầu
– Hm… Xem nào… Cố Như Hoa được chứ? Cố là họ của ta, nếu muội không thích, ta có thể đổi
Nàng nhìn hắn, lắc đầu nguầy nguậy, thể hiện rằng mình rất thích tên này, trong mắt hiện lên vẻ khó tin cùng vui mừng. Nàng cuối cùng cũng có tên, tên của nàng được người ấy đặt. nàng sẽ ghi nhớ cái tên này.
Cố Mục nhìn nàng, cười nhẹ. ” Mỏi không? Ta bế muội “. Nàng nắm chặt tay, đầu cúi xuống, hơi gật nhẹ. Cố Mục nhìn vậy không kìm nổi lại cười lần nữa, rồi cúi đầu, ôm nàng trên tay, đi về phía rừng trúc.
Nàng là cô nhi, ở Thiện đường , bọn trẻ cô nhi chỉ có thể ăn cắp, giành giật nhau, song nàng không muốn, nên ngày ngày lang thang bên đường. Đi xin ăn, có khi bị đánh đập, có khi có người cho một chút đồ ăn thừa, song chưa người nào ấm áp với nàng như vậy. Trong thâm tâm, nàng lặng lẽ nghi nhớ người nam nhân này.
” Mình…mình cuối cùng cũng được một gia đình rồi ư? “
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!