Tư Niệm - Chương 2 : Về nhà (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Tư Niệm


Chương 2 : Về nhà (1)


Đến trước 1 căn nhà trúc nhỏ, Cố Mục thả Cố Nhu Hoa xuống, cúi đầu nói với nàng :
– Muội thấy căn nhà trúc kia chứ?
Cố Như Hoa gật đầu : “Có thấy”
-Căn nhà này ta tự làm, ta không muốn ở cùng phụ thân nên đã tự dọn ra ngoài. Từ đó đến nay cũng khoảng 7 năm rồi, trong 7 năm đó, ta cũng chẳng có ai bầu bạn, một mình như muội vậy.
– Tại sao…
– Muội bảo gì cơ ? – Cố Mục mỉm cười nhẹ nhìn nàng
– Tại sao lại không muốn ở cùng cha mẹ? Có cha mẹ rất … rất tốt mà
Cố Như Hoa như ngại ngùng,nàng chưa từng xen vào việc nhà người khác, trước nay đều vậy, thanh âm nàng dần nhỏ lại . Nhưng Cố Mục lại không nghĩ vậy, hắn nghĩ nàng đang nhớ cha mẹ mình, nên khẽ cười, xoa đầu nàng
– Có lẽ ký ức của muội về họ rất đẹp nhưng với ta lại khác. Ta chưa từng thấy vui khi ở cạnh họ…
Nói đến đây, Cố Mục lại không nói thêm. Hắn không muốn nói, cũng chẳng muốn người khác biết thêm về quá khứ của hắn. Cố Mục nhìn tiểu hài tử đang ngước ánh mắt lo lắng lên nhìn mình. Vẻ mặt bất đắc dĩ:
– Ta không sao, muội không cần lo lắng. Dù sao thì – Cố Mục tức thì cụng trán mình vào trán Cố Như Hoa
– Bây giờ ta cũng có muội là người thân rồi, không phải sao. Ta sẽ chăm sóc muội, yêu thương muội, dạy muội những gì muội muốn… Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa được chứ?
“ Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa” Cố Như Hoa ngước mắt nhìn y, Tất cả , nàng chỉ nhớ duy nhất câu nói này.Nàng âm thầm vui vẻ. Người này sẽ không bao giờ bỏ nàng, y sẽ bên nàng mãi mãi. Nhưng nàng không biết mãi mãi này là như thế nào, chỉ mãi sau này, khi quay về từ địa ngục, nàng mới biết “mãi mãi là do mình giành lấy, không thể là ai khác bố thí cho mình”. Cố Mục không biết chỉ vì câu nói lỡ này mà sau này, chính biểu muội này của hắn , vì hắn một kiếp điên cuồng.
Cố Mục cầm tay Cố Như Hoa , đưa vào trong nhà. Ngôi nhà đơn sơ, chỉ có 3 gian nhỏ. 1 gian đặt giường ngủ, 1 gian đặt bàn đọc sách . Trên bàn là 1 vài cuốn sách mà Cố Mục được một người bạn cũ tặng. Gian còn lại được tách ra riêng làm nhà bếp. Tổng quan ngôi nhà nhỏ này khá ngăn nắp và sạch sẽ. Cố Mục bế biểu muội nhỏ nhà mình đặt lên giường, còn chính mình lại đi ra ngoài.
– Muội ở đây chờ ta một lát, lát sau ta sẽ quay lại. Rất nhanh thôi, đừng đi đâu cả.
– … – đáp lại là 1 cái gật đầu nhẹ
Cố Mục rời đi, chỉ còn lại Cố Như Hoa. Nàng nhìn 1 lượt quanh phòng. Chợt ánh mắt nàng bị hấp dẫn bởi 1 chiếc hộp nhỏ. Nhẹ nhàng bò xuống giường, đi đến bên chiếc hộp nhỏ. Nhưng chiếc hộp lại đặt ở nơi nàng không thể lấy . Đưa tay với thế nào cũng không được. Nàng tìm quanh, ánh mắt rơi vào 1 cái ghế. Nàng bê cái ghế đến gần chiếc kệ đó, trèo lên. Nàng nghĩ mình có thể với tới. Nhưng hoàn toàn ngược lại, khi tay Cố Như Hoa sắp chạm tới cái hộp, tức thì nàng mất thăng bằng, chiếc ghế nghiêng, Cố Như Hoa nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cơn đau mới. Nhưng đợi 1 lúc vẫn không thấy đau. Nàng mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt đầy lo lắng của Cố Mục.
– Muội có sao không? Sao lại không cẩn thận như thế? Muốn lấy gì sao?
– Cái đó … – Cố Như Hoa chỉ vào chiếc hộp nhỏ kia .
– Cái hộp này sao? – Cố Mục đưa tay , cầm chiếc hộp xuống cho nàng.
Nàng rụt rè, đưa tay nhận lấy. Như muốn nói gì đó, xong lại nghĩ nghĩ rồi thôi, môi mím lại. Cố Mục nhìn biểu tình trên mặt nàng, cười cười xoa đầu nàng:
– Muốn mở nó ra sao?
– … muốn…
– Vậy mở ra đi, trong đó cũng chẳng có gì đặc biệt .
– Muội có thể mở sao?
– Đương nhiên, giờ muội là người nhà của ta. Của ta cũng là của muội.
Cố Như Hoa mở hộp. Trong đó không có gì khác ngoài 2 bức thư và 1 chiếc trâm cài tóc. Nàng cầm chiếc trâm cài lên, nhìn chăm chú. Một lúc sau, nàng quay lại nhìn Cố Mục như có ý muốn hỏi .
– Chiếc trâm này là của mẫu thân ta. Bà không còn nữa rồi. Đây là kỉ vật duy nhất mà bà để lại cho ta.
– Xin lỗi…ta không biết…
– Không sao, không cần xin lỗi. Dù sao cũng qua lâu rồi. Nếu muội muốn, ta sẽ tặng nó cho muội.
– Không … huynh giữ đi…muội…muội chỉ hơi hiếu kỳ
Cố Mục cười cười xoa đầu Cố Như Hoa : “ Vậy khi khác ta mua cho muội 1 chiếc trâm khác nhé”
– Không cần đâu. Ta không thích dùng chúng lắm… vì chúng…chúng khá đắt tiền… huynh đừng lãng phí
Cố Mục phì cười, cũng không nói thêm gì. Hắn lại bước ra ngoài, lần này trong tay mang thêm 1 thùng nước.
– Muội lại đây ta tắm cho. Người muội dơ quá rồi.
Cố Như Hoa tuy cơ thể nhỏ song tâm hồn vẫn có chút ý thức. Tức thì nàng đỏ mặt:
– Không …không cần, muội có thể tự làm.
– Ngại gì chứ, lại đây ca tắm cho muội – Nói đoạn bồng nàng lên, thả vào trong thùng nước – muội bây giờ muốn tự cởi hay để ta cởi giúp?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN