Tư Niệm - Chương 3: Về nhà (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Tư Niệm


Chương 3: Về nhà (2)


Cố Như Hoa mặt đã đỏ càng đỏ hơn. Sau khi nghe những lời trêu ghẹo từ miệng Cố Mục. Nàng ngượng đến mức muốn đào hố chui xuống . Dù vẫn còn bé nhưng nàng cũng biết. Chẳng phải cô nam quả nữ không nên như vậy sao, ca ca mới của nàng, huống chi còn không có máu mủ ruột thịt với nàng… càng nghĩ càng thấy ngượng. Còn Cố Mục nhìn biểu tình trên mặt Cố Như Hoa mà lấy làm thích thú. Hắn thấy biểu muội mới này rất đáng yêu. Đặc biệt lúc đỏ mặt, nhìn quả thức muốn nhéo hai cái má ấy. Trêu đủ, Cố Mục mới từ từ đứng dậy.
– Thôi, ta đùa chút, muội tự thay nhé, có gì khó khăn thì gọi ta.
– Dạ…
Chờ cho Cố Mục đi ra ngoài rồi đóng cửa, nàng vẫn nhìn lại xem rốt cuộc cánh cửa ấy có mở ra lần nữa hay không rồi mới từ từ cởi y phục. Y phục của nàng rách tươm, nhìn qua chỉ giống như một tấm vải rách, xấu xí. Cởi y phục rồi từ từ bước vào chậu nước. Nước ấm dần xua đi cái lạnh lẽo trên người nàng, khiến làn da nàng hơi ửng hồng lên, trông rất có sức sống, không còn nhợt nhạt như ban đầu nữa.
Nàng lại nhìn đến vai phải. Trên đó có một ấn kí. Nhìn qua thực giống một chiếc bớt bình thường nhưng để ý kĩ thì không phải vậy. Ấn kí có màu đỏ như máu, nhưng khá nhỏ, giống một nụ hoa. Nụ hoa này, rất kì lạ . Nó dường như có thể nở ra, vì nàng thấy nó to hơn lần đầu tiền nàng nhìn thấy rất nhiều. Lần đầu tiên nàng thấy vết ấn kí này, nó chỉ bé như một nốt ruồi son. Song giờ lại thực sự thày một búp hoa nho nhỏ. Vết ấn kí này là gì, nàng cũng không biết. Ý nghĩa gì, nàng cũng không biết nốt. Cha mẹ nàng mất sớm, họ… chưa từng nhắc đến vết ấn kí này với nàng. Ngoài nàng ra, cũng chẳng ai biết trên người nàng có vết này.
Dùng tốc độ khá nhanh để tẩy rửa cơ thể, nàng mặc bộ y phục mà khi nãy Cố Mục đã đưa cho nàng. Bộ y phục dành cho hài tử, khá vừa vặn với nàng. Nàng không hề cảm thấy khó chịu hay gì cả. Xong xuôi, đang loay hoay không biết chải tóc ra sao, Cố Mục bước vào. Y cầm cây lược trên tay, nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.
– Ca…?
– ừm, ta đây, lại đây để ca ca chài tóc cho muội.
Cố Như Hoa im lặng để y chải tóc. Ngón tay y nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, tay kia cầm lược chải thực nhẹ nhàng, dường như đang cố nén lực đạo để tránh làm đau nàng. Sau khoảng 1/4 nén nhang, Cố Mục cũng thành công búi tóc cho nàng. Y búi khá nhanh, nhưng lại rất khéo. Búi thành 2 búi trên đầu nàng rất dễ thương. Nàng khá thích kiểu tóc này.
– Ca, ngươi giỏi thật đó. Ai dạy ca ca búi tóc vậy?
– Không có gì, chỉ là tiện tay học được.
– Vậy sao, dù sao ta cũng thích, cảm ơn caca.
Rồi nàng nhẹ nhàng nhón chân lên, hôn chụt một cái vào bên phá của Cố Mục. Cố Mục hơi sững sờ, sau đó lấy lại bình tĩnh rồi đưa tay nhéo hai bên má của nàng.
– Muội muội của ta dễ thương thật, sau này hẳn sẽ trở thành mỹ nhân cho coi.
– Đau ta aaaaa …
Sau một hồi dày vò hai bên má của Cố Như Hoa khiến nó trở thành hai quả cà chua mọng ngước thì Cố Mục mới thỏa mãn buông tay. Nhìn Cố Như Hoa mặt ấm ức xoa xoa hai bên má vừa bị nhéo lại thấy buồn cười.
– Ngoan , đừng giận nữa, lát ta đưa muội đi chơi.
– Chơi ở đâu?
– ở dưới trấn. Nghe nói hôm nay có thả hoa đăng.
– À …
Cố Như Hoa không nói gì, nàng biết lễ hội này, năm nào cũng được nhìn thấy mọi người vui vẻ bên người thân, cũng nhau thả ước nguyện. Còn nàng, năm nào cũng vậy, chỉ có thể đứng nhìn, mong muốn cũng với người thân thả một chiếc hoa đăng nhưng không được. Nhìn ra nét buồn trong ánh mắt nàng, Cố Mục thấy thương cảm. Đứa nhỏ này, hẳn là cô đơn lắm.
– Ngoan đi chuẩn bị, tối ca ca đưa muội đi được chứ?
– Được a
———————————————
Tối đó, như lời hứa, Cố Mục đưa Cố Như Hoa xuống dưới trấn thả hoa đăng. Đến bên bờ sông, tấp nập nào người là người. Trên tay họ cầm một bông sen nhỏ chưa điều ước được làm bằng giấy, Ai cũng cầu nguyện rồi nhẹ nhàng thả nó trôi trên sông. Cố Mục từ đâu đó cũng đem cho nàng một chiếc.
– Muội ước đi.
– Ta…ta…có thể sao?
– Sao lại không? Ai cũng có quyền được ước mà.
– Dạ…
Sau khi ước xong, Cố Như Hoa thả chiếc đèn của mình cũng trôi trên dòng nước. Cố Mục nhìn vậy mới hỏi:
– Muội ước gì thế?
– Bí mật a…
– Sao lại bí mật?
– Hứ, còn caca? Ngươi ước gì?
– Ta ư, ta muốn có võ công thật giỏi để bảo vệ người mà ta yêu quý. Ta muốn mọi người được vui vẻ.
– Oa, mong muốn của huynh thật ca cả.
– Muội cũng thấy vậy sao?
– Tất nhiên, huynh luôn là nhất mà.
“ Còn ta sẽ luôn dõi theo huynh, dù cho mong muốn của huynh khó khăn, ta vẫn dõi theo huynh” – Cố Như Hoa thầm nghĩ
– Còn muội vẫn chưa nói cho ta nghe mong muốn của muội.
– Cái này, để có dịp ta sẽ nói với caca nhé.
– Lại còn phải thần bí thế cơ à???
– Tấ nhiên – Cố Như Hoa cười nói – Vì là ước nguyện, mới không thể nói.
– Vậy ước nguyện của ta thành ra lại không phải ước nguyện à.
– Không đâu, ước nguyện của huynh là tuyệt nhất, sẽ thành hiện thực thôi – Nói rồi nàng cười, nụ cười vui vẻ hiếm thấy
Cố Mục nhìn nàng cười cũng cười theo. ” Được rồi , coi như lần này ta bỏ qua cho muội “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN