Tử Tiêu Dương Phong
Tư Chất Màu Tím
“A… ngươi… “ Tên Lão bản tức đến đỏ mặt, cố áp chế tức giận nói: “ngươi ăn uống ở quán ta không trả tiền, lại hồ ngôn loạn ngữ mấy cái gì mà đồng tệ,…. “
Tử Dương hắn cũng không chịu yếu thế kêu lên: “Như thế nào hả, ta có tiền đây, nhưng ngươi lại bịa ra mấy loại tiền tệ vớ vẩn ta chưa từng nghe nói bao giờ. Ngươi nghĩ ta là tiểu hài tử tám tuổi sao? Ngươi không lấy tiền ta cũng không ép ngươi a…”
“Ngươi… Ngươi cũng tưởng ta là tiểu hài tử tám tuổi sao? Ta sống bao lâu nhưng chưa từng nghe qua mấy loại tiền mà ngươi nói a. Nếu ngươi không có tiền thì chịu khó ở lại đây làm thuê trả tiền dần đi”.
Mấy người ở bàn xung quanh cũng đồng loạt lên tiếng ủng hộ lão bản: “Phải đó, ngươi đúng là vô sỉ mà, ngươi tùy tiện bịa ra mấy thứ kỳ quái đó mà đi lừa người được sao?” “Ngươi không có tiền thì không nên vào quán làm loạn chứ” “Ngươi không trả được thì mau đáp ứng ở lại làm thuê đi” “Ngươi mau trả tiền đi chứ tiểu tử”……..
Tử Dương hắn lại đột nhiên nhớ ra, đây không phải thế giới của hắn, không phải là Địa cầu a, đây chính là Dị giới, Tiêu phong đại lục kia mà. Hắn lại ỉu xìu nói: “Được rồi, hiện tại ta không có tiền a. Ngươi để ta làm công trả lại là được rồi”.
“Haha. Hảo tiểu tử a. Hiện giờ trước tiên ngươi vào bên trong đi. Cũng sắp đến giờ quán đóng cửa rồi. Chờ ta vào sắp xếp cho ngươi a.”
Tử Dương đi vào trong quán, nơi đó có một phòng bếp và một cầu thang. Hắn đi lên lầu 2, gặp một nữ tử đứng đó chờ sẵn: “Hiện tại ngươi theo ta. Kia chính là phòng của ngươi. Lát nữa lão bản lên sắp xếp cho ngươi nữa là được rồi. Bắt đầu từ sáng mai ngươi có thể làm việc được.”
Hắn ậm ừ, gật đầu đồng ý. Lại nghĩ đến tương lai với viễn cảnh huy hoàng của mình, rồi lại nghĩ đến việc vừa xảy ra… Aizzz… thật tồi tệ. Lại là tiền. Vì tiền mà bước đi của một truyền kỳ như mình bị đình trệ thì thật là tội lỗi a. Nghĩ đến đây hắn lại không khỏi cảm thán thở dài. “A… phải rồi. Ở đây làm chừng 10 ngày chắc là đủ lộ phí lên đường. Một nhân tài như ta phải tới các thành phố lớn mới có thể thỏa sức hiển lộ thân thủ chứ. Tiện thể ở đây làm còn có thể hỏi về đại lục này a. Hahaha… Ta thật là thông minh a.”
Đợi khoảng 2 khắc đồng hồ sau, lão bản lên phòng hắn. Lão bản nhìn Lướt qua gian phòng một lượt, rồi nhìn vào hắn nói: “Hiện giờ ngươi ở tạm đây, làm 3 ngày là có thể rời đi. Được rồi, hiện tại trước tiên cho ta xem thẻ chứng minh thân phận của ngươi”.
“Thẻ chứng minh thân phận?” Tử Dương hắn ngơ ngác hỏi. Lão bản lại mất kiên nhẫn: “Ngươi sao cái gì cũng không biết, cái gì cũng không có a. Ngay cả thẻ chứng minh thân phận cũng không có, làm sao ta có thể cho ngươi làm ở đây được?”
“A, thực sự ta không biết mà. Ta từ nhỏ lớn lên trong sâm lâm, không ra ngoài xã hội a. Cái gì cũng lạ lẫm”. Lão bản nghe xong lại giận tím mặt: “Ngươi lại coi ta là tiểu hài tử tám tuổi nữa rồi sao? Ngươi sống trong sâm lâm lẽ nào chưa từng gặp qua yêu thú sao? Ngươi phải biết nơi đó muốn sinh tồn rất khó khăn nha. Nếu đẳng cấp thấp thì chỉ có thợ săn mới có thể sinh tồn nơi đó được. Nhìn ngươi gầy gò ốm yếu như vậy mà mở miệng ra là nói sống trong sâm lâm từ nhỏ?” Nghe lão bản nói xong hắn lại cuống, tạm thời không biết nói gì. Hắn lại phân minh: “Ta là nói thật. Nơi ta sống là không có yêu thú gây hại a.”. Lão bản hòa hoãn lại một chút rồi nói: “Được rồi, tạm thời tin ngươi. Nghe nói vùng phía nam của Tử Vân đế quốc có một vùng rừng không có yêu thú. Nhưng nơi đó được coi như cấm khu, tương truyền nơi đó có một loại yêu thú cực mạnh tồn tại, nhưng một mực ngủ đông, không gây hại, chỉ khi con người đến đông đúc nó mới xuất hiện. Ngươi là đến từ đó sao?” Tử Dương như chết đuối vớ được cọc vội gật đầu lia lịa: “Phải a, phải a, ta là đến từ nơi đó, là đến từ nơi đó…”
Lão bản tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Được rồi, tạm tin ngươi vậy. Nhưng tuyệt đối không được nói chuyện này cho ai biết”. Tử Dương vội gật đầu: “Được rồi lão bản. Ta tuyệt đối sẽ không nói ra”. Ngừng một lát, tỏ vẻ do dự, hắn lại nói tiếp: “Lão bản, ta muốn làm ở đây khoảng nửa tháng, ta muốn ra ngoài thành thị lớn hơn”.
“A, ngươi muốn đi sao? Được rồi, ta sẽ để ngươi ở đây làm. Dù sao quán ta chỉ có 2 người chúng ta làm, có chút quá sức rồi”. Tử Dương mừng rỡ: “Đa tạ lão bản”.
———————————————————————————-
Tử Dương hắn làm ở Tử Nguyệt quán đã được 5 ngày. Trong thời gian này, ban ngày hắn làm việc, còn hắn thời gian buổi tối thường hỏi lão bản về mảnh đại lục này, về văn hóa, phong tục, nhân sinh,… Hắn cũng biết được khá nhiều thông tin về tiêu phong đại lục này.
Tiêu Phong đại lục gồm 3 đế quốc là Tử Vân, Thanh Vân và Tiêu Vân. Ngoài các quốc gia ra thì còn có một số vùng đất cấm mà con người không thể sinh sống nữa. Đó có thể là một số hòn đảo có yêu thú hung mãnh hoặc vùng đất chết,… Dân cư trên Tiêu phong đại lục sau khi lớn sẽ tự chọn một chức nghiệp cho mình để học và sinh sống.
Chức nghiệp chia ra 4 loại là Chiến đấu chức nghiệp, sinh hoạt chức nghiệp, phụ trợ chức nghiệp và đặc biệt chức nghiệp.
Chiến đấu chức nghiệp gồm tu luyện đấu khí, võ thuật hoặc pháp thuật. Khoảng trước 300 năm trước, khi đó con người chưa phát hiện ra đấu khí. Lúc đó làm chủ chính là võ thuật, đao và kiếm. Còn có một thành phần nhỏ rất huyền bí khác được gọi là pháp thuật. Nhưng vào 300 năm trước, đấu khí và cách tu luyện được phát hiện và phổ biến, khi đó xuất hiện các đấu giả, và từ đó ma pháp cũng lan rộng ra vào các đời sống sinh hoạt của người dân. Từ đó võ thuật vì có giới hạn nhất định nên bị lấn áp dần và không còn phổ biến nữa, nhưng vẫn có nhiều người ẩn tàng bất lộ, tu luyện võ thuật đã đạt đến đỉnh cao, ngang hàng với những đấu giả và pháp sư đứng đầu.
Sinh hoạt chức nghiệp là các dân chúng thông thường không có đủ tư chất, tiềm năng để trở thành chiến đấu chức nghiệp. Phục vụ các việc sinh hoạt như trồng trọt, ủ rượu,…
Phụ trợ chức nghiệp là các chức nghiệp hỗ trợ cho chiến đấu và sinh hoạt như thợ rèn, y sư,…
Đặc biệt chức nghiệp là các chức nghiệp độc lập, không phụ thuộc 3 chức nghiệp trên như dược sư,…
Đẳng cấp của các chức nghiệp chiến đấu chia làm 9 đẳng cấp: sĩ, giả, tông, tôn, vương, hoàng, huyền, địa, thiên. Tương truyền có những cấp bậc vượt trên “thiên” được gọi là thánh và thần, nhưng nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết nên chưa ai có thể chứng minh được. Mỗi đẳng cấp lại có 9 cảnh giới nhỏ bên trong. Chặt chẽ vô cùng. Một số chức nghiệp đặc biệt và phụ trợ khác cũng chia theo cấp cảnh giới này.
Về sinh hoạt, truyền tin thì sử dụng bằng những dụng cụ ma pháp quang hệ, thanh hệ,… giống như TV ở địa cầu, còn có các dụng cụ ma pháp dùng để gửi thư từ nữa… Sinh hoạt luôn rất đầy đủ. Bếp, quạt, nước,… đa phần đều là có ma pháp phụ trợ nên rất tiện lợi. Năng lượng của nơi đây được cung cấp thông qua tinh hạch của yêu thú. Khi yêu thú chết đi thì sẽ có thể có tinh hạch nhất định, tinh hạch cấp thấp đa phần chỉ có thể dùng để tạo năng lượng chạy các công cụ ma pháp. Tinh hạch cấp cao có thể khảm vào vũ khí, giáp,… còn có thể sử dụng tinh hạch yêu thú để luyện đan, luyện dược,… Vì vậy, cho dù không có chiến tranh thì Chiến đấu chức nghiệp vẫn là chức nghiệp được ưa chuộng nhất. Có thể giết yêu thú lấy tinh hạch, và bán ra với giá cao. Mà cho dù không có được nhiều tiền như vậy, nhưng vốn sức mạnh đã là thứ hấp dẫn của chức nghiệp này rồi.
Có thể nói, cuộc sống ở trên tiêu phong đại lục này chính là hưởng thụ chính cống.
Tiền tệ ở đại lục này không phân biệt giữa các quốc gia, đều sử dụng chung một loại tiền tệ. Sắp xếp từ nhỏ đến lớn là Tử vân tệ, tử kim tệ, tử ngân tệ và tử tinh tệ. Mỗi tử tinh tệ = 10 tử ngân tệ, mỗi tử ngân tệ = 10 tử kim tệ, và một tử kim tệ lại = 10 tử vân tệ.
Hôm nay đã hết ngày cuối hắn làm ở đây rồi. Đối với việc từ nhỏ đã ít giao tiếp như hắn thì việc làm quen với ai đó thật sự là khó khăn, nên hắn chỉ biết làm việc và ở trong phòng một mình. Sáng hôm nay, hắn phải rời khỏi đây để lên thành thị lớn hơn rồi.
Hắn từ biệt lão bản, chuẩn bị vật dụng cần thiết rồi thuê một chiếc xe dùng loại yêu thú cỡ nhỏ kéo để lên trung tâm của Hàn Phong thành. Vùng hắn đang ở là biên giới tiếp giáp với thanh vân đế quốc, là vùng cực bắc của Tiêu Phong đại lục. Nơi đây vì để trấn thủ biên giới nên Hàn Phong thành rất lớn và phồn hoa, tập trung rất nhiều quân đội. Chính là một thành thị cấp 1 duy nhất trong vòng ngàn dặm quanh đây. Nơi đây có một học viện khá lớn, được gọi là Dạ Nguyệt, là một trong 3 học viện đứng đầu của Tử Vân đế quốc. Tuy nằm xa thủ đô nhưng công cụ học tập và chất lượng không kém 2 học viện còn lại chút nào. Hắn dự định sẽ tham gia học viện này. Vừa là nơi độc lập với các nơi khác, mà hắn lại vốn ưa thích lạnh. Mà ở Hàn Phong thành này có rất nhiều tử trúc.
Bây giờ là mùa đông, lại thêm việc Hàn Phong thành nằm ở phía bắc, quanh năm gió rét, quanh năm có tuyết rơi. Dân nơi đây sống cùng tuyết đã là quen thuộc. Tử Dương hắn ngồi trên xe do yêu thú kéo đã được khoảng 2 ngày, hiện giờ đã có thể tới được thành trung tâm của Hàn Phong thành. Hắn ở trong xe nhìn ra, phát hiện bên ngoài gió càng lớn, tựa hồ như nơi đây quanh năm có gió lạnh vậy. Vốn nơi đây là địa phương lạnh, lại thêm đang là cuối năm, Từng mảng tuyết lớn ở khắp nơi, trên thân cây, trên nóc nhà, hay trên tường thành, cổng thành cũng đọng đầy tuyết. Nơi đây là thành trì trấn thủ nên có tường thành rất dày. Khi tiến vào thành, hắn không khỏi cảm khái. Nhân sinh trên Tiêu Phong đại lục này không khỏi quá sung túc. Ngay từ tường thành rộng lớn chạy dài mãi không thấy cuối. Cổng thành cùng tuyến đường chính đi vào rộng lớn, đủ cho hơn 6 cỗ xe ngựa chạy song song còn rộng rãi đi. Nơi đây thật không hổ là thành trì cấp một. Thật sự là quá phồn hoa náo nhiệt rồi.
Xe của hắn đi một đoạn vào bên trong thành rồi dừng lại. Hắn gọi lại một người đi đường hỏi: “Này, cho hỏi một chút. Nơi đây đi đến nơi đăng ký thân phận còn bao xa a…”.
“Nơi đó ở trung tâm thành. Nơi đây lại là cổng phía tây, từ đây tiến đến cũng phải mất khoảng hai trăm dặm đường”.
“Ah.. đa tạ”.
Hắn gọi một chiếc xe yêu thú cỡ nhỏ, đi đến khu đăng ký thân phận. Trung tâm của thành Hàn phong là nơi đông đúc, náo nhiệt nhất của thành trì này. Nơi đây có một trạm hành chính để quản lý dân cư và đăng ký cho khu vực phụ thuộc thành hoặc trực tiếp đăng ký cho dân trong tử vân đế quốc. Khu vực đăng ký thân phận và chức nghiệp nằm trong một tòa nhà trắng, có lối kiến trúc như nhiều hình học ghép vào nhau, nhìn vào tuy không tinh xảo hoa mĩ nhưng lại gây cho con người ta cảm giác sừng sững, nguy nga. Hắn bước qua cửa lớn, hiện trước mắt hắn là một quầy giống như là quầy tiếp tân ở Địa cầu vậy. Thấy hắn bước qua, tiếp tân cười, chào hắn: “Ta có thể giúp gì cho ngươi chăng?”
“Ah… Ờ… ukm… Ah, chào. Ta muốn đi tới chỗ đăng ký thẻ chứng minh thân phận và kiểm tra chức nghiệp a”.
“Nơi đăng ký thân phận ở tầng 3, phòng số 2. Nơi kiểm tra chức nghiệp ở tầng 7, phòng số 15”.
Nơi đây con đường để đi lại giữa các tầng là các truyền tống trận thu nhỏ, sử dụng tinh hạch rất xa xỉ. Hắn không khỏi liên tục cảm thán sự xa xỉ nơi đây. Hắn đi được một lúc cũng tới được tầng 3, phòng số 2. Bên trong có một người đàn ông, tầm tuổi trung niên, ngồi bên trong một chiếc bàn ở góc phòng. Nơi khác là các tủ với nhiều loại sách và tài liệu khác nhau.
“Này…”
“…”
“Ê…”
“…”
“Ukm… Ta muốn đăng ký thẻ chứng minh thân phận”
“Ừ. Tên?”
“Tử Dương”
“Họ?”
“Ah? Ta… ý ta là ta họ Tử tên Dương”
“Giới tính?”
“???”
“Giới tính??”
“Nam”
“Tuổi?”
“17”
“Được rồi. Để ta lấy hình ngươi”
“…”
“Hiện giờ lấy ấn ký. Nhỏ máu ngươi vào đây”
“…”
“…”
“…”
Hắn vật vã đi từ bên trong phòng số 2 đi ra. Tựa hồ vừa vào được 2 khắc mà như là đã mấy ngày. Cầm chiếc thẻ chứng minh thân phận mà thấy hình ảnh hắn khi kích hoạt thẻ xụ ra, giống như đã nhiều ngày không ăn cơm rồi vậy, không có chút sức sống.
Thẻ chứng minh thân phận này ngoại trừ việc chứng minh thân phận, quốc tịch ra còn có khả năng lưu trữ tiền bằng tài khoản cá nhân, giống như thẻ atm ở địa cầu vậy. Còn có thể giao dịch nhanh chóng bằng tiền ảo trong thẻ, hoặc rút tiền tại các trạm tiền tệ ma pháp.
Hắn lết thân xơ xác vừa mới đi ra từ phòng số 2 của hắn lên tầng 7. Khi hắn vừa lên đó, đột nhiên trên hành lang hắn thấy một người. “A, người quen a…”
Người đang đi trên đây cũng nhìn thấy hắn, mừng rỡ gọi: “Tử Dương ca ca…”. Một cái bóng màu trắng, khoảng 12 tuổi.Làn da trắng như tuyết. Mái tóc đen. Mặc một bộ váy trắng, một cái nơ trắng, lụa trắng buộc tóc, phía sau lưng váy được tạo giống như một chiếc cánh. Nhìn giống như một tiểu thiên sứ hạ phàm. Đúng là Tuyết Vũ Nhi hắn gặp ở trong tử trúc lâm khi vừa tới Tiêu Phong đại lục.
Hắn cũng cười đáp lại: “Tiểu tuyết muội. Chúng ta lại gặp nhau rồi. Thật nhanh a.”
Tuyết Vũ Nhi cười: “Phải rồi. Thật nhanh a”.
Tới giờ Tử dương mới để ý, nghi hoặc hỏi: “Đúng rồi, Ngươi như thế nào lại tới đây”.
“A, mẹ ta nói ta cũng đã gần 13 tuổi rồi, cần đi xác định chức nghiệp trước, sau đó vào một học viện. Ta dự định sẽ học ở Dạ Nguyệt.”
“Thật trùng hợp a. Ta hiện tại kiểm tra chức nghiệp xong cũng muốn vào Dạ Nguyệt học viện này. Ngươi đã xác định chức nghiệp xong rồi sao?”
“Hihi. Ta xác định đủ tiêu chuẩn trở thành chiến chức giả. Hiện tại ta có chức nghiệp phù hợp là ma pháp sư a”.
“Hiện giờ ta mới đi xác định chức nghiệp này. Gặp lại ngươi sau”.
“Ukm phải rồi. Ta cũng xuống dưới chỗ mẹ ta đây. Gặp lại ngươi sau.” Tiểu la lị lại quay người đi xuống nơi đặt truyền tống trận.
Hắn tiếp tục đi dọc theo hành lang, chẳng mấy chốc cũng tìm được cánh cửa của phòng số 15. Cánh cửa này nhìn khác hẳn với các cánh cửa của phòng cùng dãy. Nó có màu sẫm hơn, là được làm từ loại gỗ tốt hơn những cánh cửa khác rất nhiều, nhưng đã lâu không thay hoặc sửa chữa, nhìn cũ kỹ, không phù hợp với thiết kế của tòa nhà này chút nào.
Hắn gõ cửa 2 tiếng, đợi một lúc không có trả lời, hắn đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt hắn là một căn phòng thật nhỏ, chỉ bằng một nửa của các căn phòng cùng dãy. Ầ không, là một căn phòng bị chia đôi ra làm 2 gian. Ở phía ngoài chỉ có một lão giả ngồi cạnh một chiếc bàn vứt cả đống tài liệu. Dưới chân các tủ cũng có tài liệu rơi xuống đất, khắp nơi đều là bề bộn không có sự sắp xếp. Ở một chiếc giá cạnh lão giả kia là 9 quả cầu thủy tinh, cũng chỉ to bằng nắm tay người thường. Bên cạnh chiếc giá đó còn có một chiếc giá khác có để một quả cầu lớn hơn gấp khoảng 3 lần các quả cầu nhỏ kia. Còn có một quả cầu khác nằm độc lập to khoảng bằng quả bóng rổ.
Hắn bước vào, lão giả kia vẫn chăm chú đọc một cuốn sách cũ kỹ. Hắn ho khan vài tiếng không thấy lão giả kia phản ứng, đành nói trước:
“Này… Lão… à, ta muốn kiểm tra chức nghiệp”
“Ừm” một tiếng, lão giả kia chậm rãi gấp quyển sách kia lại, ngồi thẳng đậy, đánh giá hắn một hồi, rốt cuộc mở miệng nói: “Ngươi lại đây. Trước tiên kiểm tra chức nghiệp thông thường hoặc chiến chức giả. Ngươi hãy đặt tay lên quả cầu này.” Nói xong lão giả chỉ vào quả cầu lớn nhất nằm độc lập.
Hắn tiến lên, đặt tay lên quả cầu lớn. Trong chốc lát quang mang màu tím từ quả cầu rực rỡ tỏa ra khắp phòng.
Lão giả như trông thấy gì đó ngồi bật dậy: “A. Là màu tím. Sao có thể chứ? Đây là… đây là… cái này vốn không nên xảy ra mới đúng. Ta còn tưởng nó chỉ là có trong truyền thuyết a…”
Tử Dương hắn cũng kích động không thôi. A… ta không nghe lầm chứ, chỉ xảy ra trong truyền thuyết này. Thật đặc biệt này. Không thể nào xảy ra này. A… hahaha. rốt cuộc thì tư chất và tiềm năng thiên tài của ta cũng là bộc lộ rồi. Muhahaha…..
Hắn cố nén kích động, run run hỏi: “A… lão giả… tư chất của ta thế nào… tiềm năng của ta như thế nào… có phải là… có phải là… thật tốt lắm không?”
Lão giả kia cũng thật là kích động không kém, nói: “Aizzz, thật sự là… được nhìn thấy ngươi ta sống đời này cũng không uổng rồi a… Tư chất của ngươi a… thật sự là… Sinh hoạt chức nghiệp ngươi có thể làm rất tốt.”
Tử Dương lại mất kiên nhẫn: “Vậy còn chức nghiệp khác thì sao?”
“Ngươi có tư chất Tử sắc, trước giờ chưa từng gặp, nhưng trong sử sách ghi lại, người có tử sắc tư chất, 6000 năm trước đã từng xuất hiện, chứa đựng tri thức vô hạn, làm các chức nghiệp khác nhau đều cực kỳ thuận lợi…”
“A… haha. Ta biết mà, ta có tư chất thật tốt mà, có lẽ là trên cả Tiêu Phong đại lục này…”
Lão giả lại tủm tỉm cười, nói tiếp: “Nhưng riêng về việc làm pháp sư hay tu luyện đấu khí… thì không thể vượt qua được giới hạn của con người. Đỉnh cao nhất có thể đạt tới được cũng chỉ là Tôn cấp. Không thể cao hơn…”
“Ah…..” Tử Dương nghe xong choáng, cơ hồ suýt hôn mê. “Ngươi nói gì ta không có nghe rõ a… Như thế nào lại… Ah… tư chất của ta… truyền kỳ của ta… phải dừng lại tại đây sao?”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!