Từ Từ Suy Lý - Chương 10: Tự sát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Từ Từ Suy Lý


Chương 10: Tự sát


Ban ngày ban mặt nghe đoạn ghi âm quỷ dị kia cũng khiến người ta sởn tóc gáy, chứ đừng nói là nửa đêm. Liên tục nhận được đoạn hội thoại này bất kỳ ai cũng sẽ hoảng loạn.

Nghe qua là giọng bé gái, nhưng rõ ràng đó không phải là tiếng thật là mà giọng nói đã qua xử ký, thanh âm đặc biệt kinh khủng.

Từ Hoãn Hoãn thở dài, tuy chỉ nghe một lần nhưng đoạn âm thanh này khắc sâu trong đầu cô, mấy ngày đừng mong có thể quên được. Cô cụp mắt liếc nhìn chiếc bánh phú sĩ trong tay, tối nay phải ăn thật ngon để an ủi tâm hồn.

Cao Lâm cũng thở hắt ra một hơi, tầm mắt chuyển dời lên khuôn mặt của Đường Nhuế, “Nội dung như những lần trước sao?”

Hai tay ôm ngực, ngữ khí Đường Nhuế run rẩy: “Không sai, tôi nghe được hai lần, hoàn toàn giống nhau, là giọng bé gái nói cùng một đoạn như nhau.”

Cao Lâm hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Ngày nào cũng nhận được cuộc gọi?”

“Hôm cuối tuần thì không thấy, tôi nghĩ đã kết thúc, nhưng tuần sau lại vào đúng giờ, tiếng điện thoại lại vang lên!” Đường Nhuế chau mày, ngữ điệu đôi phần kích động: “Tôi hỏi anh ta rốt cục đã xảy ra chuyện gì, là học trò đùa dai hay là người nào. Nếu như là học sinh, gọi nó ra cảnh cáo, còn không phải báo cảnh sát!”

“Anh ta không làm như vậy!” Hỏi vậy thôi nhưng Cao Lâm đã có đáp án. Nếu như báo cảnh sát sự việc chắc chắn không đến nước này.

Đường Nhuế lắc đầu, đến bây giờ cô ta vẫn không hiểu: “Không có, anh ấy nói tôi không cần lo. Không hiểu sao phản ứng của anh ta rất kịch liệt. Anh ta buộc tôi không được báo cảnh sát, anh ta sẽ tự lo liệu chuyện này. Sau đó, anh ta khuyên tôi chuyển khỏi nhà anh ta một thời gian.”

Hành động của Nguyên Ngụy Phong có điểm đáng ngờ. “Sau đó, anh ta thế nào?”

Đường Nhuế vẫn lắc đầu, vẻ mặt không khá hơn trước: “Cú điện thoại ấy tôi chắc chắn vẫn gọi đến mỗi đêm, tinh thần của anh ta càng ngày càng bất ổn, không thể tập trung giảng dạy. Anh ta xin nghỉ phép hai ngày, trong hai ngày ấy tôi không liên lạc được với anh ta. Qua nhà cũng không có ai, tôi chỉ nghĩ anh ta đi đâu đó giải khuây.”

Cao Lâm dùng bút ghi chú lại những điểm chính: “Hai ngày sau anh ta về trường học không?”

“Có, anh ta về! Cả người vẫn trông rất chán chường, tôi hỏi anh ta hai ngày vừa qua đi đâu, anh ta chẳng nói. Tôi tức quá nên đề nghị chia tay. Vậy mà anh ta lại gật đầu đồng ý, tựa như không quan tâm, tình cảm của chúng tôi cứ như vậy mà kết thúc.”

Vẻ mặt Đường Nhuế đong đầy bi thương và tự trách, có thể thấy, cô ta vẫn còn yêu đối phương nhưng những cuộc gọi khủng bố không ngừng, cộng thêm sự im lặng của Nguyên Ngụy Phong đã khiến cô ta không chịu đựng được.

“Là chuyện của hai tuần trước?” Cao Lâm xác nhận lại thời gian.

“Đúng! Tôi nhớ là thứ năm!”

Cao Lâm hiểu được vì sao đầu tiên Đường Nhuế lại lo lắng. Nếu như không biết chuyện cuộc gọi nửa đêm, tất cả mọi người đều nghi ngờ vụ tự sát của Nguyên Ngụy Phong là do tình cảm, “Hai tuần sau đó tình hình anh ta thế nào cô có biết không?”

“Tôi nghe đồng nghiệp nói anh ta xin nghỉ bệnh, cả tuần không đến trường. Đúng rồi, ngày hôm qua cũng không.”

Ngày đầu tiên trở lại làm việc liền ngã lầu, hơn nữa khả năng tự sát là rất lớn, anh ta chọn địa điểm tại trường học chắc chắn là có nguyên nhân: “Ngày hôm nay cô trông thấy anh ta là lúc nào?”

Đường Nhuế suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Sáng sớm tôi gặp anh ta một lần!”

Cao Lâm truy hỏi: “Mấy giờ, ở đâu?”

“Khoảng chín giờ hơn, tôi đang dạy học trông thấy anh ta đi một mình ngoài hành lang, hình như về văn phòng.”

“Từ lúc đó đến khi anh ta ngã lầu cô còn gặp thêm lần nào không?”

“Không có!” Đường Nhuế chậm rãi cúi đầu, lấy tay vịn trán. Cô ta không hề nghĩ đến đó lại là lần cuối cùng trông thấy anh ta còn sống. Nếu như… nếu như ngay lúc ấy cô ta gọi Ngụy Nguyên Phong, hỏi thăm tình huống của anh ta, có thể…

Từ Hoãn Hoãn quan sát động tác và vẻ mặt của Đường Nhuế, “Cô không cần tự trách, cô không sai!”

Người muốn tự sát xác thực sẽ biểu hiện ra một vài tâm tình và vẻ mặt, nhưng không phải ai cũng dễ dàng phát hiện.

Nghe lời an ủi của Từ Hoãn Hoãn, Đường Nhuế ngẩng đầu nhìn cô, khẽ gật đầu.

Cao Lâm hỏi câu cuối cùng: “Cô còn nhớ thêm chi tiết nào liên quan đến anh ta không? Hoặc là trước đó?”

Đường Nhuế lắc đầu: “Chuyện ở trường anh ta không kể với tôi. Hơn nữa, tôi vào trường được hơn một năm, chưa từng xảy ra chuyện gì!”

Kết thúc phần lấy lời khai của Đường Nhuế, Cao Lâm lấy điện thoại cô ta gửi cho cảnh viên kỹ thuật, Chu Tề Xương, rồi hai người bọn họ ra khỏi phòng họp: “Nguyên Ngụy Phong rõ ràng là che giấu một vài chuyện!”

“Là chuyện học sinh trong trường!” Từ Hoãn Hoãn khẳng định, “Cuộc gọi đến xưng anh ta là thầy Nguyên, còn có câu bé gái không đầu, hẳn là có ý…”

Đúng lúc này điện thoại của Cao Lâm vang lên, cắt ngang lời của Từ Hoãn Hoãn: “Chờ chút, tôi có điện thoại!” Rồi ấn nút nhận máy: “Alo! Sao?”

“Đội trưởng! Bên em đã kiểm tra tình huống trên tầng thượng, cũng đã coi qua đoạn băng camera, cơ bản có thể khẳng định là tự sát.”

Cao Lâm đáp lời: “Vẫn nên đợi báo cáo nghiệm thi của pháp y Từ, báo cho Chu Tề Xương kiểm tra nhật ký cuộc gọi của nạn nhân trong khoảng một tháng, tầm mười hai giờ đêm là ai gọi.”

Cúp điện, Cao Lâm quay sang Từ Hoãn Hoãn: “Chúng ta tìm hiệu trưởng nói chuyện.”

Thầy hiệu trưởng Điền có mặt sẵn ở văn phòng chờ đón tiếp bọn họ,là một người đàn ông trung niên, đeo kính, thuộc dạng người trầm ổn, không giống Đường Nhuế, ông ta cực kỳ hợp tác: “Hai vị ngồi bên này, tôi có thể giúp gì được không?”

Cao Lâm ngồi xuống: “Hiệu trưởng Điền, là thế này.. Sau khi chúng tôi điều tra phát hiện thầy Nguyên khoảng một tháng trước tinh thần không ổn định, trong thời gian đó đã từng xin nghỉ phép hai lần, chuyện này thầy có biết không?”

Hiệu trưởng Điền nghiêm túc gật đầu: “Ừ! Tôi biết, tổ trưởng của giáo viên khối bảy có đề cập vấn đề của anh ta với tôi, stress quá nặng.”

“Trước đây thầy Nguyên có xuất hiện tình trạng này không?”

Ông ta lắc đầu: “Tôi không biết, với tôi cậu ta là một thầy giáo có trách nhiệm, ưu tú trên mọi phương diện.”

Chờ hiệu trưởng Điền nói xong, Từ Hoãn Hoãn lên tiếng: “Trường của thầy trước đây từng xảy ra chuyện gì không?”

Hiệu trưởng Điền nhìn Từ Hoãn Hoãn ngồi bên cạnh Cao Lâm, nhìn cách ăn mặc của cô ông ta nhất thời không đoán được thân phận của cô là gì: “Chuyện gì? Ý của cô là…”

“Học sinh xảy ra bất trắc, sự việc khá nghiêm trọng.”

Hiệu trưởng có hơi nghi ngờ câu hỏi này của Từ Hoãn Hoãn nhưng ông ta vẫn trả lời: “Không có chuyện đó!”

Rời khỏi văn phòng, hai người đi bộ dọc hành lang, “Thế nào?” Cao Lâm muốn biết hiệu trường Đường có nói dối hay không.

Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu: “Ông ta nói thật, không có cử chỉ nào biểu hiện đang nói dối.”

Cao Lâm ngẫm nghĩ một chút: “Hiệu trưởng Điền đảm nhiệm chức vụ cách đây ba năm, còn Nguyên Ngụy Phong về trường 5 năm rồi, lẽ nào hai năm trước đó xảy ra chuyện? Tôi trở về cục, cố vấn Từ về nhà hay…”

Từ Hoãn Hoãn nhìn đồng hồ, Từ Tĩnh chắc cũng sắp tan làm, “Tôi về Cục cùng anh!”

Từ Hoãn Hoãn theo Cao Lâm về Cục cảnh sát, không đi vào văn phòng đội hình sự mà đi thẳng đến phòng pháp y. Cô nhón nhón chân lên khung kính, nhìn vào trong, không thấy Từ Tĩnh.

Không biết nghiệm thi xong chưa?

Từ Hoãn Hoãn xoay người rút di động nhắn tin cho Từ Tĩnh: Tôi đang ở Cục cảnh sát.

Sợ anh không lưu số của cô, phía sau cô nhắn thêm dòng chữ: Tôi là Từ Hoãn Hoãn.

Từ Hoãn Hoãn gửi tin, đút điện thoại vào túi, đi loanh quanh ở hành lang. Một lúc sau, điện thoại di động reo vang, cô cúi đầu kiểm tra, là Từ Tĩnh gọi đến.

Từ Hoãn Hoãn sửng sốt mất hai giây, “Alo! Tôi đến cảnh cục rồi, ngay ở….” Cô định miêu tả vị trí của mình.

Từ Tĩnh cắt ngang: “Tôi thấy cô!”

“Hả?!!” Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn bên trái, nhìn bên phải, không có ai. Sau đó phát hiện trước mặt có camera, cô đưa tay vẫy vẫy: “Là anh nhìn trên camera sao?”

Từ Tĩnh bật người vì động tác trẻ con của cô: “Tôi ở ngay sau lưng!”

“…” Từ Hoãn Hoãn bối rối thu tay về, từ từ xoay người, ánh mắt lướt từ chiếc áo khoác xám đậm dần dần lên phía trên, gương mặt lạnh lùng kia mơ hồ phảng phất ý cười.

Ồ????

Từ Hoãn Hoãn chớp mắt, sau đó tự ngẫm chắc chỉ là ảo giác của cô.

“Hề hề!” Từ Hoãn Hoãn gượng cười, chuyển đề tài để anh mau mau chóng chóng quên mất hành động ngốc nghếch vừa rồi của cô: “Nghiệm thi xong rồi ư?”

“Ừm!” Trả lời đơn giản.

Từ Hoãn Hoãn tiếp tục hỏi: “Xác định là tự sát?”

“Ừm!” Không nhiều hơn một chữ.

“Ờ!” Từ Hoãn Hoãn nhìn đồng hồ: “Vậy là anh có thể tan ca?”

“Ừm!”

Nghe liên tiếp ba câu chỉ một từ “ừm”, Từ Hoãn Hoãn bĩu môi: “Vậy đi thôi!”

Từ Hoãn Hoãn quay người, nghe trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh của Từ Tĩnh: “Không nói tạm biệt với “nó” sao?”

“…” Hiểu được ngụ ý của anh, Từ Hoãn Hoãn cúi gằm đầu, vội vã đi về phía trước, chỉ muốn mau chóng đi khỏi chỗ này. Một giây sau, mũ áo khoác lần thứ hai trong ngày bị kéo lại.

“Cận thận!” Ngữ khí lạnh nhạt của Từ Tĩnh, mang theo chút trách cứ, tâm tình không thường biểu lộ ra.

Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu, phát hiện suýt chút nữa là va vào nữ cảnh viên đang đi tới. Cô vội vàng lên tiếng: “Xin lỗi!”

“Không sao!” Nữ cảnh viên nhìn sang Từ Tĩnh, tay anh vẫn đang kéo mũ áo khoác của Từ Hoãn Hoãn, mỉm cười: “Pháp y Từ tan làm rồi?”

“Ừm!” Từ Tĩnh lạnh nhạt đáp lại, sau đó kéo mũ áo Từ Hoãn Hoãn: “Đi thôi!”

Nữ cảnh viên ngơ ngẩn, không tin vào mắt mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN