Từ Từ Suy Lý
Chương 11: Cánh gà và mì xào bò
Ra khỏi siêu thị, hai tay Từ Tĩnh đút vào túi áo khoác, bước đi khoan thai, Từ Hoãn Hoãn hai tay cầm hai túi đồ bước theo anh, một trước một sau không khác gì nam thần và tiểu tùy tùng.
Người qua đường quăng đến những ánh mắt tò mò có, nghi ngờ có, không ưa cũng có…. Nhưng tất cả mọi người không hề biết được sau lớp khăn quàng cổ dày của Từ Hoãn Hoãn chính là nụ cười tươi roi rói…
— Cánh gà um coca ~ Cánh gà um coca~
Một người lạnh nhạt với cả thế giới cùng một cô gái chỉ cần mỹ thực sóng đôi về nhà.
Đến thang máy, Từ Tĩnh ấn nút, cửa mở, cả hai người từ từ bước vào. Do xách hơi nặng nên cô đặt túi đồ xuống nền, bẻ bẻ tay mấy cái. Vừa ngẩng đầu, cô nhìn lên, cánh cửa phản chiếu động tác của cô và ánh mắt ghét bỏ không hề che giấu của Từ Tĩnh.
Từ Hoãn Hoãn hạ thấp đầu, khom lưng chuẩn bị cầm túi lên, nhưng cánh tay Từ Tĩnh duỗi ra, ngón tay anh sượt qua ngón tay cô, cầm lấy hai túi.
Từ Hoãn Hoãn sửng sốt, đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh. Anh đang nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt. Anh liếc cô, lên tiếng hỏi: “Nhìn gì?”
Từ Hoãn Hoãn từ tốn đáp lại: “Cám ơn, chỉ cần nhắc tôi xách đồ cẩn thận là được!” Cô cảm thấy hơi ngại.
Từ Tĩnh mím môi giải thích: “Tôi chỉ không thích ăn đồ để ở dưới đất!”
“Ừm!” Từ Hoãn Hoãn đáp lời anh.
Đến lầu mười hai, Từ Tĩnh xách hai túi đồ ra trước, Từ Hoãn Hoãn theo sau lưng, nhìn anh mở cửa nhà 1202, cô đứng bên ngoài, chờ đợi lần thứ ba cánh cửa sẽ đóng sầm trước mắt.
Vậy mà… Sau khi đổi dép, Từ Tĩnh nhìn cô: “Sao không vào?”
“Hả???” Từ Hoãn Hoãn chỉ chỉ tay vào mình, trông thấy Từ Tĩnh gật đầu, cô liền thốt lên: “Vào đây! Vào đây!”
Từ Hoãn Hoãn thay dép đi trong nhà mà Từ Tĩnh đưa cho. Chân cô quá nhỏ nên thay vì bước đi, cô chỉ còn cách lê lê đôi dép đi vào trong.
Cô nhìn một vòng phòng khách, trang trí gam màu trắng là chủ đạo. Tuy rất đơn giản nhưng sắc màu không gian lại đem đến sự ấm áp chứ không như vẻ ngoài lạnh lẽo của Từ Tĩnh.
Meoooo~~~~~
“Mạn Mạn!” Nghe tiếng mèo kêu Từ Hoãn Hoãn cúi đầu xuống, trông thấy con mèo đi đang đi theo Từ Tĩnh vào bếp, dáng đi lắc qua lắc lại của nó thật sự rất đáng yêu, Từ Hoãn Hoãn cứ ngắm nó, rồi nối đuôi đi theo.
Mạn Mạn đột nhiên ngừng lại, quay đầu rụt rè nhìn cô.
“Hì hì!” Từ Hoãn Hoãn nhếch môi nở nụ cười, đưa tay chuẩn bị xoa xoa đầu nó, còn chưa kịp đụng tới cô liền có cảm giác đầu mình bị cái gì đó chặn lại, thấp người xuống cũng không được.
Từ Hoãn Hoãn bị ép ngẩng đầu, phát hiện cánh tay Từ Tĩnh đang vịn đầu mình… đầu của cô sắp chạm vào ngực anh.
— “Trời ơi! Sao trước mặt Từ Tĩnh cô luôn làm những chuyện ngốc nghếch thế này!
Meo~~~~~
Từ Hoãn Hoãn quay sang nhìn Mạn Mạn, hình như nó cũng đang cười nhạo cô…
Từ Tĩnh thu thay về… ngữ khí của anh có chút khác thường: “Sang phòng khách ngồi đi!”
“Không cần tôi giúp gì sao?” Từ Hoãn Hoãn cảm thấy ăn không của người khác thật sự rất… ngại.
Từ Tĩnh vạch trần: “Cô biết?”
“Hic… Không…” Từ rửa rau, thái rau, đến xào rau Từ Hoãn Hoãn chưa bao giờ làm qua, cô yên lặng xoay người về lại phòng khách.
Từ Hoãn Hoãn ngồi trên sofa quan sát cách trang trí của ngôi nhà. Mấy phút sau nghe tiếng bước chân, cô nghiêng đầu nhìn….
… Muốn rớt mắt. Từ Tĩnh đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo sơmi đen, anh bước đi, từng cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất cao quý, như đóa hồng đen, cao cao tại thượng nhưng lại động lòng người.
Từ Hoãn Hoãn cảm giác đàn ông mặc màu đen rất đẹp nhưng không ngờ lại đẹp như vậy. Từ Tĩnh cúi người, cổ áo mở rộng, cô có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh.
Bị sắc đẹp làm cho mê mẩn, Từ Hoãn Hoãn nhìn ngẩn ngơ, mãi cho đến khi đối mặt với đôi mắt đen láy kia, cô mới giật mình, sau đó giả bộ chớp chớp mắt, hai má nóng bừng. Cô không còn cách nào khác vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ, hai chân xoắn lại.
“Chán thì xem tivi!” Âm thanh lành lạnh không vương bất kỳ cảm xúc nào vang lên.
— Xem “anh” có được không!
Thật lòng Từ Hoãn Hoãn chỉ muốn nói câu ấy ra khỏi miệng. Cô gật đầu, mím mím môi.
Từ Tĩnh đi rồi, Từ Hoãn Hoãn mới mở tivi. Truyền hình đang chiếu bộ phim thần tượng, nhưng tất cả sự chú ý của cô đều dồn về phíanhà bếp, bên tai cũng chỉ nghe tiếng đũa thìa leng keng.
Từ Hoãn Hoãn không thể ngồi yên, tư liệu sống đang sờ sờ trước mắt, một thời cơ tốt sao có thể bỏ qua?
Cô đứng lên, rời khỏi sofa, rón rén đi đến trước cửa bếp, ló đầu ra nhìn bóng lưng của Từ Tĩnh.
Áo sơ mi đen, tạp dề đen, Từ Tĩnh hơi nghiêng người, cô có thể trông thấy gò má của anh, ánh mắt anh đang chăm chú nhìn những nguyên liệu nấu ăn, tay cầm dao rất thuần thục.
Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu cảm thán: như trong phim người ta thường nói, người đàn ông khi nấu ăn là tình cảm nhất.
Meoooo~~~~~
Từ Hoãn Hoãn cúi đầu nhìn về phía mèo con, cô giơ ngón trỏ lên môi làm động tác xuỵt. Mạn Mạn nghiêng đầu, nó không hiểu lắm động tác của cô là gì.
Cứ lén lút như vậy thưởng thức, được một lúc cô sợ Từ Tĩnh phát hiện mình nhìn trộm, cô rón rén rời đi.
Ngay khi cô vừa xoay người, Từ Tĩnh tay vẫn còn cầm dao, quay đầu nhìn người nào đó đang lén lút bỏ đi, mãi cho đến khi bóng cô thoát khỏi tầm mắt anh.
Nửa tiếng sau, Từ Tĩnh bưng thức ăn ra. Từ Hoãn Hoãn ngay lập tức chạy nhào về phía bàn ăn, nuốt nước miếng!
Từ Hoãn Hoãn giúp đỡ lấy chén đũa, rồi ngồi đối diện với Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh vén tay áo, liếc nhìn vẻ mặt không thể chờ đợi thêm được nữa của Từ Hoãn Hoãn: “Ăn đi!”
Từ Hoãn Hoãn đợi Từ Tĩnh động đũa trước, sau đó mới gắp một cái cánh gà, miệng ứa đầy nước miếng.
—- Chết mất… Thật sự quá ngon! So với…
Đối diện với người ăn uống không chút cảm xúc như Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn không thể biểu hiện lời cảm thán này ra khỏi miệng, sợ anh sợ.
Bữa tối xơi hết bốn cái cánh gà, Từ Hoãn Hoãn vuốt vuốt bụng no kềnh của mình đầy thỏa mãn, cô nheo mắt nhìn bốn cánh gà còn lại, liếc sang đĩa của Từ Tĩnh vẫn còn sạch sẽ, cô ngạc nhiên: “Sao anh không ăn cánh gà?”
Từ Tĩnh nhìn Từ Hoãn Hoãn, hờ hững: “Trước nay tôi không ăn!”
Anh ấy không ăn cánh gà, vậy cả dĩa cánh gà to uỳnh này lẽ nào là làm… Tim Từ Hoãn Hoãn đập thình thịch, đập còn nhanh hơn lần ở siêu thị, tựa như vừa chạy việt dã 800m vậy, không thể khắc chế được.
Tim đập nhanh đến mức Từ Hoãn Hoãn cố gắng rửa bát đĩa thật nhanh, rồi chưa đầy một giây sau đã an vị tại nhà mình.
Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại… Một lát sau cô bò dậy, nhìn bốn cánh gà mình đã xách về nhà, rung đùi suy nghĩ… Có hơi hối hận.Biết thế cô đã không viết món cánh gà vào list thực đơn!
Lương tâm cho biết”Từ Tĩnh ăn chưa đủ no” đã đẩy được Từ Hoãn Hoãn vượt qua đêm đen gió lạnh xuống lầu, hai mươi phút sau cô quay trở về.
Từ Tĩnh đang cho mèo ăn chợt nghe tiếng chuông cửa, qua lỗ mắt mèo trông thấy Từ Hoãn Hoãn. Anh khẽ ngạc nhiên. Vừa mở cửa ra một hộp nhựa trong suốt đưa ra trước mặt anh.
“Gì vậy?”
“Mì xào bò!” Từ Hoãn Hoãn do dự: “Không biết anh có ăn hay không?”
Gò má Từ Hoãn Hoãn đỏ ửng vì lạnh, Từ Tĩnh chuyển dời tầm mắt sang cánh tay đang cầm hộp thức ăn, anh giơ tay nhận lấy, nhiệt độ ấm áp cũng truyền đến tay anh.
Từ Tĩnh đóng cửa, đặt hộp mì lên bàn phòng khách. Anh ngồi xuống, mở nắp. Sợi mì rối tung nằm cuộn lại một cuộn tròn. Anh gắp một miếng cho vào miệng, quá nhiều dầu mỡ, mùi vị cũng bình thường.
Anh Từ đêm đó cái bụng cho dù có đói cũng chỉ ăn hết được một nửa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!