TỪ TỪ YÊU - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


TỪ TỪ YÊU


Chương 14


Thời hạn một tháng dành cho Thẩm Lạc Liên đã kết thúc. Hai người lớn ở nhà đoán không chừng đang chờ đợi tin tức từ anh. Không ngoài suy nghĩ của anh, điện thoại nhanh chóng reo. Anh không nhanh nghe máy, có chút chần chừ không biết phải thông báo mọi việc trong tháng qua của mình như thế nào. Nhưng chắc chắn hai người cũng đã ngấm ngầm nắm bắt thông tin phía sau lưng anh rồi.
“Chào mẹ”
“Chào con trai, mọi chuyện diễn biến tốt chứ?”
Người đầu dây bên kia hào hứng chờ đợi tin tốt từ con trai.
“Con chưa có thời gian”
Qủa thật thời gian vừa rồi anh chưa có lấy một ngày trọn vẹn để nghỉ ngơi. Anh còn quên mất việc mà anh cùng với cha mẹ đã thống nhất.
Thẩm Lạc Liên không ngừng tự mình vỗ vài cái vào trán.
“Con thật sự quên” Anh nhắc lại để khẳng định là mình đã quên đến chuyện này.
“Nếu như vậy ta cho con thêm thời gian là 7 ngày, trong vòng 7 ngày mà chưa có hẹn gặp được cô gái đó, ta cùng cha con đến gặp”
Thẩm Lạc Liên đang muốn nói chuyện thì đầu dây bên kia đã tắt máy. Thẩm Lạc Liên thở dài. Suốt trong thời gian qua anh cứ nghĩ là cha mẹ đã quên chuyện này, nhưng chỉ tự anh nghĩ như vậy.
Kiều Di sau trận đau dạ dày cô đã cố gắng ăn uống thật chu đáo một chút. Cô chỉ căm hận thời gian một tháng vừa qua đã hại cô thành như thế này. Cứ nghĩ dùng để chạy trốn tin đồn kia nhưng hóa ra sau khi trở về lại mang bệnh.
Cô gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ một tuần, vừa hay đau dạ dày xong, sáng dậy lại sốt cao. Cha Kiều ngăn không cho cô đi làm, cô đành đồng ý mặc dù lương thưởng tháng mới này có lẽ sẽ không thuộc vào tay cô nữa.
Hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Lạc Liên có thời gian nhàn rỗi với công việc tại bệnh viện, anh đang dựa người trên ghế xoay, tay cầm điện thoại vuốt vuốt trên màn hình. Thoáng chốc đã gần đến hạn theo như cam kết với mẹ Kiều, anh suy nghĩ anh có nên bạo một chút trong trường hợp cấp bách này không? Không suy nghĩ nhiều, Thẩm Lạc Liên đến quầy tiếp nhận bệnh nhân nhờ nhân viên trong quầy tra tìm thông tin của Kiều Di. Cũng may lúc Kiều Di nhập viện cô có để lại thông tin của mình. Anh cũng có chút may mắn với hiện tại đi, nhận tờ giấy ghi lại số điện thoại của cô, anh nhìn chăm chăm vào.
Kiều Di vừa hay trở về một tuần nay được công ty cho nghỉ ngơi ít ngày. Cô đang ngồi chơi game trên máy vi tính, điện thoại trên bàn rung. Kiều Di giật mình, cái bánh còn nửa chiếc ăn dở trên tay cũng nhanh bay ra khỏi tay của cô. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, dạo gần đây có nhiều số lạ gọi đến cô thật. Cứ mặc kệ điện thoại rung, cô vẫn tiếp tục ngồi chơi game.
Thẩm Lạc Liên sau nhiều lần gọi nhưng không ai bắt máy anh có chút khó hiểu người kia cố tình hay không thì cũng nên nghe máy một lần chứ. Hay là số sai? Không thể nào?
Anh vẫn không buông tha, ngày mai đã ngày cuối cùng của sự giao kèo của anh cùng cha mẹ. Thẩm Lạc Liên gọi lại lần nữa.
Kiều Di đang bực mình vì mấy cuộc gọi kia làm phân tâm giờ cô phải thua ván game này. Đang lúc vừa hay có người gọi tiếp. Chính là số này cô nhìn chằm chằm nó mà ghi thù.
“Ai vậy?” Cô cố giữ bình tĩnh không quá lớn tiếng vì cô sợ lỡ như người bên công ty tìm thì sao
Thẩm Lạc Liên nhận ra được giọng người nọ, đúng là cô gái đó.
“Là tôi, Thẩm Lạc Liên. Cô còn nhớ không?”
Kiều Di ngồi một bên, gập lại máy vi tính trên bàn lại. Sao cô không nhớ cái người mà cô từng ép hôn rồi lại cứu cô trong bệnh viện một tháng trước chứ.
“A hóa ra là bác sĩ Thẩm. Mà làm sao anh có số của tôi?” Cô hơi thắc mắc
“Tôi cần tìm cô có việc nên là đã nhờ người trong bệnh viện tìm giúp thông tin của cô” Thẩm Lạc Liên hạ giọng tới mức có thể. Cô gái này trong hiền lành nhưng thật sự rất cứng đầu, khó chiều. Mà đây là lần đầu tiên anh lại để ý đến cảm giác của người khác. Thật không thể nào hiểu nổi chính mình.
“Ừm” Kiều Di liền ưm lên một tiếng, không biết sao Thẩm Lạc Liên lại gọi tìm cô. Hay là liên quan tới bệnh dạ dày của mình. Nhưng chắc nó không quá mức nghiêm trọng. Cô chỉ đau những lúc thật sự quá mệt mỏi. Từ ngày trở về chuyến dự hội thảo cùng công tác và cả chuyện của Cố Mai. Chính những thứ đó gộp lại làm tinh thần cô ức chế dẫn đến đau dạ dày. Có thể khi cô nói sẽ không ai tin chuyện kì lạ như thế này. Nhưng nó thật sự là như vậy, cô chỉ cần một tuần ăn uống không đều đặn là sẽ bị hành hạ đến mức muốn chết.
Thẩm Lạc Liên hẹn cô ra ngoài, cô có chút tò mò không biết lại có chuyện gì với lại cô với anh không đến mức thân hay quen biết. Cha Kiều thấy con gái tối nay ăn mặc gọn gàng khác thường có chút nghi ngờ.
“Con ra ngoài gặp bạn, cha cứ ăn tối trước đi”
Không để cha Kiều nói, Kiều Di đã nhanh chân bước ra khỏi cửa nhà.
Chiếc xe của Thẩm Lạc Liên đã đậu sẵn bên ngoài đường nhà của Kiều Di. Từ xa xa, Kiều Di phát hiện là người hẹn cô sớm đã đến rồi. Cô không nhanh không chậm, cứ từ từ bước đến. Tự cô suy nghĩ chuyện gì để cô phải đến sớm.
“Anh đến sớm hơn tôi tưởng đấy”
Biết trước Thẩm Lạc Liên sẽ không bước xuống xe mở cửa xe, Kiều Di cũng không quá để ý, cô mở cửa rồi ngăn nắp ngồi vào vị trí ghế lái phụ, đồng thời cài chặt dây thắt an toàn.
Chiếc xe ô tô rời đi. Cả hai im lặng không nói, vốn dĩ chẳng có chuyện gì giữa hai người.
Kiều Di ngồi một bên nghịch điện thoại, cô không ngờ có những lúc rảnh đến mức phải dùng đến điện thoại ngay lúc này. Thẩm Lạc Liên vẫn luôn giữ một sắc mặt nghiêm túc, tập trung lái xe.
Cô khó hiểu suy nghĩ người này rốt cuộc có chuyện gì mà hẹn gặp cô.
“Đã tới nơi rồi, mau xuống xe thôi. Tôi đã đặt sẵn chỗ”
Thẩm Lạc Liên dừng xe lại cho Kiều Di tự xuống xe rồi đợi anh lái xe vào bãi đậu.
Tối hôm nay cô chỉ quét một lớp son môi, mặc bộ váy màu đen suông khá hợp với thân hình của mình. Kiều Di cúi xuống đưa mắt nghiêng người qua lại nhìn xem có chỗ nào không phù hợp trên đồ mình không. Cô không để ý, Thẩm Lạc Liên đã đứng bên cạnh cô. Cảm nhận được có người đang đứng bên cạnh, Kiều Di ngước mắt lên, giật mình về phía sau. Nhưng hình như cô bị mất đà thì phải. Thẩm Lạc Liên nhìn cô gần sắp bị ngã về sau, anh nhanh chân bước đến đỡ sau lưng cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng là hai gương mặt lại gần nhau hơn. Kiều Di vì quá bất ngờ, cô trở nên lúng túng.
Đã quá nhiều chuyện xui xẻo đến với cô. Thẩm Lạc Liên trong lòng có chút chệch nhịp nhưng anh vẫn giữ mình bình tĩnh, từ từ đỡ người Kiều Di đứng dậy.
Vì quá bối rối, Kiều Di không biết nói gì hơn. “Cảm ơn anh” mặt cô có chút xấu hổ, nóng bừng lên.
Thẩm Lạc Liên cũng không kém đi nhiều, anh cũng khá bất ngờ với hành động mới xảy ra vừa rồi.
“Chúng ta đi vào”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN