TỪ TỪ YÊU - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


TỪ TỪ YÊU


Chương 13


Kiều Di vừa thay đôi giày đang mang, cha cô vẫn đang đợi cô, ông ngồi đọc báo.
“Cha” Cô khẽ gọi một tiếng, cha Kiều ngước mắt nhìn đứa con gái vừa mới về của mình, tay đóng tập báo lại.
“Đã về rồi, cha có nấu cho con cháo đấy. Mau vào ăn đi. Cũng may là Cố Mai gọi điện tới, cha mới biết. Cũng trách cha sáng nay không để con ăn uống đã rồi nói chuyện, giờ thành ra như thế này”.
“ Cha, đừng trách mình là tại con đã lớn mà không biết cách tự chăm sóc mình” Cô ôm lấy cả người cha cô làm nũng. “À, cha nói cha có nấu cháo cho con phải không? Từ lúc nằm trong bệnh viện bụng con cũng đói rồi”
“Vậy mau ngồi xuống ăn đi, cha hâm nóng lại cho” Cha Kiều lật đật đi xuống bếp
“Để con tự làm, dù sao cũng muộn rồi, cha mau nghỉ đi” Kiều Di vội ngăn lại cha mình, cô hai tay bưng nồi cháo rồi đặt lên bếp hâm nóng lại.
Kiều Di lúc đi quá giang xe của Thẩm Lạc Liên cô cũng muốn hỏi xem anh có muốn cùng cô ghé qua một quán ăn nào ăn cho đỡ đói hay không? Nhưng cô chưa kịp mở miệng mời người nọ đã bị anh trêu đùa cho một trận quá mức làm cô xấu hổ, chỉ muốn độn thổ ngay. Mặc dù cô có quen biết nhiều người khác giới, cái nắm tay, chạm nhẹ thì cũng có nhưng với anh, cùng một người xa lạ cô thật xấu hổ vô cùng. Thế là cuối cùng bữa ăn tối của cô cũng tan biến theo sự sợ hãi kia. Cô đành bấm bụng đợi về tới nhà thật mau.
Tô cháo trên bàn bây giờ cô đã ăn sạch sẽ nhưng động tác xúc lên đưa vào miệng vẫn như tự động. Cha cô đứng một bên quan sát, thấy cô không có chút ý thức nào vẫn cứ mơ màng, ông bèn thay cô múc một muỗng lớn đổ vào tô cháo cho cô. Kiều Di vẫn xúc rồi đưa vào miệng ăn, lúc này cô cảm nhận được hình như bây giờ có cháo, dần dần ý thức của cô quay lại. Cô giật mình khi thấy cha cô vẫn đứng nhìn cô chằm chằm.
“Cha, sao cha vẫn chưa ngủ” Cô vì biết mình có hành động xấu hổ mà nói lớn
“Cha thức để xem con gái buổi tối hôm nay đang bị cái gì?”
Kiều Di không muốn để ý tới lời cha nói, cô cất tô cháo đã ăn sạch kia xuống bồn rửa chén. Cô rửa sạch, rồi lau bàn tay cho khô.
“Con đi tắm rửa đây, mặc kệ cha ở đây đấy. Ngủ ngon”
Cha Kiều nhìn theo bóng lưng cô con gái yêu của mình, ông bất giác cười. Thật không biết bao giờ cô con gái này của ông có chàng rể đem về ra mắt đây.
Thẩm Lạc Liên vừa về đến nhà, chuông điện thoại vang lên. Anh lấy điện thoại từ bên trong túi áo trong, nhìn lên màn hình là một dãy số không được lưu tên. Không muốn nhấc máy, Thẩm Lạc Liên tắt nguồn điện thoại, rồi vứt xuống giường.
Với anh bây giờ điều đầu tiên cần làm là phải đi tắm sạch sẽ, bụng cũng không hẳn đói lắm. Anh nhớ trong nhà anh có mua dự trữ vài gói mì, nếu có đói thì ăn tạm cho tới sáng cũng được.
Thẩm Lạc Liên thả mình trên chiếc giường êm ái, đã mấy hôm anh chưa được ngủ đủ giấc. Tối hôm nay anh thật sự rất mệt. Cứu người là bổn phận trách nhiệm của anh, nên dù công việc có khắc nghiệt đến đâu thì anh vẫn làm, tập trung và hoàn thành tốt trách nhiệm, mạng sống của mỗi một người đều nằm trong tay của những người bác sĩ như anh. Nhưng đã mấy ngày qua anh chưa thực sự nghỉ ngơi, dù sao ngày mai anh cũng được nghỉ ngơi vài hôm, nên bây giờ cứ ngủ để bù lại năng lượng đã mất.
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng từ bên ngoài yếu ớt chiếu vào xuyên qua rèm cửa sổ lớn. Thẩm Lạc Liên vẫn yên tĩnh chìm trong giấc ngủ say nồng. Anh có thói quen hay bỏ áo ngủ, chỉ trừ trời lạnh anh sẽ mặt vào một áo lót mỏng bên ngoài. Vì anh cảm giác đi ngủ phải thật sự thoải mái, mặc áo vào giống như làm anh bị ngạt thở không thể nào ngủ ngon được. Cuối cùng tiếng chuông báo thức vang lên. Thẩm Lạc Liên một tay với lấy đồng hồ báo thức, từ từ mở mắt nhìn, đã hơn 10 giờ sáng. Anh đặt đồng hồ xuống, cả người ngồi dậy, chợt nhớ hình như điện thoại hiện ở đâu, Thẩm Lạc Liên lật tung chiếc chăn lên, phát hiện điện thoại vẫn nằm dưới góc giường, anh cầm lấy mở nguồn lên, đồng thời hàng loạt tin nhắn báo đến. Anh mở lên xem có cuộc gọi từ mẹ của anh. Thẩm Lạc Liên đứng dậy, bây giờ anh phải vệ sinh cá nhân trước. Nói là làm anh nhanh chân bước vào nhà vệ sinh, tiện thể soi mình trong gương, thầm tự khen mình một câu.
“Không nghĩ cô ấy nhìn mình như vậy?” Thẩm Lạc Liên cười, cô ấy ở đây là anh đang chỉ về Kiều Di
——————–
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN