TỪ TỪ YÊU - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


TỪ TỪ YÊU


Chương 12


Kiều Di từ từ tỉnh lại, cô dùng một tay còn lại của mình chống để ngồi dậy. Cô quan sát bên trong phòng bệnh không thấy ai hết, Cố Mai bạn của cô đâu? Kiều Mai có chút sợ hãi, cô thường hay suy diễn khi một mình ở trong bệnh viện thì sẽ đáng sợ đến nhường nào. Cô nhìn về phía giường bên cạnh còn có một người khác nằm chung phòng với cô. Kiều Di có chút thở phào, cô nhìn chai nước biển đã cạn sạch, rồi tự đưa tay mình định rút nhưng người bên cạnh đang nằm kia tỉnh dậy khi nào mà đứng sát giường cô nằm.
“Để tôi”
Kiều Di lúc này ánh mắt vẫn nhìn vào tay đang truyền dịch của mình, không cần nhìn cô cũng nhận ra được giọng của ai? Không phải là của Cố Mai, không phải của bác sĩ Quảng, mà là giọng của một người, cô ngước mắt lên, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của người đó. “Sao anh ta chưa về?” Kiều Di tự mình hỏi lại mình.
Người nào đó không nói gì, chỉ dùng tay mình nâng tay của cô lên nhẹ nhàng, rồi gở phần băng dính từ từ, cuối cùng là cây kim đang ghim vào tay của cô. Cô mím chặt môi, không biết người này sẽ mạnh tay rút cây kim ra hay chỉ nhẹ nhàng, cô đang lo lắng vì sợ anh trả thù riêng với cô.
“Cố nhịn đau một chút, tôi sẽ cố gắng rút nó ra thật nhẹ” giọng người đàn ông này thật sự ấm áp, lại nhẹ nhàng. Kiều Di như chìm đắm vào trong giọng nói đó, ánh mắt không chú ý.
“Xong rồi”
“Nhanh quá” Cô cũng không biết tại sao cô lại nói câu gì không nói mà nói câu này ra. Kiều Di không ngừng muốn tự nhéo lại mình. “A, cảm ơn anh. Tôi phải đi” Nhưng cô chợt nhớ lại còn có Cố Mai, Kiều Di quay lại Thẩm Lạc Liên vẫn ở đó, anh nhìn thấy cô quay lại miệng mở một nụ cười nhẹ. Anh không biết tại sao trước cô gái này anh lại nhưng một người không có chút ý thức mà làm những chuyện không phải là tự mình muốn, nó như một cái thứ tiềm ẩn, tự phát.
“Anh có thấy bạn của tôi không?”
“À, cô gái đó sao? Bạn trai cô ta tới tìm cô ấy, rồi họ đi với nhau rồi”
“Hóa ra vậy?” trong lời nói của Kiều Di có phần tiếc cùng với sự đáng trách dành cho Cố Mai dám để cô lại một mình trong bệnh viện mà lại để cô ở chung với Thẩm Lạc Liên “À, chuyện đó, sao anh ở trong này” Cô thắc mắc hỏi
“Tôi chỉ thực hiện đúng trách nhiệm của một vị bác sĩ, cô đừng suy nghĩ”
“Đừng suy nghĩ” Cái gì chứ, Kiều Di như phát cáu, ý anh là cô phải nghĩ cái gì nữa.
“Nếu được, để tôi cho cô quá giang có được không?” Thẩm Lạc Liên chủ động mời cô
Kiều Di sau vài giây suy nghĩ, nếu bây giờ trở về đã là gần 9 giờ tối mà cô còn chưa gọi điện cho cha của cô. Nhưng dù sao thì chắc Cố Mai đã gọi báo cho cha cô biết rồi, nếu ông mà không biết thì có lẽ trong suốt mấy giờ qua đã thấy vài chục cuộc gọi đến điện thoại cho cô rồi.
“Vậy thì làm phiền anh”
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, Kiều Di đứng chờ Thẩm Lạc Liên lấy xe từ bãi đỗ xe. Cô không nghĩ là sẽ cùng người này lại gặp nhau lần nữa. Cô không khỏi thở dài. Hy vọng lần sau cô không cần cùng người này gặp nhau nữa.
Chiếc xe dừng lại, Kiều Di thẫn thờ suy nghĩ điều gì đó chính cô cũng không tin chắc là người đàn ông này sẽ làm. Cô trông chờ anh bước xuống xe sau đó giúp cô mở cửa, rồi cô sẽ từ từ bước vào trong. Nhưng đó chỉ tự mình cô suy nghĩ, bên ngoài tai cô là tiếng nói của Thẩm Lạc Liên vang lên, anh nhoài người dưới cánh cửa sổ ô tô nhìn về phía cô, mắt không chút động.
“Mau ngồi vào trong xe”
Kiều Di giống như cảm nhận được một cú tát mới giáng xuống thật mạnh vào mặt của mình, cô liền tỉnh mộng khỏi những suy nghĩ điên rồ kia. Nếu như đã là đàn ông thì Thẩm Lạc Liên cũng nên thể hiện được phép lịch sự tối thiểu nhất có thể, đằng này anh ta không hề để ý đến nó lại làm cô phải mất vài giây suy diễn. Có lẽ lần đầu tiên cùng một người khác phái và xa lạ ngồi chung xe với nhau nên cô nghĩ vậy.
Ổn định vào ghế lái phụ, không khí bên trong gần như yên tĩnh đến mức cả hai cũng có thể nghe thấy được tiếng hít thở của nhau. Kiều Di không nhịn được, cô muốn quay sang anh để bắt chuyện nhưng người này đang tập trung hoàn toàn để lái xe. Cô đành giũ im lặng. Nhưng tính tò mò của cô nổi lên, anh ta là bác sĩ thức đêm với hàng chục ca phẫu thuật lớn nhỏ, nhưng tại sao da mặt anh lại cực láng mịn, nhìn xem anh lại thật đẹp trai, sống mũi kia đúng là cân xứng với khuôn mặt, đôi môi đầy quyến rũ. Kiều Di khẽ nuốt nước miếng xuống kêu một cái “ực” không đến mức lớn nhưng với không gian này quá trầm tĩnh thì đối phương cũng nghe thấy được. Kiều Di bỗng nhiên xấu hổ không biết phải làm gì, cô chỉ muốn nhanh chóng tới nhà hoặc nếu dưới chân cô có cái lỗ nào cô thật muốn chui vào.
Thẩm Lạc Liên từ nãy giờ vẫn lái xe, lúc cô đang dùng ánh mắt của mình quan sát anh, anh cảm nhận được nó. Cho đến lúc cô nuốt nước miếng xuống, tiếng âm thanh “ực” đó không quá lớn nhưng anh thật muốn cười, nhưng anh cố nén nụ cười lại, mà chỉ khẽ nhếch nhẹ môi lên.
Kiều Di tự nghĩ mình là một người không có tiền đồ, cô giống như một nữ biến thái, sao cô lại có hành động như vậy. Đúng là không thể tiếp tục nhìn mặt người này nữa. Cô muốn cắn lưỡi.
Tất cả hành động của Kiều Di gần như thu hết vào tầm mắt của Thẩm Lạc Liên, anh là một con người khá nhạy cảm, mặc dù không trực tiếp quan sát người phụ nữ này nhưng anh có thể cảm nhận được cô đang rất bối rối, lại xấu hổ, nhưng hành động này thật đáng yêu, tính cách của cô thật dễ bắt nạt nhưng cũng khó bắt nạt cô. Anh muốn thử trêu đùa cô, xem cô phản ứng như thế nào.
Thẩm Lạc Liên không suy nghĩ thêm nữa, anh như vô thức đưa bàn tay còn lại của mình nắm lấy tay của cô. Kiều Di đang ngẩn ngơ suy nghĩ, chợt bị một bàn tay mang nhiều hơi ấm nắm chặt tay mình, cô không biết phải phản ứng ra sao. Chỉ cảm nhận được tim mình đập thật nhanh còn có chút lỗi nhịp lúc anh nắm tay cô.
“AAAAA” Trong lòng cô không ngừng gào thét.
Dưới ánh đèn trong xe Thẩm Lạc Liên lén quan sát người bên cạnh, tim anh có chút nhảy lên. Anh cảm nhận được sự hồi hộp của đối phương, gương mặt của cô có chút hồng hồng.
Kiều Di không thể để mình mất khống chế vào lúc này được nữa, cô từ từ rút tay ra khỏi bàn tay của anh. Hơi ấm trên mu bàn tay dần dần vơi đi hơi ấm mà chen vào chút lành lạnh. Thẩm Lạc Liên cũng không thể để mình mất tập trung hơn nữa, có lẽ việc trêu đùa này quá mức không thể kiềm chế được mình. Lúc tay cô cố gắng thoát khỏi cái nắm tay của anh, anh cũng cảm giác được sự trống trải chen vào giữa lòng bàn tay là không khí lạnh đi vào.
Cả hai đều cùng bối rối nhưng không biết phải nói gì để đập tan không khí quá bức người đầy khó chịu này, cho đến lúc Kiều Di phát hiện đã về đến nhà cô, cô vội vàng tháo dây an toàn ra từ trên người xuống.
“Mau dừng xe, tôi tới nơi rồi”
Thẩm Lạc Liên vì sự kêu lên đột ngột của cô mà anh phanh gấp chiếc xe lại, cũng may Kiều Di trụ vững trên ghế nếu không bây giờ cái mặt của cô đã chạm vào phía trước rồi. Kiều Di đẩy cửa xe ra, bước xuống, cúi chào Thẩm Lạc Liên một cách quá mức lịch sự. Anh cũng vội bước xuống xe, chào cô.
“Cảm ơn anh đã cho quá giang xe, thật sự đã làm phiền anh rồi”
“Không sao đây được coi là nhiệm vụ của tôi đã hứa với bạn cô, nên tôi phải thực hiện. Cô mau vào trong đi” Thẩm Lạc Liên không nhanh không chậm nói.
“Vậy tôi đi đây, anh đi đường cẩn thận”
Kiều Di quay đầu bước từng bước về phía trước. Thẩm Lạc Liên vẫn đứng nhìn theo bóng của cô cho đến khi không thấy cô nữa, anh mới đi vào trong xe, khởi động máy rồi đi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN