TỪ TỪ YÊU - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


TỪ TỪ YÊU


Chương 11


“Tôi có thai rồi Di” Gương mặt đầy sợ hãi, lo sợ của Cố Mai trắng bệch “Đã hơn hai tháng, cậu phải giúp tôi, Di”.
Đây là lý do mà Cố Mai muốn cô kết hôn trước sao? Nếu cô kết hôn thì Cố Mai sẽ được mẹ cho phép kết hôn. Kiều Di không thể nghĩ thông được tại sao mẹ Cố lại cố chấp và tin quá nhiều vào điều ông thầy kia nói. Nhưng mà bây giờ cái bụng của Cố Mai vài tháng nữa sẽ lớn dần lên. Rồi đứa bé sinh ra lại không có cha như vậy thật tội nghiệp. Cô cúi nhìn bàn tay đang siết chặt tay mình, có chút run run. Trong hốc mắt hạt nước ứ đọng lại không để rơi xuống.
Kiều Di thật sự khó xử cô còn chưa nghĩ đến chuyện chung bước với ai, huống chi cô còn chưa có lấy một người để cùng nói chuyện yêu đương. Cô ôm lấy Cố Mai, bàn tay vỗ về an ủi.
“Đừng khóc, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết mà”
Vừa nói xong, dạ dày của Kiều Di liền đau, cô nhanh chóng thả Cố Mai ra, ôm bụng. Khuôn mặt tái nhợt vì đau. Cố Mai bất ngờ bị thoát ra khỏi cái ôm, cô nhìn người đối diện đang không ngừng rên.
“Di, cậu không sao chứ? Dạ dày cậu lại đau à?” Cố Mai dẹp bỏ chuyện của mình mà quay sang quan tâm đến Kiều Di. Nhìn vẻ mặt của Kiều Di đau đớn, mồ hôi toát ra, gương mặt trắng bệch. Đây là hậu quả của lần họ tham gia thi cuộc thi ăn để lấy được cuốn truyện tiểu thuyết yêu thích nhất.
Lần đó, Cố Mai chính là người khởi xướng, Kiều Di thuộc dạng kén ăn đặc biệt những món mà cô ấy không thích sẽ không chịu ăn nếu có ai ép. Nhưng vì bạn, Kiều Di chấp nhận tham gia cuộc thi với Cố Mai, cuối cùng họ thắng cuộc, Cố Mai dành được cuốn tiểu thuyết, còn Kiều Di phải nhập viện vì đau dạ dày. Cũng sau lần đó, dạ dày của Kiều Di chưa bao giờ dễ chịu, cô phải lo lắng đến thức ăn hàng ngày cho mình. Nhiều lúc những món trước đây cô hay ăn cũng không còn dám đụng vào. Với lại một tháng qua cô ăn uống có chút không điều độ, bữa có bữa mất, công việc quá bận rộn, có lúc cô còn không nhớ mình đã ăn hay chưa?
Cố Mai ngồi bên cạnh chỉ thấy thương cô nhiều hơn.
Cố Mai nhanh chóng bắt một chiếc taxi đến thẳng bệnh viện mà hôm nay đúng lúc vào ngày thứ bảy.
“Tránh ra mau nhường đường chút xíu” Cố Mai từ đâu đó đẩy chiếc xe lăn tới, rồi đỡ Kiều Di ngồi lên.
“Cố Mai, cẩn thận” Cô dù đau rất nhiều nhưng vẫn lo lắng cho đứa bé trong bụng của Cố Mai.
“Cậu đừng lo cho tôi, mau tìm bác sĩ Quảng” Cố Mai vừa đẩy xe lăn vừa nói với y tá
“Bác sĩ Quảng hiện giờ đang nghỉ phép nên là không có” Nữ y tá nói, vừa quan sát Kiều Di không ngừng rên
“Vậy còn bác sĩ nào không? Bạn tôi sắp không trụ được rồi” Cố Mai lo lắng nhanh miệng nói giống như cô sắp chết đến nơi.
“Được, vậy cô đẩy bệnh nhân vào phòng chờ chút tôi đi gọi bác sĩ tới liền”
Nữ y tá trẻ nhanh chân bước đi, Cố Mai cũng nhanh đẩy chiếc xe lăn đi vào phòng chờ. Vừa hay, Thẩm Lạc Liên đang muốn ra về, nữ y tá liền thấy chạy đến chỗ anh, thở hổn hển. Thẩm Lạc Liên không rõ tình hình gì gấp bách mà để y tá này phải thở vội như vậy. Anh nhìn đồng hồ trên tay, đã đúng giờ tan ca. Nhưng người trước mắt đứng chắn đường của anh.
“Có chuyện gì sao?” Anh hỏi
“Bác sĩ Thẩm anh mau đến phòng khám có bệnh nhân cần được cấp cứu” Cô y tá vừa thở vừa nói
“Bên đó không có ai trực sao?” Anh thắc mắc
“Dạ, bác sĩ Quảng hiện không có ở đây, bệnh nhân của bác sĩ Quảng đến khám, có vẻ cô ấy đau nặng. Nên anh có thể đến đó coi sao có được không?” Nữ y tá ái ngại nói, cùng vẻ mặt dò xét thái độ của Thẩm Lạc Liên.
“Mau đưa tôi tới đó”
Hai người nhanh chân bước đến, vừa hay tới nơi. Thẩm Lạc Liên có chút đứng hình, người đang nằm ôm bụng trên giường kia không phải là cô gái cưỡng hôn anh lần trước đó sao.
Cố Mai thấy bác sĩ đến, cô đang ngồi trên ghế cũng nhanh chóng ngồi dậy.
“Bác sĩ anh mau xem bệnh của cô ấy đi”
“Được”
Thẩm Lạc Liên vứt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, điều đầu tiên anh nghĩ đến là phải cứu người, đó là sứ mệnh của người bác sĩ. Nhìn người con gái đang ôm bụng không ngừng rên rỉ trên giường kia, cùng vẻ mặt tái nhợt có vẻ thật sự rất đau. Anh không ngờ lại có thể gặp lại cô ở bệnh viện. Thẩm Lạc Liên tiến lại gần, anh đưa tay ra chạm đến vị trí vùng bụng mà Kiều Di đau, anh ấn nhè nhẹ xuống, nó giống như bản năng tiềm ẩn trong mỗi người bác sĩ.
Cố Mai cùng nữ y tá hai người hai bên quan sát vị bác sĩ cùng cô gái này. Cả hai dường như lộ vẻ hồi hộp.
“A” Kiều Di khẽ kêu lên một tiếng, cơn la lên làm cô có chút thức tỉnh, mắt từ từ mở ra. Trước mặt cô là người đàn ông hôm đó, sao anh ta? Cô không khỏi nhìn khuôn mặt ạnh rồi cúi xuống nhìn nơi có một bàn tay khác đang chạm vào.
“Anh, anh” Cô lắp bắp nói “Bác sĩ Quảng đâu?”
Thẩm Lạc Liên dừng động tác. Cô y tá như phát hiện được điều gì đó liền bước đến giải thích.
“Cô Kiều, bác sĩ Quảng xin nghỉ phép với lại hôm nay các bác sĩ khác đều có công việc của mình, chỉ còn lại bác sĩ Thẩm”
Vừa nghe cô y tá giải thích Kiều Di đồng thời nhìn người đàn ông đang đứng hai mặt chạm nhau, cô nhanh chóng tránh né.
“Cô sắp chết còn muốn lựa chọn bác sĩ cho riêng mình” Thẩm Lạc Liên giống như tức giận nói, nếu biết trước chuyện sẽ như thế này thì anh sẽ không đến đây. Huống hồ anh đã mấy ngày không được ngủ đủ giấc, hôm nay tính ra sẽ trở về nhà sớm chợp mắt một chút nhưng lại bị gọi đến đây rồi bị cô gái bệnh nhân cứng đầu, cố chấp này không tin tưởng năng lực của anh.
“Tôi…tôi” Kiều Di đang rất đau, cắn răng chịu đựng nói “Vậy anh mau…mau…” Cô như rít lên mà nói “Khám cho tôi”. Một giọt nước mắt tự nhiên chảy ra.
Thẩm Lạc Liên cũng nhìn thấy được ở khóe mắt cô nước mắt chảy ra, anh có thể cảm nhận được cơn đau đối với cô gái này bây giờ thật sự rất đau.
Anh đưa tay nhẹ nhàng ấn xuống, Kiều Di thả lỏng thân mình, cảm nhận được đôi bàn tay không ngừng mát xa lên vùng bụng của cô. Có chút đỡ đau. Thẩm Lạc Liên dừng tay lại, quan sát vẻ mặt của người đang nằm trên giường bệnh có chút giãn ra nhưng mắt vấn nhắm tịt xuống, mí mắt có chút động.
Kiều Di giống như bây giờ chỉ cần mỗi lần tay người đó ấn nhẹ xuống, cơn đau có chút giảm xuống. Cô đây là đang hưởng thụ, những chữ này chạy rõ trong đầu cô. Kiều Di nhanh chóng bác bỏ, cảm giác bản thân quá nghĩ nhiều.
“Có vẻ cô không quan tâm đến sức khỏe của mình” Thẩm Lạc Liên buông một câu nghi vấn ra hỏi, người này vẫn không nói gì. “Đưa cho cô ấy thuốc giảm đau, rồi lấy vài thuốc dạ dày cho cô ấy uống, cô cũng truyền dịch luôn cho cô ấy luôn đi” Thẩm Lạc Liên nói một tràng dài, cô y tác lắng nghe ghi nhớ tất cả những dặn dò của anh, rồi nhanh nhẹn đi ra.
Cố Mai từ nãy giờ vẫn đứng một góc không nói câu gì, lúc này cô như bừng tỉnh.
“Cảm ơn bác sĩ” Cô cúi đầu xuống.
“Chờ truyền hết chai này, cô có thể đưa cô ấy về. Nhớ nhắc cô ấy phải ăn uống điều độ”
Cố Mai nghe lời dặn dò không ngừng gật đầu liên tục, cô cảm thấy đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp một vị bác sĩ ân cần lại chu đáo như vậy.
Thẩm Lạc Liên cũng khá ngạc nhiên với việc mới làm của mình, sao anh lại có thể quan tâm tới cô gái lớn mật đang nằm kia.
Nhưng anh chợt nhớ đến chuyện gia đình muốn anh kết hôn với cô gái này, cô có thể giúp anh chuẩn bị ba bữa cơm được hay không? Ngay cả chính cô còn đang bị đau dạ dày nằm rên hừ hừ trên giường kia kìa. Anh vội lắc đầu, bỏ đi, để lại hai người phụ nữ trong phòng bệnh.
Kiều Di uống thuốc giảm đau mà chìm trong cơn ngủ, Cố Mai cũng ngủ gật vừa canh chừng cô.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN