TỪ TỪ YÊU - Chương 21. Buổi hẹn (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


TỪ TỪ YÊU


Chương 21. Buổi hẹn (1)


“Con trai yêu” giọng mẹ Thẩm vừa nói ra làm cho Thẩm Lạc Liên thật muốn rùng mình vài cái. Đây chính xác là cách gọi đến mức thân thiết, mỗi lần mà anh thực hiện việc như ý bà là sẽ có những trận nổi da gà.
Anh có thể cảm nhận được sự vui mừng, sự hài lòng vì anh nghe theo ý của bà. Với việc kết hôn này coi như là hoàn thành nghĩa vụ của mình. Và cũng giúp anh không bị cha mẹ ép trở về quản lý công việc kinh doanh.
Kiều Di vừa đúng lúc ra khỏi nhà, Thẩm Lạc Liên không để ý vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại cùng mẹ Thẩm.
Buổi tối ngày hôm nay cô xem như là buổi hẹn hò đầu tiên giữa cô và Thẩm Lạc Liên. Nhưng chỉ cần nghĩ đến điều này cô lại thấy chân lông ở cánh tay nổi lên và tự rùng mình một cái.
Thẩm Lạc Liên vừa quay đầu lại nhìn thấy người trước mặt xuất hiện từ lúc nào, anh khẽ gật đầu nhẹ.
Vẫn như trước đây, từ lúc gặp nhau lần đầu cho đến ngày hôm nay, mặc dù cả hai sẽ cùng nhau kết hôn, Thẩm Lạc Liên vẫn chui vào xe ngồi yên vị vào ghế lái. Kiều Di trong lòng không ngừng chửi thầm người đàn ông không đáng mặt đàn ông này. Nhưng cô cũng không muốn buộc một người đàn ông cúi người nhẹ mở cửa để cô ngồi. Cô là người con gái tự lập, không nên quá phụ thuộc vào đàn ông. Như vậy sẽ trở nên lúc nào cũng ỷ lại vào họ, rồi lại để bản thân phải hư theo nó.
“Cô muốn ăn gì?” Thẩm Lạc Liên cài dây an toàn lại, chỉnh cho ngay ngắn rồi nói
“Anh ăn gì tôi ăn đó”
Kiều Di cũng không biết mình muốn ăn thứ gì? Lúc ở trong nhà đợi anh đến, cô có ăn vài trái táo xanh hiện giờ nếu để cô ăn thêm chắc chắn chỉ ăn được chút ít, nhưng phải để vài phút khi thức ăn tiêu hóa dần cô vẫn có thể ăn tiếp. (Chị là trâu ư?). Cô cũng không nghĩ bản thân mình sao lại có thể ăn được nhiều thứ chỉ cần nghỉ ngơi vài phút nhưng cũng may mắn rằng dù ăn bao nhiêu cô vẫn không thể nào tăng cân. Nếu mà để Cố Mai ăn giống như cô chắc chắn ngày hôm sau mặt của cô ấy sẽ phù lên vì mập trông dễ nhận ra.
“Vậy cứ đến đó trước, rồi chọn món sau”
“À, hay là anh kiếm chỗ nhà hàng nào bình thường chút xíu. Dù sao anh cũng là bác sĩ, tiền lương có thể cao nhưng cũng nên…”
“Cô là đang thử quyền năng làm vợ đây sao?” Kiều Di chưa kịp nói hết thì bị anh cắt ngang. Mà lời nói của anh giống như cố làm cô thêm xấu hổ đi.
‘Tôi không phải, dù sao bản hợp đồng kia sẽ có hiệu lực sau khi chúng ta kết hôn”
Kiều Di thở gấp nói một hơi dài “Chỉ là tôi không quen đi đến đó. Lần trước anh mời tôi, bây giờ đến lượt tôi mời anh, nên là chúng ta đến nhà hàng bình thường thôi”
Đây giống như cô đang hỏi dò ý kiến của anh xem anh đồng ý hay không?
“Vậy được” Thẩm Lạc Liên như đang suy nghĩ, nhưng lại đồng ý.
Kiều Di nghe anh đồng ý, trong lòng cũng có chút nhẹ đi. Dù sao còn vài ngày nữa cô phải về sống chung với tên gia trưởng, độc tài này. Cô không nghĩ khuôn mặt của người này lại hoàn toàn đối lập với tính cách của anh. Chung quy cô rút ra được một câu mà người đi trước hay nhắc “Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong”, Thẩm Lạc Liên rất phù hợp với câu nói này. Mặt có phúc hậu, có dễ nhìn, đẹp đến đâu nhưng tính cách của anh thật sự không thể ưa được. Kiều Di vẫn nằm trong suy nghĩ của mình, cô không để ý đến người bên cạnh nói chuyện với mình.
“Ngày mai chúng ta sẽ chụp ảnh cưới”
Thẩm Lạc Liên thấy cô không phản ứng trước lời nói của mình, anh quay sang nhìn cô, phát hiện người này vẻ mặt thật sự đầy hả hê, thỏa thích.
“Kiều Di, cô vẫn ổn chứ?” Anh cũng buột miệng hỏi một câu
Kiều Di nghe anh hỏi, cô bị giật mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ giống như bị người khác bắt gặp cô đang làm chuyện xấu vậy.
“A… tôi không sao! Nhưng anh mới nói gì?”
Miệng cô nói không sao nhưng lại hỏi anh đã nói gì với cô. Thẩm Lạc Liên thật sự phát khùng với cô gái này, không nghĩ là cô cũng có lúc để mình như một kẻ mất hồn liên tục. Anh để ý hình như chỉ cần cô ở bên cạnh anh là cô lại bị rồ như vậy. Không lẽ anh lại gây áp lực lớn đến với cô sao?
“Mai chúng ta sẽ chụp ảnh”
“À… được, tôi nhớ rồi” Kiều Di xấu hổ cười, làm sao cô có thể quên nhanh như vậy.
Cả hai bên cha mẹ gặp mặt nhau đầu tuần trước, như tâm đầu ý hợp bắt hai người trẻ tuổi họ phải mau chóng kết hôn sớm. Kiều Di rõ ràng không hoan nghênh chuyện kết hôn này, vì cô với Thẩm Lạc Liên nếu nói về tình cảm thì anh ta như tạo ác cảm với cô vậy. Còn nếu nói về quen biết thì hai người chỉ gặp nhau vài lần lại cùng nhau nói chuyện cũng không quá mười câu. Nhưng vì cái bụng ngày càng to ra của Cố Mai, cô coi như đánh đổi cuộc đời mình một lần xem sao? Hôn nhân chính là quan trọng không phải như ván bài đỏ đen, lúc thắng lúc thua, nhưng cô muốn một lần đánh cược. Nếu cha đã muốn thì cô không thể cãi, dù bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, cô nghĩ cha có lý do của ông ấy.
Hai người sau khi kết hôn, cô sẽ chính thức chuyển đến nhà của Thẩm Lạc Liên ở. Nói chung cha cô giống như muốn nhanh chân đá cô ra khỏi cửa vậy. Cô đã phải kết hôn với một người không có tình cảm, cha lại đành lòng một mực đuổi cô chuyển về ở với Thẩm Lạc Liên. Không chỉ vậy, cha còn nghe theo lời của Thẩm Lạc Liên bắt cô phải nghỉ việc tại công ty chỉ có việc ở nhà.
Nhắc đến nhà, cô chợt nhớ ra, hình như cô chưa có cơ hội nào đến nhà của anh. Lần trước là cô về nhà cha mẹ Thẩm. Mà thôi, để đợi lúc buổi lễ xong xuôi, lúc đó cũng biết được nhà của Thẩm Lạc Liên ở chỗ nào. Nhưng cô không tán thành, một mực không đồng ý việc để cô nghỉ việc ở công ty. Dù sao cô cũng là phụ nữ tự lập cao, không thể kết hôn xong thì một lòng về nhà trốn quanh bếp, làm việc nhà. Thời buổi này đã công bằng, cô không đồng ý, cứ nghĩ đến mà cả người cô như phát hỏa lên. Trước mặt cha, cô nhịn nhưng chính giờ phút này là cơ hội, cô phải thuyết phục bằng được người này.
“Thẩm Lạc Liên tôi đọc tất cả các điều khoản trong hợp đồng, tôi thấy hình như tôi không có lấy một điều khoản nào tôi được phép thực hiện. Anh đừng quá…”
Thẩm Lạc Liên đang lái xe, tai anh vẫn lắng nghe cô nói, nhưng bỗng cô ngưng lại. Anh có thể cảm nhận được sự ấm ức trong lời nói của Kiều Di, anh vẫn giả vờ không quan tâm, quay lại nhìn cô, đưa ánh mắt như đang chờ đợi cô nói nốt phần chưa nói hết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN