TỪ TỪ YÊU - Chương 22. Buổi hẹn (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


TỪ TỪ YÊU


Chương 22. Buổi hẹn (2)


Cô bước đi thật nhanh dọc lề đường mặc kệ dưới chân đi giày cao gót. Thẩm Lạc Liên cũng nhanh đuổi theo sau lưng. Vì chân anh dài nên nhanh đuổi kịp cô, anh cầm lấy tay cô giữ lại. Kiều Di dừng bước đột ngột lại bị xoay mặt lại theo anh mà lảo đảo, đứng không vững, cũng may cánh tay cô bị anh giữ chặt mà trụ vào lực đó.
“Cô thật trẻ con”
Kiều Di ngước mắt nhìn người trước mặt, chỉ tiếc anh quá cao so với cô.
“Tôi nghĩ lại rồi, chấm dứt chuyện kết hôn lại, tôi sẽ gọi cho cha của tôi”
“Cô có thể bình tĩnh lại được không? Cô nên nghe tôi nói hết rồi quyết định có được không?”
“Tôi đi về, lần sau mời anh bữa cơm” Kiều Di giật mạnh tay bị anh nắm ra, vội đứng vào lề đường, vẫy một chiếc taxi.
“Taxi”
Chiếc xe dừng lại, cô mở cửa xe, định ngồi vào, thì bị Thẩm Lạc Liên kéo ra, cô giãy dụa nhưng bất thành.
“Cứu tôi, anh thả tôi ra, anh tài xế cứu tôi” Kiều Di liên tục la lớn.
Tài xế taxi không biết phải làm gì? Nửa muốn cứu cô gái đang la lớn nhưng lại bắt gặp ánh mắt quá mức lạnh lùng của Thẩm Lạc Liên lại làm anh không dám xuống xe. Cuối cùng anh lái xe rời đi và Thẩm Lạc Liên xách ngang người Kiều Di đẩy cô ngồi vào xe. Đồng thời anh nhanh khóa lại cửa không để Kiều Di làm theo ý mình. Cô bất thành trước hành động của Thẩm Lạc Liên nên mặt nặng không thèm liếc nhìn người bên cạnh.
Đang lúc không khí bên trong xe dần căng thẳng lên thì một cuộc điện thoại vang lên của Thẩm Lạc Liên. Anh nhận điện thoại, vẻ mặt biểu lộ sự gấp gáp, sau đó chỉ thấy anh liên tục nói “ừ, ừ” và tắt máy. Không nói thêm điều gì, Thẩm Lạc Liên nhanh khởi động xe lái đi thật nhanh. Kiều Di ngồi bên cạnh, cảm nhận tốc độ phóng xe của anh quá nhanh, cô chút hoảng sợ, nhưng cô nghĩ chắc anh đang có việc gì gấp nên mới lái nhanh như vậy.
Thẩm Lạc Liên nhanh liếc mắt sang người bên cạnh, mặt cô đang dần tái lại. Nhưng anh không kịp nói gì vì thật sự đang rất gấp.
Sau vài phút chiếc xe cũng dừng lại, Thẩm Lạc Liên đẩy nhanh cửa xe vội vàng chạy vào nơi đang hỗn loạn.
Là một vụ tai nạn giao thông.
Kiều Di cũng mở cửa xe ra, đi theo hướng Thẩm Lạc Liên đi. Cô nhìn xuống dưới đường là những mảnh vụn nát của xe, có máu bê bết. Cô chợt nổi da gà, rùng mình một cái.
Một người từ trong đám đông chạy ra đến bên cạnh Thẩm Lạc Liên.
“Bác sĩ Thẩm anh mau vào”
Người vừa nói với Thẩm Lạc Liên cũng là một bác sĩ, cả hai người nhanh chạy vào trong hiện trường bị phong tỏa. Cảnh sát, bác sĩ, y tá, cùng vài phóng viên liên tục làm nhiệm vụ của mình.
Kiều Di đứng một bên, cô không dám đi vào nhìn, đây có thể nói là lần đầu tiên cô nhìn thấy tận mắt cảnh vụ tai nạn vừa xong. Qúa mức đáng sợ. Nhưng vì sự tò mò cô cũng lén đi dọc theo dãy băng phong tỏa hiện trường nhìn vào. Đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Lạc Liên miệng liên tục nói có lẽ là đang điều dẫn các bác sĩ khác. Một cái cán vừa được khiêng ra và trực tiếp đẩy vào xe cứu thương. Giờ phút này Thẩm Lạc Liên đã hoàn toàn bỏ chiếc áo vest trước đó đã mặc ra, chỉ còn một cái áo sơ mi mỏng trên người, đôi chỗ có dính ít máu vì anh có chạm qua các nạn nhân trong vụ tai nạn khủng khiếp này.
Cô cảm thấy anh quá ngầu, lại vô cùng chuyên nghiệp, lại còn đẹp trai. Kiều Di không biết mình đang nghĩ gì? Nhưng thật sự khác với lúc anh không làm việc hai chuyện này hoàn toàn đối lập. Cô thầm nghĩ nếu như vào lúc ngày giờ bình thường Thẩm Lạc Liên đều như lúc này chắc cô cũng không quá mức chán ghét anh.
Sau vài giờ liên tục di chuyển nạn nhân về bệnh viện, Thẩm Lạc Liên gần như được thở. Anh cầm lấy áo vest trên tay, ánh mắt tìm kiếm ai đó. Cuối cùng cũng nhìn thấy, Kiều Di vì lúc xoay người lại hai mắt chạm nhau vô tình mà làm cô có chút ngại ngùng, khó nói. Thẩm Lạc Liên cũng vờ không để ý nhiều, anh lại gần bên cạnh cô.
“Chúng ta trở về”
Kiều Di lén nhìn điện thoại trên tay bây giờ đã gần 11 giờ tối. Cô có chút đói bụng, nhưng nếu đi hết đường này chắc chắn sẽ không có nơi nào còn mở cửa.
“Ọc…” Tiếng từ trong bụng của Thẩm Lạc Liên phát ra, Kiều Di vì tiếng phát quá lớn mà vội nhìn anh, cô cố nhịn cười thật sự nó quá buồn cười. Thẩm Lạc Liên nóng mặt, cảm thấy thật xấu hổ. Cô nghĩ đôi lúc cũng có thể bắt thóp được người hay bắt bẻ mình cũng khá tốt.
“Tôi cũng đói bụng, nhưng chắc các quán ăn dọc gần đây đã đóng cửa hết rồi vì không còn sớm nữa. Nhà anh có mì không? Tôi sẽ nấu”
Kiều Di không biết tại sao cô lại tự mình mở gợi ý đến nhà Thẩm Lạc Liên ăn mì gói. Thẩm Lạc Liên cũng thật sự đói, trước khi có chuyện anh đã tính sẽ mời cô đi ăn nhưng mọi chuyện không theo như ý muốn của anh. Thôi thì đành về ăn mì chống đói.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN