TỪ TỪ YÊU - Chương 23. Buổi hẹn (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


TỪ TỪ YÊU


Chương 23. Buổi hẹn (3)


Cuối cùng Kiều Di cũng liều mạng trở về nhà với Thẩm Lạc Liên. Cô đi theo sau anh, mắt không ngừng quan sát bên trong căn nhà, rồi thầm trầm trồ khen ngợi.
Oa, căn nhà thật sự rộng rãi, lại sạch sẽ, từ đây có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài. Nhìn xem cách bày trí đồ vật cũng thật hợp lý.
Kiều Di mãi mãi mê nhìn ngắm căn nhà mà không để ý đến người phía trước đã dừng lại, cô vẫn tiếp tục bước đi đến khi đâm mặt vào phía cục thịt lớn phía trước. Lúc này cô mới hồi tỉnh lại.
“A… tôi không để ý” Kiều Di sờ sờ tai đang dần nóng lên vì xấu hổ của mình.
Tiện thể để tránh sự ngượng ngùng của mình, cô tự tiện đi vào phòng bếp, tiến đến khu vực tủ lạnh. Cô mở ra, trước mắt có chút choáng ngợp, trong này toàn thức ăn tươi xanh, lại còn đầy đủ có thể chế biến nhiều món.
Thẩm Lạc Liên biết rõ cô gái này mồm miệng có hay cãi lại nhưng chỉ cần đụng một chút là ngượng chin mặt. Anh cũng đi theo sau cô vào trong phòng bếp, tự rót cho mình một ly nước ấm.
“Nhà tôi không có mì, nên chắc cô không ăn được mì rồi”
Kiều Di cảm giác được lần này hình như Thẩm Lạc Liên cố tình chơi lại mình. Cái gì mà không có mì nên là không thể ăn được mì. Vậy còn đống đồ ăn trong tủ, rau củ quả, thịt cá kia anh ta định trưng cho đẹp tủ lạnh thôi sao.
“Nhưng nếu cô không ngại, cô có thể tự xuống bếp nấu vài món với ít đồ ăn trong tủ kia” Thẩm Lạc Liên bồi thêm câu, anh nghĩ đã để cô đến tận nhà thì cũng không nên để cô vì một gói mì không có mà về bụng không. Với lại bây giờ anh thật sự rất đói, cái bụng cứ sôi liên tục từ lúc đến hiện trường tai nạn, mà anh cũng lười xuống bếp, có cô giúp thì chắc sẽ tốt biết mấy.
Kiều Di cũng không để ý đến lời nói lúc đầu của anh, cô cũng thật sự đói muốn chết.
“Vậy, anh giúp tôi một tay được chứ?” Cô ngước mắt như chờ đợi sự đồng ý của đối phương.
Và Thẩm Lạc Liên gật đầu, nhanh chóng bỏ nút tay áo, săn lên. Nhưng Kiều Di liền chặn lại động tác cầm lấy một củ khoai tây trên tay anh lại. Thẩm Lạc Liên cũng vì cô mà dừng động tác.
“Tôi nghĩ anh nên thay áo đi”
Cô tiện tay chỉ chỉ vào mấy vết máu còn dính trên áo của anh. Thẩm Lạc Liên cũng cúi nhìn theo ngón tay của cô.
Đúng là thật sự rất bẩn.
“Được, tôi sẽ thay ngay, cô cứ tự nhiên nhé! Xong tôi sẽ quay lại giúp cô”
“Tôi nghĩ là không cần, anh có thể tắm rửa sạch sẽ, chỉ mấy nửa giờ là sẽ có đồ ăn. Nên không cần phiền đến anh đâu.” Đây có thể là câu chân thật nhất từ trước đến giờ cô nói với anh.
Thẩm Lạc Liên cũng không để ý, anh để cô lại một mình trong phòng bếp, còn mình trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ.
Mùi thức ăn bốc lên thơm phức, vừa hay Thẩm Lạc Liên đi ra ngoài, trên cổ còn vắt thêm khăn tắm, tay còn lại lau nhẹ lên tóc ướt. Anh thấy giờ phút khi tắm rửa xong thật thoải mái. Mũi anh khụt khịt ngửi được mùi thức ăn bốc lên. Anh đi theo hướng có chứa mùi vị thơm phức kia. Nhìn lên bàn là có rau, có thịt, canh.
Không thể tin nổi được trước mắt mình, chỉ trong thời gian đó mà đã xong một bữa ăn khuya thật sao? Anh trố mắt ra nhìn tiếp. Kiều Di vẫn trong tư thế đứng chế biến thêm món ăn khác. Thẩm Lạc Liên lại gần phía sau lưng cô, vì anh cao nên có thể thấy được trong chảo nóng kia cô gái này đang chiên trứng.
Kiều Di cảm nhận một lực lớn đang ở phía sau mình, cô thất không được tự nhiên, quay lại nhìn, bắt gặp được ánh mắt của Thẩm Lạc Liên, cô đơ vài giây, nhưng sau đó cố giữ bình tĩnh, quay người tiếp tục chiên trứng. Tim cô như đập nhanh liên tục, mặt nóng lên hơn so với lúc đang nấu ăn. Kiều Di cố cắn răng để điều chỉnh lại nhịp tim của mình trở lại bình thường.
“Anh ngồi xuống đi, chờ cơm thêm chút nữa là có thể ăn được rồi”
Thẩm Lạc Liên cũng ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, chờ. Nhìn thức ăn trên bàn quá mức kích thích, anh muốn nếm thử. Không cần nói nhiều, anh cầm đũa lên, gắp một miếng nhỏ thịt xào rau cần lên, cắn một miệng.
“oa… vị gì đây?” Miệng anh như nổ đom đóm, thật thơm.
Đang lúc ăn vụng lại bị Kiều Di bắt gặp, Thẩm Lạc Liên dừng tay, nhưng cục thịt trong miệng chưa được nhai liền trôi tuột xuống họng. A… anh bị nghẹn.
“Khụ khụ…”
Kiều Di không biết làm sao trước tình huống bất ngờ của Thẩm Lạc Liên. Thẩm Lạc Liên liên tục hắng cổ họng để mong cục thịt có thể đi ra. Không thể uống nước trong tình trạng này. Kiều Di phát hiện mặt anh càng đỏ ra, khóe mắt còn đọng ít nước. Cô không nói lời nào, nhanh chân đi sau lưng anh, dùng tay đập mạnh sau lưng.
Rồi cuối cùng cục thịt thảm họa kia đã đi ra, nhưng nó lại rơi đúng vào đĩa thịt xào với rau cần mới hay. Cả hai nhìn nhau, không biết nói gì. Đương nhiên cô sẽ không thể ăn nó, anh cũng vậy, cách giải quyết là đem đổ đi. Thật uổng.
Thẩm Lạc Liên vì hành động của mình lúc nãy mà xấu hổ, chỉ biết cúi gằm mặt ăn cơm. Kiều Di cũng không muốn nói nhiều, cô đang tức giận vì món thịt xào rau cần chưa được ăn miếng nào mà phải đổ đi. Cô cảm giác giống như số cô không được may mắn.
Nhìn đồng hồ trên tường đã là 12 giờ đêm. Cô phải về nhà.
“Muộn rồi, cô ở lại đây cũng được. Dù sao thì ngày mai chúng ta cũng đi chụp ảnh ngoại cảnh.”
Thẩm Lạc Liên cũng đang rất khó thở trước tình huống này, để một cô gái, không phải là vợ sắp cưới của mình ở lại qua đêm, nhưng đó là lẽ đương nhiên.
Kiều Di cũng không muốn phiền cha phải thức dậy mở cửa cho cô. Thôi đành ngủ tạm một đêm nhà Thẩm Lạc Liên, dù sao hai người cũng sẽ cưới nhau.
Thẩm Lạc Liên có chút bối rối, đêm nay thêm một người ở chung nhà, anh không biết phải làm gì. Anh đi vào phòng mình, lựa đại vài bộ quần áo mặc ở nhà của mình để đưa cho cô, anh không có đồ phụ nữ, chỉ có thể lấy đồ của mình để cô mặc. Dù sao thì, cô không thể mặc bộ đồ chật kia ngủ được.
“Cô cầm lấy mặc thay đi, tôi không có đồ nữ. Cô cũng không thể mặc bộ này ngủ được như vậy sẽ rất khó chịu”
Kiều Di ngạc nhiên trước hành động của anh. Anh còn cố gắng giải thích cho hợp lý với cô để trách bị cô hiểu lầm ý tốt của mình. Anh cảm thấy mình quá mức kì quái, bối rối, lúng túng những hành động tiềm ẩn này cứ trỗi dậy trong anh, khó chịu.
“Cảm ơn anh” Cô nhận lấy bộ quần áo từ tay của anh
“Cô cứ ngủ trong này, tôi ngủ ngoài sô pha”
Kiều Di nãy giờ không nói gì nhưng lúc anh nói để cô ngủ trong phòng còn anh ngủ ngoài sô pha. Vậy là???
“Nhà anh có một phòng ngủ?” Cô vì ngạc nhiên mà hỏi
“Phải”
“Vậy… vậy là…” Cô lắp bắp nói nhưng không dám nói ra vế sau “sau này chúng ta chung phòng?”
“Thôi đi ngủ” Cô nhanh trốn ra khỏi chỗ hai người đứng đi về phía phòng ngủ của anh.
Đêm nay làm nhiều thứ để dành cho hai người phải suy nghĩ. Từ chuyện kết hôn, sống chung sau khi kết hôn và cảm giác khi cả hai đụng chạm tay nhau.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN